Trời còn chưa sáng, Mai Tố Tố đã mở mắt ra. Trong phòng tối đen như mực, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, mấy ngày nay không hiểu sao nàng đều tỉnh sớm, chắc là vì lạ giường. Nàng đang nằm nghiêng trên giường, mặt hướng về phía trong, trước mặt tối đen không nhìn được gì, chỉ có thể cảm giác được ván giường phía dưới rất cứng, chăn trên người cũng đặc biệt nặng. Loại giường này nàng ngủ không quen, cho dù phía dưới lót hai tầng chăn, nhưng độ thoải mái vẫn kém nệm Tịch Mộng Tư nhà nàng, lò xo mềm mại, nằm trên đó mọi người đều như bị dính chặt vào. Mai Tố Tố nghĩ tới đây, trong đầu loạn thành một đống, có thể là nằm tư thế này hơi lâu, nửa người nàng đều cứng đờ, nhịn không được giật giật thân thể. Nàng hơi duỗi thẳng chân, đang chuẩn bị xoay người nằm ngửa lại, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô hấp nặng nề. Trong lòng Mai Tố Tố căng thẳng, vội vàng dừng động tác, theo bản năng nín thở, bàn tay đặt trong chăn không nhịn được mà lén nắm chặt lại. Nhưng căn bản không có tác…

Chương 20: Chương 20

Tiểu Thiếp Vương PhủTác giả: Hồng Cần Tô TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời còn chưa sáng, Mai Tố Tố đã mở mắt ra. Trong phòng tối đen như mực, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, mấy ngày nay không hiểu sao nàng đều tỉnh sớm, chắc là vì lạ giường. Nàng đang nằm nghiêng trên giường, mặt hướng về phía trong, trước mặt tối đen không nhìn được gì, chỉ có thể cảm giác được ván giường phía dưới rất cứng, chăn trên người cũng đặc biệt nặng. Loại giường này nàng ngủ không quen, cho dù phía dưới lót hai tầng chăn, nhưng độ thoải mái vẫn kém nệm Tịch Mộng Tư nhà nàng, lò xo mềm mại, nằm trên đó mọi người đều như bị dính chặt vào. Mai Tố Tố nghĩ tới đây, trong đầu loạn thành một đống, có thể là nằm tư thế này hơi lâu, nửa người nàng đều cứng đờ, nhịn không được giật giật thân thể. Nàng hơi duỗi thẳng chân, đang chuẩn bị xoay người nằm ngửa lại, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô hấp nặng nề. Trong lòng Mai Tố Tố căng thẳng, vội vàng dừng động tác, theo bản năng nín thở, bàn tay đặt trong chăn không nhịn được mà lén nắm chặt lại. Nhưng căn bản không có tác… Người bên ngoài đồn đại hắn tàn nhẫn độc ác cũng không sai.Cơ Trường Uyên đi ra ngoài, Thôi Tổ An đi theo sau cách nửa bước, miệng nói chi tiết chuyện xảy trong phủ mấy ngày này, bao gồm đầu đuôi câu chuyện về việc của Mai Tố Tố, so với trắc phi, nói kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều.Khóe miệng nam nhân cong lên, tại ngã rẽ, bước chân vốn hướng về thư phòng liền khựng lại, sau đó hắn đi hướng ngược lại.Sắc mặt Thôi Tổ An phía sau trầm xuống, hắn ta vội cúi đầu che giấu, bước nhanh đi theo, miệng lại nhanh chóng bổ sung vài câu, ngay cả lời nói Mai Tố Tố thỉnh an mấy ngày nay cũng thuật lại một lần.Sắc mặt Cơ Trường Uyên bình tĩnh, cho đến khi nhìn thấy tiểu viện mới hừ nhẹ một tiếng: “Ngốc.”Cũng không biết đang nói Mai Tố Tố hay mấy người trắc phi.Lúc hắn đến, Mai Tố Tố đã ngủ.Nói là ngủ nhưng không phải ngủ thật sự, nàng nghe được tin Tấn Vương hồi phủ nên hoảng sợ, sớm không về muộn không về lại cố tình trở về đúng lúc này, nếu có thể đoán trước được, hôm nay chắc chắn nàng sẽ không hấp tấp như vậy.Không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể giả ốm, ngủ sớm.Vốn tưởng người kia sẽ nghỉ ở chỗ trắc phi, vô dụng nhất cũng nên đi an ủi một trong hai vị thị kia, không ngờ đột ngột đến chỗ nàng, không phải để hỏi tội đấy chứ?Nàng không hiểu hắn định làm gì, lập tức cảm thấy hoang mang rối loạn.Thế nhưng nàng vẫn nhanh chóng thu dọn, lại chuẩn bị nước ấm, sai người xuống phòng bếp mang hai đ ĩa điểm tâm đ ến.Đèn trong phòng sáng lên, khi Tấn Vương đi vào, Mai Tố Tố đang dùng một cây trâm ngọc búi tóc lên, tóc trên trán gạt qua bên má, cơ thể mềm mại khoan thai, trên người mặc một bộ váy áo màu trắng, dường như quá vội vàng, dây lưng cũng chưa đeo xong, cổ áo hơi mở, áo yếm màu nhạt cùng da thịt tuyết trắng bên trong như ẩn như hiện.Tấn Vương ngồi xuống, xua xua tay gọi người: “Không cần điểm tâm, mang mì thịt gà tới.”Hoa Nùng vừa ra khỏi cửa, nghe được lời này liền xoay người hành lễ: “Vâng.” Vừa lúc này Thôi Tổ An bưng trà cụ vào nhà, thêm một chén trà nhỏ cho Tấn Vương.Mai Tố Tố đứng bên cạnh nhìn, chờ Thôi Tổ An lui xuống một bên mới nhanh chóng tiến lên, mắt trông mong, nũng nịu kêu một câu: “Vương gia…” Sự vui mừng trong giọng nói không hề che giấu.Nam nhân không đáp lại, rũ mắt thản nhiên nhấp trà, vẻ mặt trên mặt không gợn sóng, nhìn không ra u buồn.Trong lòng Mai Tố Tố đắn đo, lại vội vàng, nàng dựa lại gần hắn, ý muốn thử thăm dò hắn, nhưng nàng chưa kịp lại gần đã thấy nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm nhìn khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói một câu: “Mấy ngày nay trong phủ rất náo nhiệt.”Giọng điệu không quanh co vòng vèo, thậm chí còn nghe ra vài phần chế nhạo.Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ, không hiểu có phải hắn nghe được điều gì, hai chân dừng lại, sau đó mặt không đổi sắc, lặng lẽ dịch ra sau một chút.Trên mặt không lộ vẻ ngạc nhiên, còn nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn người kia, dường như không biết hắn đang nói gì.A, không chỉ gây chuyện, trả đũa, còn giả ngu giả ngơ, hắn đã quá coi thường nàng rồi.Cơ Trường Uyên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hai người đối diện nhau, có thể là do bị da mặt dày của nàng đánh bại, cuối cùng hắn dời mắt đi trước, hừ lạnh một tiếng, rũ mắt xuống, uống một ngụm trà nữa, sau đó cảnh cáo một câu: “Không có lần sau.”.

Người bên ngoài đồn đại hắn tàn nhẫn độc ác cũng không sai.

Cơ Trường Uyên đi ra ngoài, Thôi Tổ An đi theo sau cách nửa bước, miệng nói chi tiết chuyện xảy trong phủ mấy ngày này, bao gồm đầu đuôi câu chuyện về việc của Mai Tố Tố, so với trắc phi, nói kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều.

Khóe miệng nam nhân cong lên, tại ngã rẽ, bước chân vốn hướng về thư phòng liền khựng lại, sau đó hắn đi hướng ngược lại.Sắc mặt Thôi Tổ An phía sau trầm xuống, hắn ta vội cúi đầu che giấu, bước nhanh đi theo, miệng lại nhanh chóng bổ sung vài câu, ngay cả lời nói Mai Tố Tố thỉnh an mấy ngày nay cũng thuật lại một lần.Sắc mặt Cơ Trường Uyên bình tĩnh, cho đến khi nhìn thấy tiểu viện mới hừ nhẹ một tiếng: “Ngốc.”Cũng không biết đang nói Mai Tố Tố hay mấy người trắc phi.

Lúc hắn đến, Mai Tố Tố đã ngủ.Nói là ngủ nhưng không phải ngủ thật sự, nàng nghe được tin Tấn Vương hồi phủ nên hoảng sợ, sớm không về muộn không về lại cố tình trở về đúng lúc này, nếu có thể đoán trước được, hôm nay chắc chắn nàng sẽ không hấp tấp như vậy.

Không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể giả ốm, ngủ sớm.Vốn tưởng người kia sẽ nghỉ ở chỗ trắc phi, vô dụng nhất cũng nên đi an ủi một trong hai vị thị kia, không ngờ đột ngột đến chỗ nàng, không phải để hỏi tội đấy chứ?Nàng không hiểu hắn định làm gì, lập tức cảm thấy hoang mang rối loạn.

Thế nhưng nàng vẫn nhanh chóng thu dọn, lại chuẩn bị nước ấm, sai người xuống phòng bếp mang hai đ ĩa điểm tâm đ ến.Đèn trong phòng sáng lên, khi Tấn Vương đi vào, Mai Tố Tố đang dùng một cây trâm ngọc búi tóc lên, tóc trên trán gạt qua bên má, cơ thể mềm mại khoan thai, trên người mặc một bộ váy áo màu trắng, dường như quá vội vàng, dây lưng cũng chưa đeo xong, cổ áo hơi mở, áo yếm màu nhạt cùng da thịt tuyết trắng bên trong như ẩn như hiện.Tấn Vương ngồi xuống, xua xua tay gọi người: “Không cần điểm tâm, mang mì thịt gà tới.”Hoa Nùng vừa ra khỏi cửa, nghe được lời này liền xoay người hành lễ: “Vâng.” Vừa lúc này Thôi Tổ An bưng trà cụ vào nhà, thêm một chén trà nhỏ cho Tấn Vương.Mai Tố Tố đứng bên cạnh nhìn, chờ Thôi Tổ An lui xuống một bên mới nhanh chóng tiến lên, mắt trông mong, nũng nịu kêu một câu: “Vương gia…” Sự vui mừng trong giọng nói không hề che giấu.Nam nhân không đáp lại, rũ mắt thản nhiên nhấp trà, vẻ mặt trên mặt không gợn sóng, nhìn không ra u buồn.Trong lòng Mai Tố Tố đắn đo, lại vội vàng, nàng dựa lại gần hắn, ý muốn thử thăm dò hắn, nhưng nàng chưa kịp lại gần đã thấy nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm nhìn khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói một câu: “Mấy ngày nay trong phủ rất náo nhiệt.”Giọng điệu không quanh co vòng vèo, thậm chí còn nghe ra vài phần chế nhạo.

Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ, không hiểu có phải hắn nghe được điều gì, hai chân dừng lại, sau đó mặt không đổi sắc, lặng lẽ dịch ra sau một chút.

Trên mặt không lộ vẻ ngạc nhiên, còn nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn người kia, dường như không biết hắn đang nói gì.A, không chỉ gây chuyện, trả đũa, còn giả ngu giả ngơ, hắn đã quá coi thường nàng rồi.Cơ Trường Uyên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hai người đối diện nhau, có thể là do bị da mặt dày của nàng đánh bại, cuối cùng hắn dời mắt đi trước, hừ lạnh một tiếng, rũ mắt xuống, uống một ngụm trà nữa, sau đó cảnh cáo một câu: “Không có lần sau.”.

Tiểu Thiếp Vương PhủTác giả: Hồng Cần Tô TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrời còn chưa sáng, Mai Tố Tố đã mở mắt ra. Trong phòng tối đen như mực, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, mấy ngày nay không hiểu sao nàng đều tỉnh sớm, chắc là vì lạ giường. Nàng đang nằm nghiêng trên giường, mặt hướng về phía trong, trước mặt tối đen không nhìn được gì, chỉ có thể cảm giác được ván giường phía dưới rất cứng, chăn trên người cũng đặc biệt nặng. Loại giường này nàng ngủ không quen, cho dù phía dưới lót hai tầng chăn, nhưng độ thoải mái vẫn kém nệm Tịch Mộng Tư nhà nàng, lò xo mềm mại, nằm trên đó mọi người đều như bị dính chặt vào. Mai Tố Tố nghĩ tới đây, trong đầu loạn thành một đống, có thể là nằm tư thế này hơi lâu, nửa người nàng đều cứng đờ, nhịn không được giật giật thân thể. Nàng hơi duỗi thẳng chân, đang chuẩn bị xoay người nằm ngửa lại, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô hấp nặng nề. Trong lòng Mai Tố Tố căng thẳng, vội vàng dừng động tác, theo bản năng nín thở, bàn tay đặt trong chăn không nhịn được mà lén nắm chặt lại. Nhưng căn bản không có tác… Người bên ngoài đồn đại hắn tàn nhẫn độc ác cũng không sai.Cơ Trường Uyên đi ra ngoài, Thôi Tổ An đi theo sau cách nửa bước, miệng nói chi tiết chuyện xảy trong phủ mấy ngày này, bao gồm đầu đuôi câu chuyện về việc của Mai Tố Tố, so với trắc phi, nói kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều.Khóe miệng nam nhân cong lên, tại ngã rẽ, bước chân vốn hướng về thư phòng liền khựng lại, sau đó hắn đi hướng ngược lại.Sắc mặt Thôi Tổ An phía sau trầm xuống, hắn ta vội cúi đầu che giấu, bước nhanh đi theo, miệng lại nhanh chóng bổ sung vài câu, ngay cả lời nói Mai Tố Tố thỉnh an mấy ngày nay cũng thuật lại một lần.Sắc mặt Cơ Trường Uyên bình tĩnh, cho đến khi nhìn thấy tiểu viện mới hừ nhẹ một tiếng: “Ngốc.”Cũng không biết đang nói Mai Tố Tố hay mấy người trắc phi.Lúc hắn đến, Mai Tố Tố đã ngủ.Nói là ngủ nhưng không phải ngủ thật sự, nàng nghe được tin Tấn Vương hồi phủ nên hoảng sợ, sớm không về muộn không về lại cố tình trở về đúng lúc này, nếu có thể đoán trước được, hôm nay chắc chắn nàng sẽ không hấp tấp như vậy.Không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể giả ốm, ngủ sớm.Vốn tưởng người kia sẽ nghỉ ở chỗ trắc phi, vô dụng nhất cũng nên đi an ủi một trong hai vị thị kia, không ngờ đột ngột đến chỗ nàng, không phải để hỏi tội đấy chứ?Nàng không hiểu hắn định làm gì, lập tức cảm thấy hoang mang rối loạn.Thế nhưng nàng vẫn nhanh chóng thu dọn, lại chuẩn bị nước ấm, sai người xuống phòng bếp mang hai đ ĩa điểm tâm đ ến.Đèn trong phòng sáng lên, khi Tấn Vương đi vào, Mai Tố Tố đang dùng một cây trâm ngọc búi tóc lên, tóc trên trán gạt qua bên má, cơ thể mềm mại khoan thai, trên người mặc một bộ váy áo màu trắng, dường như quá vội vàng, dây lưng cũng chưa đeo xong, cổ áo hơi mở, áo yếm màu nhạt cùng da thịt tuyết trắng bên trong như ẩn như hiện.Tấn Vương ngồi xuống, xua xua tay gọi người: “Không cần điểm tâm, mang mì thịt gà tới.”Hoa Nùng vừa ra khỏi cửa, nghe được lời này liền xoay người hành lễ: “Vâng.” Vừa lúc này Thôi Tổ An bưng trà cụ vào nhà, thêm một chén trà nhỏ cho Tấn Vương.Mai Tố Tố đứng bên cạnh nhìn, chờ Thôi Tổ An lui xuống một bên mới nhanh chóng tiến lên, mắt trông mong, nũng nịu kêu một câu: “Vương gia…” Sự vui mừng trong giọng nói không hề che giấu.Nam nhân không đáp lại, rũ mắt thản nhiên nhấp trà, vẻ mặt trên mặt không gợn sóng, nhìn không ra u buồn.Trong lòng Mai Tố Tố đắn đo, lại vội vàng, nàng dựa lại gần hắn, ý muốn thử thăm dò hắn, nhưng nàng chưa kịp lại gần đã thấy nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm nhìn khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói một câu: “Mấy ngày nay trong phủ rất náo nhiệt.”Giọng điệu không quanh co vòng vèo, thậm chí còn nghe ra vài phần chế nhạo.Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ, không hiểu có phải hắn nghe được điều gì, hai chân dừng lại, sau đó mặt không đổi sắc, lặng lẽ dịch ra sau một chút.Trên mặt không lộ vẻ ngạc nhiên, còn nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn người kia, dường như không biết hắn đang nói gì.A, không chỉ gây chuyện, trả đũa, còn giả ngu giả ngơ, hắn đã quá coi thường nàng rồi.Cơ Trường Uyên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hai người đối diện nhau, có thể là do bị da mặt dày của nàng đánh bại, cuối cùng hắn dời mắt đi trước, hừ lạnh một tiếng, rũ mắt xuống, uống một ngụm trà nữa, sau đó cảnh cáo một câu: “Không có lần sau.”.

Chương 20: Chương 20