Tác giả:

Công là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi…

Chương 4

Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Công lại lần nữa thấy tâm mình nguội lạnh.Cậu không biết người bình thường khi bị dân tai to mặt lớn như vậy nhớ thù sẽ làm như nào, nhưng riêng cậu, cậu chỉ ước bản thân có thể xuyên về khoảnh khắc đó và b*p ch*t chính mình.Trời tháng Năm nóng như lửa đốt, thế mà giờ phút này cậu chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trái tim như bị đưa ra Bắc Cực, quăng xuống hồ nước, giây tiếp theo sẽ vì cóng mà chết, ngay cả lời trăn trối cũng không kịp nói.Thảm lắm!Thời điểm xấu hổ như vậy, cậu thực sự chỉ muốn tìm cái lổ nẻ mà chui vào, hoặc quay phắt người bỏ chạy cho xong.Nhưng Công không thể làm vậy, không chỉ không thể chạy, mà cậu còn phải thay mặt thầy mình tiếp đãi người đã chứng kiến khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời mình.Không còn cách nào, cậu chỉ có thể đem gương mặt bi tráng của mình cố vẽ lên một đường cong trên môi dẫn Thụ đi khắp nơi tham quan, hi vọng thời gian lúc này có thể chạy ngược về quá khứ.Đáng tiếc, trời không chiều ý người.Công cảm thấy cực kì khó xử nhưng nhân vật chính đằng kia thì làm như không có gì.Thụ một bên thưởng thức tranh, một bên quan sát người nọ, âm thầm xua tay xua chân, không biết từ khi nào chỉ còn hai người đứng với nhau.Công đang đắm chìm trong cảm giác sợ hãi chưa kịp online, bỗng nghe có người hỏi: “Cậu tên gì?”Người đang chăm chú điều gì phản ứng thường rất chậm, Công cũng không ngoại lệ, đại não theo phản xạ vừa tiếp nhận thông tin liền đáp lại, nói xong mới kịp phản ứng, xoay đầu nhìn Thụ.Công: “Ờ… Nói tôi à?”Thụ: “Ừ.”Thụ: “Tên hay đó.”Công: “… Ừm cám ơn…”Thụ: “Cho nên trao đổi số điện thoại đi.”

Công lại lần nữa thấy tâm mình nguội lạnh.

Cậu không biết người bình thường khi bị dân tai to mặt lớn như vậy nhớ thù sẽ làm như nào, nhưng riêng cậu, cậu chỉ ước bản thân có thể xuyên về khoảnh khắc đó và b*p ch*t chính mình.

Trời tháng Năm nóng như lửa đốt, thế mà giờ phút này cậu chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trái tim như bị đưa ra Bắc Cực, quăng xuống hồ nước, giây tiếp theo sẽ vì cóng mà chết, ngay cả lời trăn trối cũng không kịp nói.

Thảm lắm!

Thời điểm xấu hổ như vậy, cậu thực sự chỉ muốn tìm cái lổ nẻ mà chui vào, hoặc quay phắt người bỏ chạy cho xong.

Nhưng Công không thể làm vậy, không chỉ không thể chạy, mà cậu còn phải thay mặt thầy mình tiếp đãi người đã chứng kiến khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời mình.

Không còn cách nào, cậu chỉ có thể đem gương mặt bi tráng của mình cố vẽ lên một đường cong trên môi dẫn Thụ đi khắp nơi tham quan, hi vọng thời gian lúc này có thể chạy ngược về quá khứ.

Đáng tiếc, trời không chiều ý người.

Công cảm thấy cực kì khó xử nhưng nhân vật chính đằng kia thì làm như không có gì.

Thụ một bên thưởng thức tranh, một bên quan sát người nọ, âm thầm xua tay xua chân, không biết từ khi nào chỉ còn hai người đứng với nhau.

Công đang đắm chìm trong cảm giác sợ hãi chưa kịp online, bỗng nghe có người hỏi: “Cậu tên gì?”

Người đang chăm chú điều gì phản ứng thường rất chậm, Công cũng không ngoại lệ, đại não theo phản xạ vừa tiếp nhận thông tin liền đáp lại, nói xong mới kịp phản ứng, xoay đầu nhìn Thụ.

Công: “Ờ… Nói tôi à?”

Thụ: “Ừ.”

Thụ: “Tên hay đó.”

Công: “… Ừm cám ơn…”

Thụ: “Cho nên trao đổi số điện thoại đi.”

Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Công lại lần nữa thấy tâm mình nguội lạnh.Cậu không biết người bình thường khi bị dân tai to mặt lớn như vậy nhớ thù sẽ làm như nào, nhưng riêng cậu, cậu chỉ ước bản thân có thể xuyên về khoảnh khắc đó và b*p ch*t chính mình.Trời tháng Năm nóng như lửa đốt, thế mà giờ phút này cậu chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trái tim như bị đưa ra Bắc Cực, quăng xuống hồ nước, giây tiếp theo sẽ vì cóng mà chết, ngay cả lời trăn trối cũng không kịp nói.Thảm lắm!Thời điểm xấu hổ như vậy, cậu thực sự chỉ muốn tìm cái lổ nẻ mà chui vào, hoặc quay phắt người bỏ chạy cho xong.Nhưng Công không thể làm vậy, không chỉ không thể chạy, mà cậu còn phải thay mặt thầy mình tiếp đãi người đã chứng kiến khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời mình.Không còn cách nào, cậu chỉ có thể đem gương mặt bi tráng của mình cố vẽ lên một đường cong trên môi dẫn Thụ đi khắp nơi tham quan, hi vọng thời gian lúc này có thể chạy ngược về quá khứ.Đáng tiếc, trời không chiều ý người.Công cảm thấy cực kì khó xử nhưng nhân vật chính đằng kia thì làm như không có gì.Thụ một bên thưởng thức tranh, một bên quan sát người nọ, âm thầm xua tay xua chân, không biết từ khi nào chỉ còn hai người đứng với nhau.Công đang đắm chìm trong cảm giác sợ hãi chưa kịp online, bỗng nghe có người hỏi: “Cậu tên gì?”Người đang chăm chú điều gì phản ứng thường rất chậm, Công cũng không ngoại lệ, đại não theo phản xạ vừa tiếp nhận thông tin liền đáp lại, nói xong mới kịp phản ứng, xoay đầu nhìn Thụ.Công: “Ờ… Nói tôi à?”Thụ: “Ừ.”Thụ: “Tên hay đó.”Công: “… Ừm cám ơn…”Thụ: “Cho nên trao đổi số điện thoại đi.”

Chương 4