Tác giả:

Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch…

Chương 93

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90Tác giả: Hà TrúcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch… Châu Thiện vốn cho rằng Thường Đức Minh sớm muộn gì cũng tìm đến cô bé tính sổ, nhưng mà đợi hoài đợi mãi, đợi đến mùa xuân rồi lại đông, cũng không thấy hành tung của người này, giống như hắn ta đã biến mất trên cuộc đời này vậy.Thời gian vùn vụt trôi, Châu Thiện hiếm có một lần phát huy vượt bậc thi vào trường trung học cơ sở của thành phố, lấy lại thể diện một lần cho Châu Gia Bình.Châu Gia Bình kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, khăng khăng phải nghỉ phép đưa cô đến trường học, mà Phan Mỹ Phượng cũng không chịu thỏa hiệp, cuối cùng một nhà ba người ngồi lên xe buýt vào thành phố.Châu Gia Bình kéo theo một chiếc va li to nhưng mặt mũi vẫn phơi phới, chiếc va li này là Dương Hồng Mai nghe nói Châu Thiện phải đi học ở tỉnh ngoài nên tặng cho, là kiểu bán chạy nhất trong cửa hàng, sau khi bà ấy ly hôn với chồng liền đuổi việc cháu gái, dẫn theo con trai cùng sinh sống, vốn cho rằng không cuộc sống không có đàn ông sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng không ngờ cửa hàng va li của bà ấy làm ăn ngày một phất lên, diện tích cửa hàng cũng mở rộng không ít.Bà ấy vốn là một người dứt khoát, cuối cùng người mặt dày níu kéo không ly hôn ngược lại là ông chồng, kết quả Dương Hồng Mai kiên quyết ly hôn.Vợ chồng Châu Gia Bình sau đó cũng biết Châu Thiện từng xem tướng một lần ở phố Đông, bọn họ đem chuyện này ra hỏi Châu Thiện, Châu Thiện chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh, nói với họ rằng là cô không cẩn thận nhìn thấy chồng Dương Hồng Mai và cháu gái bà ấy ở cùng nhau, nên mới có ý tốt nhắc nhở, chuyện này cuối cùng cũng được bỏ qua.Trường tiểu học La Hoa chỉ có mười suất được vào Trung học cơ sở số Một của thành phố, Châu Thiện vừa khéo được vào với thành tích sát nút, chỉ nhiều hơn hạng mười một không phẩy năm điểm, có thể nói là vô cùng hung hiểm.Xe từ sáng của bọn họ, mãi đến ba giờ chiều mới tới thành phố Bình Viễn, một nhà ba người xách theo túi lớn túi nhỏ hỏi đường mới tìm được Trung học cơ sở số Một Bình Viễn.Trung học cơ sở số Một là hệ thống trung học cơ sở và trung học phổ thông liên kết, đồng thời cũng là trường trung học cơ sở công lập tốt nhất của thành phố Bình Viễn, tất cả các quận huyện trong khu vực đều có chỉ tiêu, nhưng chỉ những học sinh có thành tích tốt mới được nhập học, chỉ tiêu này không thể mua được, người giàu cũng có thể trả phí chọn trường, nhưng phí chọn trường rất đắt, hơn nữa cũng sẽ không được học cùng lớp với những học sinh đã tự mình vượt qua kỳ thi tuyển.Châu Thiện được xếp vào lớp Hai, Châu Gia Bình đưa Châu Thiện đến báo cáo trước, giáo viên chủ nhiệm lớp Hai tại điểm báo cáo là một nữ giáo viên có vẻ ngoài tốt bụng, sau khi biết rằng Châu Thiện không phải là người địa phương đã đặc biệt dặn dò cô một số mục chú ý trong sinh hoạt.Sau khi nhận được chìa khóa phòng, cả nhà bèn chuyển túi lớn túi nhỏ vào trong đó.Đây là phòng bốn người, một gian phòng nho nhỏ, Châu Thiện là người đầu tiên đến báo cáo, ba chiếc giường khác đều để trống.Sau khi làm xong mọi thứ đã đến sáu giờ, Châu Gia Bình lại vội vàng trở về cùng Phan Mỹ Phượng, bởi vì Phan Mỹ Phượng chỉ xin nghỉ phép được một ngày, bây giờ đến bến xe vừa hay có thể kịp chuyến xe cuối cùng về huyện La Hoa.Châu Thiện hơi không yên tâm, đuổi theo cha mẹ đưa họ đến tận trạm xe buýt cổng trường học, lại nhét vào tay mỗi người một lá bùa bình an, nói với họ cái này được xin từ trong chùa. Mãi đến khi nhìn thấy Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng đều cẩn thận nhét lá bùa vào túi ở mặt trong quần áo, Châu Thiện mới hoàn toàn yên tâm.Tuy rằng bọn người Thường Minh Đức mấy năm nay không có hành động gì, nhưng Châu Thiện cũng không dám khinh suất.Cô cũng không phải sợ, hiện giờ trên đời này người duy nhất cô còn vướng bận chính là cha mẹ.

Châu Thiện vốn cho rằng Thường Đức Minh sớm muộn gì cũng tìm đến cô bé tính sổ, nhưng mà đợi hoài đợi mãi, đợi đến mùa xuân rồi lại đông, cũng không thấy hành tung của người này, giống như hắn ta đã biến mất trên cuộc đời này vậy.

Thời gian vùn vụt trôi, Châu Thiện hiếm có một lần phát huy vượt bậc thi vào trường trung học cơ sở của thành phố, lấy lại thể diện một lần cho Châu Gia Bình.

Châu Gia Bình kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, khăng khăng phải nghỉ phép đưa cô đến trường học, mà Phan Mỹ Phượng cũng không chịu thỏa hiệp, cuối cùng một nhà ba người ngồi lên xe buýt vào thành phố.

Châu Gia Bình kéo theo một chiếc va li to nhưng mặt mũi vẫn phơi phới, chiếc va li này là Dương Hồng Mai nghe nói Châu Thiện phải đi học ở tỉnh ngoài nên tặng cho, là kiểu bán chạy nhất trong cửa hàng, sau khi bà ấy ly hôn với chồng liền đuổi việc cháu gái, dẫn theo con trai cùng sinh sống, vốn cho rằng không cuộc sống không có đàn ông sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng không ngờ cửa hàng va li của bà ấy làm ăn ngày một phất lên, diện tích cửa hàng cũng mở rộng không ít.

Bà ấy vốn là một người dứt khoát, cuối cùng người mặt dày níu kéo không ly hôn ngược lại là ông chồng, kết quả Dương Hồng Mai kiên quyết ly hôn.

Vợ chồng Châu Gia Bình sau đó cũng biết Châu Thiện từng xem tướng một lần ở phố Đông, bọn họ đem chuyện này ra hỏi Châu Thiện, Châu Thiện chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh, nói với họ rằng là cô không cẩn thận nhìn thấy chồng Dương Hồng Mai và cháu gái bà ấy ở cùng nhau, nên mới có ý tốt nhắc nhở, chuyện này cuối cùng cũng được bỏ qua.

Trường tiểu học La Hoa chỉ có mười suất được vào Trung học cơ sở số Một của thành phố, Châu Thiện vừa khéo được vào với thành tích sát nút, chỉ nhiều hơn hạng mười một không phẩy năm điểm, có thể nói là vô cùng hung hiểm.

Xe từ sáng của bọn họ, mãi đến ba giờ chiều mới tới thành phố Bình Viễn, một nhà ba người xách theo túi lớn túi nhỏ hỏi đường mới tìm được Trung học cơ sở số Một Bình Viễn.

Trung học cơ sở số Một là hệ thống trung học cơ sở và trung học phổ thông liên kết, đồng thời cũng là trường trung học cơ sở công lập tốt nhất của thành phố Bình Viễn, tất cả các quận huyện trong khu vực đều có chỉ tiêu, nhưng chỉ những học sinh có thành tích tốt mới được nhập học, chỉ tiêu này không thể mua được, người giàu cũng có thể trả phí chọn trường, nhưng phí chọn trường rất đắt, hơn nữa cũng sẽ không được học cùng lớp với những học sinh đã tự mình vượt qua kỳ thi tuyển.

Châu Thiện được xếp vào lớp Hai, Châu Gia Bình đưa Châu Thiện đến báo cáo trước, giáo viên chủ nhiệm lớp Hai tại điểm báo cáo là một nữ giáo viên có vẻ ngoài tốt bụng, sau khi biết rằng Châu Thiện không phải là người địa phương đã đặc biệt dặn dò cô một số mục chú ý trong sinh hoạt.

Sau khi nhận được chìa khóa phòng, cả nhà bèn chuyển túi lớn túi nhỏ vào trong đó.

Đây là phòng bốn người, một gian phòng nho nhỏ, Châu Thiện là người đầu tiên đến báo cáo, ba chiếc giường khác đều để trống.

Sau khi làm xong mọi thứ đã đến sáu giờ, Châu Gia Bình lại vội vàng trở về cùng Phan Mỹ Phượng, bởi vì Phan Mỹ Phượng chỉ xin nghỉ phép được một ngày, bây giờ đến bến xe vừa hay có thể kịp chuyến xe cuối cùng về huyện La Hoa.

Châu Thiện hơi không yên tâm, đuổi theo cha mẹ đưa họ đến tận trạm xe buýt cổng trường học, lại nhét vào tay mỗi người một lá bùa bình an, nói với họ cái này được xin từ trong chùa. Mãi đến khi nhìn thấy Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng đều cẩn thận nhét lá bùa vào túi ở mặt trong quần áo, Châu Thiện mới hoàn toàn yên tâm.

Tuy rằng bọn người Thường Minh Đức mấy năm nay không có hành động gì, nhưng Châu Thiện cũng không dám khinh suất.

Cô cũng không phải sợ, hiện giờ trên đời này người duy nhất cô còn vướng bận chính là cha mẹ.

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90Tác giả: Hà TrúcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch… Châu Thiện vốn cho rằng Thường Đức Minh sớm muộn gì cũng tìm đến cô bé tính sổ, nhưng mà đợi hoài đợi mãi, đợi đến mùa xuân rồi lại đông, cũng không thấy hành tung của người này, giống như hắn ta đã biến mất trên cuộc đời này vậy.Thời gian vùn vụt trôi, Châu Thiện hiếm có một lần phát huy vượt bậc thi vào trường trung học cơ sở của thành phố, lấy lại thể diện một lần cho Châu Gia Bình.Châu Gia Bình kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, khăng khăng phải nghỉ phép đưa cô đến trường học, mà Phan Mỹ Phượng cũng không chịu thỏa hiệp, cuối cùng một nhà ba người ngồi lên xe buýt vào thành phố.Châu Gia Bình kéo theo một chiếc va li to nhưng mặt mũi vẫn phơi phới, chiếc va li này là Dương Hồng Mai nghe nói Châu Thiện phải đi học ở tỉnh ngoài nên tặng cho, là kiểu bán chạy nhất trong cửa hàng, sau khi bà ấy ly hôn với chồng liền đuổi việc cháu gái, dẫn theo con trai cùng sinh sống, vốn cho rằng không cuộc sống không có đàn ông sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng không ngờ cửa hàng va li của bà ấy làm ăn ngày một phất lên, diện tích cửa hàng cũng mở rộng không ít.Bà ấy vốn là một người dứt khoát, cuối cùng người mặt dày níu kéo không ly hôn ngược lại là ông chồng, kết quả Dương Hồng Mai kiên quyết ly hôn.Vợ chồng Châu Gia Bình sau đó cũng biết Châu Thiện từng xem tướng một lần ở phố Đông, bọn họ đem chuyện này ra hỏi Châu Thiện, Châu Thiện chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh, nói với họ rằng là cô không cẩn thận nhìn thấy chồng Dương Hồng Mai và cháu gái bà ấy ở cùng nhau, nên mới có ý tốt nhắc nhở, chuyện này cuối cùng cũng được bỏ qua.Trường tiểu học La Hoa chỉ có mười suất được vào Trung học cơ sở số Một của thành phố, Châu Thiện vừa khéo được vào với thành tích sát nút, chỉ nhiều hơn hạng mười một không phẩy năm điểm, có thể nói là vô cùng hung hiểm.Xe từ sáng của bọn họ, mãi đến ba giờ chiều mới tới thành phố Bình Viễn, một nhà ba người xách theo túi lớn túi nhỏ hỏi đường mới tìm được Trung học cơ sở số Một Bình Viễn.Trung học cơ sở số Một là hệ thống trung học cơ sở và trung học phổ thông liên kết, đồng thời cũng là trường trung học cơ sở công lập tốt nhất của thành phố Bình Viễn, tất cả các quận huyện trong khu vực đều có chỉ tiêu, nhưng chỉ những học sinh có thành tích tốt mới được nhập học, chỉ tiêu này không thể mua được, người giàu cũng có thể trả phí chọn trường, nhưng phí chọn trường rất đắt, hơn nữa cũng sẽ không được học cùng lớp với những học sinh đã tự mình vượt qua kỳ thi tuyển.Châu Thiện được xếp vào lớp Hai, Châu Gia Bình đưa Châu Thiện đến báo cáo trước, giáo viên chủ nhiệm lớp Hai tại điểm báo cáo là một nữ giáo viên có vẻ ngoài tốt bụng, sau khi biết rằng Châu Thiện không phải là người địa phương đã đặc biệt dặn dò cô một số mục chú ý trong sinh hoạt.Sau khi nhận được chìa khóa phòng, cả nhà bèn chuyển túi lớn túi nhỏ vào trong đó.Đây là phòng bốn người, một gian phòng nho nhỏ, Châu Thiện là người đầu tiên đến báo cáo, ba chiếc giường khác đều để trống.Sau khi làm xong mọi thứ đã đến sáu giờ, Châu Gia Bình lại vội vàng trở về cùng Phan Mỹ Phượng, bởi vì Phan Mỹ Phượng chỉ xin nghỉ phép được một ngày, bây giờ đến bến xe vừa hay có thể kịp chuyến xe cuối cùng về huyện La Hoa.Châu Thiện hơi không yên tâm, đuổi theo cha mẹ đưa họ đến tận trạm xe buýt cổng trường học, lại nhét vào tay mỗi người một lá bùa bình an, nói với họ cái này được xin từ trong chùa. Mãi đến khi nhìn thấy Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng đều cẩn thận nhét lá bùa vào túi ở mặt trong quần áo, Châu Thiện mới hoàn toàn yên tâm.Tuy rằng bọn người Thường Minh Đức mấy năm nay không có hành động gì, nhưng Châu Thiện cũng không dám khinh suất.Cô cũng không phải sợ, hiện giờ trên đời này người duy nhất cô còn vướng bận chính là cha mẹ.

Chương 93