Tác giả:

Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch…

Chương 121

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90Tác giả: Hà TrúcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch… Đội xây dựng tỉnh ngoài đụng đâu làm đó, muốn truy cứu trách nhiệm cũng không được, chỉ có thể khiến người của công ty kiến trúc gánh tội.Châu Thiện tạm dừng một lúc rồi nói: “Ông hãy rải tin này ra ngoài, không cần nói quá nghiêm trọng, đóng đinh tiểu nhân chỉ ảnh hưởng phong thủy, lâu dài sẽ bị bệnh nhẹ, không có hại gì lớn.”Nhưng có thể ở trong khu biệt thự trên cơ bản đều là người giàu, những người giàu có này đều tiếc mạng, dù chỉ là trục trặc nhỏ thì nhất định sẽ không tiếp tục ở đây. Thanh danh của công ty xây dựng bị phá hỏng, thần tiên cũng không rửa sạch được, vậy thì mục đích của người làm việc này đã đạt được.Du Thượng Lễ hiểu ý, nói việc này ra ngoài.Khu biệt thự núi Long Nhai là khu mới được chính phủ hết sức nâng đỡ, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khó khăn lắm mới có chút bóng người bỗng chốc hoang phế, khu người giàu ban đầu còn hưng thịnh giờ trống rỗng, ban quản lý cũng chuyển đi.Vừa đúng lúc này, thị trưởng của thành phố Bình Viễn phỏng chừng lại phạm lỗi không lớn không nhỏ, cấp trên bực mình kéo xuống luôn, điều đến thành phố huyện xa xôi đi làm cục trưởng cục giáo dục. Cậu em vợ không có người chống lưng nữa, công ty xây dựng mượn quyền quan mới làm ăn được giờ bị đóng cửa, còn nợ ngân hàng một số tiền lớn.Gia đình cậu em vợ ngày xưa huênh hoang ngang ngược, bởi vì việc khu biệt thự đã đắc tội nhiều người, đang trong lúc muôn người kêu đánh, thừa dịp này người mua biệt thự đều muốn đạp dẹp hắn. Rất nhanh, cuộc sống của gia đình cậu em vợ túng thiếu, dựa vào mượn tiền sống qua ngày, dần dà chẳng còn ai chịu cho họ mượn tiền.Cậu em vợ cùng đường lại đụng hết tứ đổ tường, hắn không chịu nổi sinh hoạt nghèo khó này đã đi lên con đường giống như Thuận Tử.Đương nhiên đây là chuyện về sau, Châu Thiện bởi vì chuyện này mà danh tiếng xem phong thủy nhà cửa dần nổi lên trong giới quan to quý nhân, kiếm được nhiều khoảng thu nhập thêm.Rất nhanh, có người biết tiếng đã tìm tới cô, nhờ xem một thứ.Lần này muốn cho cô xem, hoặc nên nói là bình ổn, là một căn nhà dữ.Người mời Châu Thiện xem nhà tên là Hà Vĩnh Chí, bạn tốt trong giới làm ăn với Du Thượng Lễ, cũng kinh doanh bất động sản, kinh doanh khách sạn. Nhà dữ mà Châu Thiện sắp xem là một gian nhà khách dưới tay của Hà Vĩnh Chí.Nhà khách Dân Thái là một thánh địa có ma nổi tiếng trong thành phố Bình Viễn, nổi tiếng đến mức từng có hai người nước ngoài tới quay chụp, hôm sau bị sợ tới mức tè ra quần chạy ra Hoa quốc.Nhà khách vốn ở khu buôn bán kinh doanh, nhưng con đường có nhà khách Dân Thái thì vô cùng tiêu điều, dọc đường cơ hồ không nhìn thấy vài người, ngẫu nhiên có người đi ngang qua cũng vội vàng rời đi, không nhìn ngang ngó dọc, thậm chí không dám nhìn nhà khách Dân Thái ở ven đường.Nhà khách Dân Thái đóng kín cửa sổ, hiển nhiên cũng hoang phế nhiều năm.Châu Thiện, Hà Vĩnh Chí, tài xế, thư ký của ông, bốn người ngồi trên xe quan sát thật lâu, Châu Thiện mới ung dung cười nói: “Vào đi thôi.”Lời vừa nói ra, ba người ngồi trên xe đều nuốt nước miếng, bọn họ cố ý chọn mặt trời ban trưa, dương khí thịnh nhất, nhưng dù mặt trời nóng cháy cỡ nào cũng không thể xua tan lạnh lẽo trong lòng vì nhà khách có ma.Hà Vĩnh Chí lăn lộn nhiều năm, rèn luyện ra tâm tính khác hẳn người thường, dứt khoát mở cửa xe định bước xuống.Thư ký Tiểu Lê lại có chút sợ hãi kéo tay áo của ông lại: “Ông chủ, hay là tôi chờ ở bên ngoài nhé? Tiện thể trông chừng xe giúp ông luôn.”Hà Vĩnh Chí biết cô ấy sợ, nhưng là đàn ông, không thể bắt buộc con gái người ta đi theo, ông phất tay ra hiệu cho cô ở trên xe.Tài xế Lão Trần lau mồ hôi lạnh nói: “Ông chủ, hay là tôi cũng là”Hà Vĩnh Chí trợn mắt hổ: “Một chiếc xe quèn mà cần hai người trông giữ à?”

Đội xây dựng tỉnh ngoài đụng đâu làm đó, muốn truy cứu trách nhiệm cũng không được, chỉ có thể khiến người của công ty kiến trúc gánh tội.

Châu Thiện tạm dừng một lúc rồi nói: “Ông hãy rải tin này ra ngoài, không cần nói quá nghiêm trọng, đóng đinh tiểu nhân chỉ ảnh hưởng phong thủy, lâu dài sẽ bị bệnh nhẹ, không có hại gì lớn.”

Nhưng có thể ở trong khu biệt thự trên cơ bản đều là người giàu, những người giàu có này đều tiếc mạng, dù chỉ là trục trặc nhỏ thì nhất định sẽ không tiếp tục ở đây. Thanh danh của công ty xây dựng bị phá hỏng, thần tiên cũng không rửa sạch được, vậy thì mục đích của người làm việc này đã đạt được.

Du Thượng Lễ hiểu ý, nói việc này ra ngoài.

Khu biệt thự núi Long Nhai là khu mới được chính phủ hết sức nâng đỡ, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khó khăn lắm mới có chút bóng người bỗng chốc hoang phế, khu người giàu ban đầu còn hưng thịnh giờ trống rỗng, ban quản lý cũng chuyển đi.

Vừa đúng lúc này, thị trưởng của thành phố Bình Viễn phỏng chừng lại phạm lỗi không lớn không nhỏ, cấp trên bực mình kéo xuống luôn, điều đến thành phố huyện xa xôi đi làm cục trưởng cục giáo dục. Cậu em vợ không có người chống lưng nữa, công ty xây dựng mượn quyền quan mới làm ăn được giờ bị đóng cửa, còn nợ ngân hàng một số tiền lớn.

Gia đình cậu em vợ ngày xưa huênh hoang ngang ngược, bởi vì việc khu biệt thự đã đắc tội nhiều người, đang trong lúc muôn người kêu đánh, thừa dịp này người mua biệt thự đều muốn đạp dẹp hắn. Rất nhanh, cuộc sống của gia đình cậu em vợ túng thiếu, dựa vào mượn tiền sống qua ngày, dần dà chẳng còn ai chịu cho họ mượn tiền.

Cậu em vợ cùng đường lại đụng hết tứ đổ tường, hắn không chịu nổi sinh hoạt nghèo khó này đã đi lên con đường giống như Thuận Tử.

Đương nhiên đây là chuyện về sau, Châu Thiện bởi vì chuyện này mà danh tiếng xem phong thủy nhà cửa dần nổi lên trong giới quan to quý nhân, kiếm được nhiều khoảng thu nhập thêm.

Rất nhanh, có người biết tiếng đã tìm tới cô, nhờ xem một thứ.

Lần này muốn cho cô xem, hoặc nên nói là bình ổn, là một căn nhà dữ.

Người mời Châu Thiện xem nhà tên là Hà Vĩnh Chí, bạn tốt trong giới làm ăn với Du Thượng Lễ, cũng kinh doanh bất động sản, kinh doanh khách sạn. Nhà dữ mà Châu Thiện sắp xem là một gian nhà khách dưới tay của Hà Vĩnh Chí.

Nhà khách Dân Thái là một thánh địa có ma nổi tiếng trong thành phố Bình Viễn, nổi tiếng đến mức từng có hai người nước ngoài tới quay chụp, hôm sau bị sợ tới mức tè ra quần chạy ra Hoa quốc.

Nhà khách vốn ở khu buôn bán kinh doanh, nhưng con đường có nhà khách Dân Thái thì vô cùng tiêu điều, dọc đường cơ hồ không nhìn thấy vài người, ngẫu nhiên có người đi ngang qua cũng vội vàng rời đi, không nhìn ngang ngó dọc, thậm chí không dám nhìn nhà khách Dân Thái ở ven đường.

Nhà khách Dân Thái đóng kín cửa sổ, hiển nhiên cũng hoang phế nhiều năm.

Châu Thiện, Hà Vĩnh Chí, tài xế, thư ký của ông, bốn người ngồi trên xe quan sát thật lâu, Châu Thiện mới ung dung cười nói: “Vào đi thôi.”

Lời vừa nói ra, ba người ngồi trên xe đều nuốt nước miếng, bọn họ cố ý chọn mặt trời ban trưa, dương khí thịnh nhất, nhưng dù mặt trời nóng cháy cỡ nào cũng không thể xua tan lạnh lẽo trong lòng vì nhà khách có ma.

Hà Vĩnh Chí lăn lộn nhiều năm, rèn luyện ra tâm tính khác hẳn người thường, dứt khoát mở cửa xe định bước xuống.

Thư ký Tiểu Lê lại có chút sợ hãi kéo tay áo của ông lại: “Ông chủ, hay là tôi chờ ở bên ngoài nhé? Tiện thể trông chừng xe giúp ông luôn.”

Hà Vĩnh Chí biết cô ấy sợ, nhưng là đàn ông, không thể bắt buộc con gái người ta đi theo, ông phất tay ra hiệu cho cô ở trên xe.

Tài xế Lão Trần lau mồ hôi lạnh nói: “Ông chủ, hay là tôi cũng là”

Hà Vĩnh Chí trợn mắt hổ: “Một chiếc xe quèn mà cần hai người trông giữ à?”

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90Tác giả: Hà TrúcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch… Đội xây dựng tỉnh ngoài đụng đâu làm đó, muốn truy cứu trách nhiệm cũng không được, chỉ có thể khiến người của công ty kiến trúc gánh tội.Châu Thiện tạm dừng một lúc rồi nói: “Ông hãy rải tin này ra ngoài, không cần nói quá nghiêm trọng, đóng đinh tiểu nhân chỉ ảnh hưởng phong thủy, lâu dài sẽ bị bệnh nhẹ, không có hại gì lớn.”Nhưng có thể ở trong khu biệt thự trên cơ bản đều là người giàu, những người giàu có này đều tiếc mạng, dù chỉ là trục trặc nhỏ thì nhất định sẽ không tiếp tục ở đây. Thanh danh của công ty xây dựng bị phá hỏng, thần tiên cũng không rửa sạch được, vậy thì mục đích của người làm việc này đã đạt được.Du Thượng Lễ hiểu ý, nói việc này ra ngoài.Khu biệt thự núi Long Nhai là khu mới được chính phủ hết sức nâng đỡ, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khó khăn lắm mới có chút bóng người bỗng chốc hoang phế, khu người giàu ban đầu còn hưng thịnh giờ trống rỗng, ban quản lý cũng chuyển đi.Vừa đúng lúc này, thị trưởng của thành phố Bình Viễn phỏng chừng lại phạm lỗi không lớn không nhỏ, cấp trên bực mình kéo xuống luôn, điều đến thành phố huyện xa xôi đi làm cục trưởng cục giáo dục. Cậu em vợ không có người chống lưng nữa, công ty xây dựng mượn quyền quan mới làm ăn được giờ bị đóng cửa, còn nợ ngân hàng một số tiền lớn.Gia đình cậu em vợ ngày xưa huênh hoang ngang ngược, bởi vì việc khu biệt thự đã đắc tội nhiều người, đang trong lúc muôn người kêu đánh, thừa dịp này người mua biệt thự đều muốn đạp dẹp hắn. Rất nhanh, cuộc sống của gia đình cậu em vợ túng thiếu, dựa vào mượn tiền sống qua ngày, dần dà chẳng còn ai chịu cho họ mượn tiền.Cậu em vợ cùng đường lại đụng hết tứ đổ tường, hắn không chịu nổi sinh hoạt nghèo khó này đã đi lên con đường giống như Thuận Tử.Đương nhiên đây là chuyện về sau, Châu Thiện bởi vì chuyện này mà danh tiếng xem phong thủy nhà cửa dần nổi lên trong giới quan to quý nhân, kiếm được nhiều khoảng thu nhập thêm.Rất nhanh, có người biết tiếng đã tìm tới cô, nhờ xem một thứ.Lần này muốn cho cô xem, hoặc nên nói là bình ổn, là một căn nhà dữ.Người mời Châu Thiện xem nhà tên là Hà Vĩnh Chí, bạn tốt trong giới làm ăn với Du Thượng Lễ, cũng kinh doanh bất động sản, kinh doanh khách sạn. Nhà dữ mà Châu Thiện sắp xem là một gian nhà khách dưới tay của Hà Vĩnh Chí.Nhà khách Dân Thái là một thánh địa có ma nổi tiếng trong thành phố Bình Viễn, nổi tiếng đến mức từng có hai người nước ngoài tới quay chụp, hôm sau bị sợ tới mức tè ra quần chạy ra Hoa quốc.Nhà khách vốn ở khu buôn bán kinh doanh, nhưng con đường có nhà khách Dân Thái thì vô cùng tiêu điều, dọc đường cơ hồ không nhìn thấy vài người, ngẫu nhiên có người đi ngang qua cũng vội vàng rời đi, không nhìn ngang ngó dọc, thậm chí không dám nhìn nhà khách Dân Thái ở ven đường.Nhà khách Dân Thái đóng kín cửa sổ, hiển nhiên cũng hoang phế nhiều năm.Châu Thiện, Hà Vĩnh Chí, tài xế, thư ký của ông, bốn người ngồi trên xe quan sát thật lâu, Châu Thiện mới ung dung cười nói: “Vào đi thôi.”Lời vừa nói ra, ba người ngồi trên xe đều nuốt nước miếng, bọn họ cố ý chọn mặt trời ban trưa, dương khí thịnh nhất, nhưng dù mặt trời nóng cháy cỡ nào cũng không thể xua tan lạnh lẽo trong lòng vì nhà khách có ma.Hà Vĩnh Chí lăn lộn nhiều năm, rèn luyện ra tâm tính khác hẳn người thường, dứt khoát mở cửa xe định bước xuống.Thư ký Tiểu Lê lại có chút sợ hãi kéo tay áo của ông lại: “Ông chủ, hay là tôi chờ ở bên ngoài nhé? Tiện thể trông chừng xe giúp ông luôn.”Hà Vĩnh Chí biết cô ấy sợ, nhưng là đàn ông, không thể bắt buộc con gái người ta đi theo, ông phất tay ra hiệu cho cô ở trên xe.Tài xế Lão Trần lau mồ hôi lạnh nói: “Ông chủ, hay là tôi cũng là”Hà Vĩnh Chí trợn mắt hổ: “Một chiếc xe quèn mà cần hai người trông giữ à?”

Chương 121