Tác giả:

Công là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi…

Chương 22

Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Xâu chuỗi với lời nói lúc trước của bạn Thụ, Công nghe được ý tứ sâu xa nào đó, vấn đề tự hỏi bản thân mấy ngày nay giống như đã tìm được đáp án, đáp án còn đang sinh động trước mặt mình.Nhưng mà Thụ cũng không giải thích nhiều, sau khi tung một quả boom vẫn bình tĩnh ngồi nói chuyện với bạn như thường, tiện tay rót cho Công ly nước chanh.Bạn Thụ thấy thế không khỏi lắc đầu, cầm bình rượu đi tới: “Cậu chăm anh bạn nhỏ kỹ quá làm gì, rượu cũng không thể uống? “Mặt Thụ không hề đổi sắc, chuyển hướng dòng rượu, để rượu rót vào chén mình: “Đã nói là nhỏ rồi, đương nhiên không thể uống rượu.”Bạn Thụ: “……”Thụ bổ sung: “Cậu thì có thể uống nhiều chút, dù sao tuổi cũng lớn rồi, không cần kiêng kỵ nhiều.”Bạn Thụ: “……”Công mém cười sặc.Trong lúc bọn họ cà khịa nhau, phục vụ cũng đã lên món xong.Lúc ăn, ba người không nói nhiều, Thụ và bạn chạm cốc với nhau, Công cũng dùng nước chanh cụng theo, không khí cũng coi như hoà hợp.Đây giống như buổi ra mắt của Thụ, chủ ý là muốn giới thiệu Công với bạn mình, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, trước khi về còn số đo của Công cho bạn Thụ, bạn Thụ cười nói, đúng là lụm được của hời rồi.Thụ tán một phát đẩy bạn ra, đứng bên cạnh Công nói: “Của tôi.”Bạn Thụ: “Ờ, ờ, ờ, của cậu, của cậu tất.”Bọn họ cùng ra ngoài, bạn Thụ mắng một tiếng có sắc quên bạn, sau đó thừa dịp hắn chưa phản ứng co giò bỏ chạy.Thụ giơ ngón giữa với bóng lưng thằng bạn.Lúc chỉ còn hai người, Công đỡ Thụ lên xe, mình thì ngồi ghế lái, cậu còn đang thắc mắc chuyện số đo, Thụ đã giải thích: “Cậu ta là nhà thiết kế.”Công:”!”Thụ cười, chờ cậu hết khiếp sợ, còn nói thêm: “Sau này cậu thích gì, có thể nói với tôi, cho dù trên kệ có bày bán hay không, cũng đều được.”Công: “Thật hả?”Thụ: “Đương nhiên, nhưng tôi muốn thu chút thù lao.”Công: “Thù lao gì?”Thụ bỗng dưng áp sát, mùi rượu thản nhiên phản phất, bao vây Công lại, cậu còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị áp mất.Thụ hơi nhích ra một chút, một tay phủ lên gáy cậu, ánh mắt tỉnh táo, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không nhịn được.”Tiếp theo, lại hôn, lần này không chỉ áp.

Xâu chuỗi với lời nói lúc trước của bạn Thụ, Công nghe được ý tứ sâu xa nào đó, vấn đề tự hỏi bản thân mấy ngày nay giống như đã tìm được đáp án, đáp án còn đang sinh động trước mặt mình.

Nhưng mà Thụ cũng không giải thích nhiều, sau khi tung một quả boom vẫn bình tĩnh ngồi nói chuyện với bạn như thường, tiện tay rót cho Công ly nước chanh.

Bạn Thụ thấy thế không khỏi lắc đầu, cầm bình rượu đi tới: “Cậu chăm anh bạn nhỏ kỹ quá làm gì, rượu cũng không thể uống? “

Mặt Thụ không hề đổi sắc, chuyển hướng dòng rượu, để rượu rót vào chén mình: “Đã nói là nhỏ rồi, đương nhiên không thể uống rượu.”

Bạn Thụ: “……”

Thụ bổ sung: “Cậu thì có thể uống nhiều chút, dù sao tuổi cũng lớn rồi, không cần kiêng kỵ nhiều.”

Bạn Thụ: “……”

Công mém cười sặc.

Trong lúc bọn họ cà khịa nhau, phục vụ cũng đã lên món xong.

Lúc ăn, ba người không nói nhiều, Thụ và bạn chạm cốc với nhau, Công cũng dùng nước chanh cụng theo, không khí cũng coi như hoà hợp.

Đây giống như buổi ra mắt của Thụ, chủ ý là muốn giới thiệu Công với bạn mình, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, trước khi về còn số đo của Công cho bạn Thụ, bạn Thụ cười nói, đúng là lụm được của hời rồi.

Thụ tán một phát đẩy bạn ra, đứng bên cạnh Công nói: “Của tôi.”

Bạn Thụ: “Ờ, ờ, ờ, của cậu, của cậu tất.”

Bọn họ cùng ra ngoài, bạn Thụ mắng một tiếng có sắc quên bạn, sau đó thừa dịp hắn chưa phản ứng co giò bỏ chạy.

Thụ giơ ngón giữa với bóng lưng thằng bạn.

Lúc chỉ còn hai người, Công đỡ Thụ lên xe, mình thì ngồi ghế lái, cậu còn đang thắc mắc chuyện số đo, Thụ đã giải thích: “Cậu ta là nhà thiết kế.”

Công:”!”

Thụ cười, chờ cậu hết khiếp sợ, còn nói thêm: “Sau này cậu thích gì, có thể nói với tôi, cho dù trên kệ có bày bán hay không, cũng đều được.”

Công: “Thật hả?”

Thụ: “Đương nhiên, nhưng tôi muốn thu chút thù lao.”

Công: “Thù lao gì?”

Thụ bỗng dưng áp sát, mùi rượu thản nhiên phản phất, bao vây Công lại, cậu còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị áp mất.

Thụ hơi nhích ra một chút, một tay phủ lên gáy cậu, ánh mắt tỉnh táo, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không nhịn được.”

Tiếp theo, lại hôn, lần này không chỉ áp.

Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Xâu chuỗi với lời nói lúc trước của bạn Thụ, Công nghe được ý tứ sâu xa nào đó, vấn đề tự hỏi bản thân mấy ngày nay giống như đã tìm được đáp án, đáp án còn đang sinh động trước mặt mình.Nhưng mà Thụ cũng không giải thích nhiều, sau khi tung một quả boom vẫn bình tĩnh ngồi nói chuyện với bạn như thường, tiện tay rót cho Công ly nước chanh.Bạn Thụ thấy thế không khỏi lắc đầu, cầm bình rượu đi tới: “Cậu chăm anh bạn nhỏ kỹ quá làm gì, rượu cũng không thể uống? “Mặt Thụ không hề đổi sắc, chuyển hướng dòng rượu, để rượu rót vào chén mình: “Đã nói là nhỏ rồi, đương nhiên không thể uống rượu.”Bạn Thụ: “……”Thụ bổ sung: “Cậu thì có thể uống nhiều chút, dù sao tuổi cũng lớn rồi, không cần kiêng kỵ nhiều.”Bạn Thụ: “……”Công mém cười sặc.Trong lúc bọn họ cà khịa nhau, phục vụ cũng đã lên món xong.Lúc ăn, ba người không nói nhiều, Thụ và bạn chạm cốc với nhau, Công cũng dùng nước chanh cụng theo, không khí cũng coi như hoà hợp.Đây giống như buổi ra mắt của Thụ, chủ ý là muốn giới thiệu Công với bạn mình, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, trước khi về còn số đo của Công cho bạn Thụ, bạn Thụ cười nói, đúng là lụm được của hời rồi.Thụ tán một phát đẩy bạn ra, đứng bên cạnh Công nói: “Của tôi.”Bạn Thụ: “Ờ, ờ, ờ, của cậu, của cậu tất.”Bọn họ cùng ra ngoài, bạn Thụ mắng một tiếng có sắc quên bạn, sau đó thừa dịp hắn chưa phản ứng co giò bỏ chạy.Thụ giơ ngón giữa với bóng lưng thằng bạn.Lúc chỉ còn hai người, Công đỡ Thụ lên xe, mình thì ngồi ghế lái, cậu còn đang thắc mắc chuyện số đo, Thụ đã giải thích: “Cậu ta là nhà thiết kế.”Công:”!”Thụ cười, chờ cậu hết khiếp sợ, còn nói thêm: “Sau này cậu thích gì, có thể nói với tôi, cho dù trên kệ có bày bán hay không, cũng đều được.”Công: “Thật hả?”Thụ: “Đương nhiên, nhưng tôi muốn thu chút thù lao.”Công: “Thù lao gì?”Thụ bỗng dưng áp sát, mùi rượu thản nhiên phản phất, bao vây Công lại, cậu còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị áp mất.Thụ hơi nhích ra một chút, một tay phủ lên gáy cậu, ánh mắt tỉnh táo, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không nhịn được.”Tiếp theo, lại hôn, lần này không chỉ áp.

Chương 22