Công là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi…
Chương 29
Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Váy quá nhiều, Công nhìn tới nhìn lui cũng chóng mặt.Thụ nhắn tin cho cậu, hỏi cậu có thích không, Công như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu, gật một hồi mới nhớ Thụ đâu có thấy nên lại ngoan ngoãn đánh một chữ: Thích!Thụ trả lời: Cục cưng thích là được rồi, anh rất mong chờ có thể thấy bộ dáng em mặc chúng.Cái này cũng không có gì khó, Công đỏ mặt nghĩ.Bạn thân băng bó trái tim tan vỡ về phòng, một bên nói là cắt đứt tình nghĩa với cậu, một bên lại giúp cậu xử lý đống váy.Công nghĩ một lát, đóng cửa lại, khoá kỹ, lấy một bé váy lên thử, thử một cái, chụp một tấm, cuối cùng thay tới toàn thân mệt mỏi, nằm lăn trên giường, sau đó gửi tất cả ảnh vừa chụp trong kho đi.Thụ đang ngồi trong phòng họp, cảm thấy điện thoại run lên, nhân lúc mọi người nghe báo cáo không chú ý mở điện thoại, lúc bấm vào hình hắn thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.Thụ y như thằng ăn trộm, hơi đẩy ghế về sau, cầm thẳng điện thoại, quang minh chính đại xem ảnh dưới gầm bàn, vẻ mặt nghiêm túc lướt qua từng ảnh một.Mỗi một bé váy Công đều chịu khó thử một lần, có thể do thử vội nên một vài chỗ không chỉnh chu, có tấm chụp còn hơi mờ, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới tính mỹ nghệ của hình ảnh.Cậu trông có vẻ ngượng ngùng, ảnh chụp chỉ lộ nửa gương mặt, mơ hồ nhìn thấy vành tai và cổ đỏ bừng, nhìn cực kỳ ngon miệng.Từ tận đáy lòng Thụ rất biết ơn đôi mắt cực kỳ rõ nét của mình, đồng thời quần cũng có điểm cuộm, hắn im lặng dịch chuyển tư thế ngồi.Lại lần nữa tập trung nghe báo cáo dài dòng tra tấn, trước mắt là màn hình chiếu nhưng trong đầu Thụ chỉ toàn hình ảnh cậu, gương mặt cậu, Thụ nắm điện thoại trong tay mà như đứng đống lửa như ngồi đống than.Hắn có hơi tự phỉ nhổ chính mình, rõ ràng mới tách ra hồi ban trưa, đã hẹn nhau sẽ gặp mặt vào buổi chiều rồi, như thế nào mà hắn còn bị mấy tấm hình làm cho xốn xao một hồi, không chỉ xốn xao mà hồn hình như cũng muốn bị cuốn đi luôn rồi.Quả nhiên, mê trai đầu thai không khỏi.Nhưng mà, cho dù không muốn thì Thụ cũng phải hoàn thành công việc, lòng tràn đầy tiếc nuối mà giữ bản thân ngồi yên trên ghế, trước mắt chỉ có thể giải chút tương tư, nhắn tin cho Công: Cục cưng, hôm nay nghe lời vậy?Bảo bối đẹp quá, anh sắp nhịn không được rồi.Công gửi lại một cái mặt mèo bánh bao qua, hỏi ngược lại hắn: Không nhịn được cái gì?Thụ nghiêm túc đáp lại: Nhịn không được muốn nuốt em vào bụng.Công vùi mặt vào gối.
Váy quá nhiều, Công nhìn tới nhìn lui cũng chóng mặt.
Thụ nhắn tin cho cậu, hỏi cậu có thích không, Công như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu, gật một hồi mới nhớ Thụ đâu có thấy nên lại ngoan ngoãn đánh một chữ: Thích!
Thụ trả lời: Cục cưng thích là được rồi, anh rất mong chờ có thể thấy bộ dáng em mặc chúng.
Cái này cũng không có gì khó, Công đỏ mặt nghĩ.
Bạn thân băng bó trái tim tan vỡ về phòng, một bên nói là cắt đứt tình nghĩa với cậu, một bên lại giúp cậu xử lý đống váy.
Công nghĩ một lát, đóng cửa lại, khoá kỹ, lấy một bé váy lên thử, thử một cái, chụp một tấm, cuối cùng thay tới toàn thân mệt mỏi, nằm lăn trên giường, sau đó gửi tất cả ảnh vừa chụp trong kho đi.
Thụ đang ngồi trong phòng họp, cảm thấy điện thoại run lên, nhân lúc mọi người nghe báo cáo không chú ý mở điện thoại, lúc bấm vào hình hắn thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.
Thụ y như thằng ăn trộm, hơi đẩy ghế về sau, cầm thẳng điện thoại, quang minh chính đại xem ảnh dưới gầm bàn, vẻ mặt nghiêm túc lướt qua từng ảnh một.
Mỗi một bé váy Công đều chịu khó thử một lần, có thể do thử vội nên một vài chỗ không chỉnh chu, có tấm chụp còn hơi mờ, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới tính mỹ nghệ của hình ảnh.
Cậu trông có vẻ ngượng ngùng, ảnh chụp chỉ lộ nửa gương mặt, mơ hồ nhìn thấy vành tai và cổ đỏ bừng, nhìn cực kỳ ngon miệng.
Từ tận đáy lòng Thụ rất biết ơn đôi mắt cực kỳ rõ nét của mình, đồng thời quần cũng có điểm cuộm, hắn im lặng dịch chuyển tư thế ngồi.
Lại lần nữa tập trung nghe báo cáo dài dòng tra tấn, trước mắt là màn hình chiếu nhưng trong đầu Thụ chỉ toàn hình ảnh cậu, gương mặt cậu, Thụ nắm điện thoại trong tay mà như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Hắn có hơi tự phỉ nhổ chính mình, rõ ràng mới tách ra hồi ban trưa, đã hẹn nhau sẽ gặp mặt vào buổi chiều rồi, như thế nào mà hắn còn bị mấy tấm hình làm cho xốn xao một hồi, không chỉ xốn xao mà hồn hình như cũng muốn bị cuốn đi luôn rồi.
Quả nhiên, mê trai đầu thai không khỏi.
Nhưng mà, cho dù không muốn thì Thụ cũng phải hoàn thành công việc, lòng tràn đầy tiếc nuối mà giữ bản thân ngồi yên trên ghế, trước mắt chỉ có thể giải chút tương tư, nhắn tin cho Công: Cục cưng, hôm nay nghe lời vậy?
Bảo bối đẹp quá, anh sắp nhịn không được rồi.
Công gửi lại một cái mặt mèo bánh bao qua, hỏi ngược lại hắn: Không nhịn được cái gì?
Thụ nghiêm túc đáp lại: Nhịn không được muốn nuốt em vào bụng.
Công vùi mặt vào gối.
Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Váy quá nhiều, Công nhìn tới nhìn lui cũng chóng mặt.Thụ nhắn tin cho cậu, hỏi cậu có thích không, Công như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu, gật một hồi mới nhớ Thụ đâu có thấy nên lại ngoan ngoãn đánh một chữ: Thích!Thụ trả lời: Cục cưng thích là được rồi, anh rất mong chờ có thể thấy bộ dáng em mặc chúng.Cái này cũng không có gì khó, Công đỏ mặt nghĩ.Bạn thân băng bó trái tim tan vỡ về phòng, một bên nói là cắt đứt tình nghĩa với cậu, một bên lại giúp cậu xử lý đống váy.Công nghĩ một lát, đóng cửa lại, khoá kỹ, lấy một bé váy lên thử, thử một cái, chụp một tấm, cuối cùng thay tới toàn thân mệt mỏi, nằm lăn trên giường, sau đó gửi tất cả ảnh vừa chụp trong kho đi.Thụ đang ngồi trong phòng họp, cảm thấy điện thoại run lên, nhân lúc mọi người nghe báo cáo không chú ý mở điện thoại, lúc bấm vào hình hắn thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.Thụ y như thằng ăn trộm, hơi đẩy ghế về sau, cầm thẳng điện thoại, quang minh chính đại xem ảnh dưới gầm bàn, vẻ mặt nghiêm túc lướt qua từng ảnh một.Mỗi một bé váy Công đều chịu khó thử một lần, có thể do thử vội nên một vài chỗ không chỉnh chu, có tấm chụp còn hơi mờ, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới tính mỹ nghệ của hình ảnh.Cậu trông có vẻ ngượng ngùng, ảnh chụp chỉ lộ nửa gương mặt, mơ hồ nhìn thấy vành tai và cổ đỏ bừng, nhìn cực kỳ ngon miệng.Từ tận đáy lòng Thụ rất biết ơn đôi mắt cực kỳ rõ nét của mình, đồng thời quần cũng có điểm cuộm, hắn im lặng dịch chuyển tư thế ngồi.Lại lần nữa tập trung nghe báo cáo dài dòng tra tấn, trước mắt là màn hình chiếu nhưng trong đầu Thụ chỉ toàn hình ảnh cậu, gương mặt cậu, Thụ nắm điện thoại trong tay mà như đứng đống lửa như ngồi đống than.Hắn có hơi tự phỉ nhổ chính mình, rõ ràng mới tách ra hồi ban trưa, đã hẹn nhau sẽ gặp mặt vào buổi chiều rồi, như thế nào mà hắn còn bị mấy tấm hình làm cho xốn xao một hồi, không chỉ xốn xao mà hồn hình như cũng muốn bị cuốn đi luôn rồi.Quả nhiên, mê trai đầu thai không khỏi.Nhưng mà, cho dù không muốn thì Thụ cũng phải hoàn thành công việc, lòng tràn đầy tiếc nuối mà giữ bản thân ngồi yên trên ghế, trước mắt chỉ có thể giải chút tương tư, nhắn tin cho Công: Cục cưng, hôm nay nghe lời vậy?Bảo bối đẹp quá, anh sắp nhịn không được rồi.Công gửi lại một cái mặt mèo bánh bao qua, hỏi ngược lại hắn: Không nhịn được cái gì?Thụ nghiêm túc đáp lại: Nhịn không được muốn nuốt em vào bụng.Công vùi mặt vào gối.