---Vào buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu qua bức tường kính của văn phòng. Không khí lạnh từ điều hòa khiến những người trong văn phòng không cảm nhận được cái nóng đang bao trùm cả thành phố bên ngoài. Trình Ly cầm cốc cà phê, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. So với tiếng gõ bàn phím liên tục xung quanh, trông cô có vẻ nhàn nhã và thong thả hơn. Trên màn hình máy tính của cô đang phát một cuộc họp báo đặc biệt, dường như không liên quan nhiều đến công việc. Cho đến khi được vỗ vai. Trình Ly ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Nhậm Khuông, ông chủ lớn của công ty. Cô đưa tay tháo tai nghe không dây đang cắm ở tai ra. "Em đã gửi kế hoạch tối ưu hóa hệ thống cơ sở hạ tầng mới nhất đến địa chỉ email của anh. Anh đã đọc nó chưa?"Trình Ly không quan tâm chút nào tới chuyện bị bắt gặp đang làm việc riêng, nhanh chóng hỏi. Nhậm Khuông liếc nhìn màn hình máy tính của cô: "Em đang xem hội nghị mới nhất của Khoa học kỹ thuật Khải Vực phải không?""Không phải Khoa học kỹ thuật Khải Vực đã tuyên…
Chương 36: Chương 36
Kết Hôn Mà ThôiTác giả: Tưởng Mục ĐồngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng---Vào buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu qua bức tường kính của văn phòng. Không khí lạnh từ điều hòa khiến những người trong văn phòng không cảm nhận được cái nóng đang bao trùm cả thành phố bên ngoài. Trình Ly cầm cốc cà phê, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. So với tiếng gõ bàn phím liên tục xung quanh, trông cô có vẻ nhàn nhã và thong thả hơn. Trên màn hình máy tính của cô đang phát một cuộc họp báo đặc biệt, dường như không liên quan nhiều đến công việc. Cho đến khi được vỗ vai. Trình Ly ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Nhậm Khuông, ông chủ lớn của công ty. Cô đưa tay tháo tai nghe không dây đang cắm ở tai ra. "Em đã gửi kế hoạch tối ưu hóa hệ thống cơ sở hạ tầng mới nhất đến địa chỉ email của anh. Anh đã đọc nó chưa?"Trình Ly không quan tâm chút nào tới chuyện bị bắt gặp đang làm việc riêng, nhanh chóng hỏi. Nhậm Khuông liếc nhìn màn hình máy tính của cô: "Em đang xem hội nghị mới nhất của Khoa học kỹ thuật Khải Vực phải không?""Không phải Khoa học kỹ thuật Khải Vực đã tuyên… ----Cho đến tận khi về đến nhà, Trình Ly vẫn không nhận được tin hồi âm của Dung Kỳ.Cậu ấy ngủ sớm vậy sao?Không thể nào, người làm về Internet sao có thể ngủ lúc mười giờ hơn được?Hay là chưa đọc được? Hay là đọc rồi nhưng lười trả lời?Trình Ly chỉ sợ là vế sau, nhưng đây là bức ảnh cô thấy đẹp nhất trong mấy tấm ảnh siêu trăng mà người bạn cũ kia gửi, cô đã phải chọn lựa rất cẩn thận mà.Cả độ to và độ trắng sáng của trăng đều đạt tới mức hoàn mỹ.Vầng trăng màu trắng đẹp đến thế mà còn không thích sao?Trình Ly đang nhìn chòng chọc vào khung trò chuyện của hai người thì bất ngờ nhìn thấy tên Dung Kỳ ở phía trên cùng đã biến thành mấy chữ người này đang nhập tin nhắnThấy rồi, thấy rồi.Trình Ly bật người ngồi dậy, hai tay giơ điện thoại lên.Chờ tin Wechat của Dung Kỳ tới.Nhưng cô đợi suốt một phút, chỉ thấy tên người kia đổi thành dòng chữ đang nhập tin nhắn rồi lại đổi thành tên bình thường, cứ đổi đi đổi lại.Đang làm gì vậy nhỉ?Trình Ly quyết định không chờ đợi nữa, cơ hội chỉ đến với những người có sự chuẩn bị.Chủ động tấn công mới là cách để giành chiến thắng.Trình Ly: [Tớ chọn tấm ảnh siêu trăng đẹp nhất đó]Trình Ly: [Thích không?]Lần này thì phía bên kia cũng chịu nể mặt mà đáp lại.Dung Kỳ: [Có.]Ơ.Sao phản ứng lạnh nhạt thế.Trình Ly không biết phải tiếp tục thế nào nữa.May mà lúc này Dung Kỳ ở phía bên kia gửi lại một tin: [Ảnh cậu chụp sao?]Trình Ly: [Đương nhiên là không rồi, tớ nào có tài cán này]Trình Ly: [Là một người bạn đại học của tớ chụp, cậu ấy cũng có đam mê chụp ảnh giống cậu đó.]Lần này thì phía bên kia im ắng suốt một lúc lâu.Cô nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, chắc là sẽ không nhắn lại nữa đâu nhỉ.Nhưng lúc cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại rung lên.Dung Kỳ: [Nếu đã muốn gửi ảnh cho tôi, chẳng phải cậu nên chân thành hơn sao?]Trình Ly đang cầm điện thoại nằm trên giường, đọc mấy chữ này xong, đầu óc cô ngơ ngẩn.Điện thoại rơi xuống đập thẳng vào mặt cô.Làm cô suýt thì ch ảy nước mắt.Nhưng cô ngồi dậy, đọc dòng tin này, nghĩ đi nghĩ lại.Chân thành hơn á?.
----Cho đến tận khi về đến nhà, Trình Ly vẫn không nhận được tin hồi âm của Dung Kỳ.
Cậu ấy ngủ sớm vậy sao?Không thể nào, người làm về Internet sao có thể ngủ lúc mười giờ hơn được?Hay là chưa đọc được? Hay là đọc rồi nhưng lười trả lời?Trình Ly chỉ sợ là vế sau, nhưng đây là bức ảnh cô thấy đẹp nhất trong mấy tấm ảnh siêu trăng mà người bạn cũ kia gửi, cô đã phải chọn lựa rất cẩn thận mà.
Cả độ to và độ trắng sáng của trăng đều đạt tới mức hoàn mỹ.
Vầng trăng màu trắng đẹp đến thế mà còn không thích sao?Trình Ly đang nhìn chòng chọc vào khung trò chuyện của hai người thì bất ngờ nhìn thấy tên Dung Kỳ ở phía trên cùng đã biến thành mấy chữ người này đang nhập tin nhắnThấy rồi, thấy rồi.
Trình Ly bật người ngồi dậy, hai tay giơ điện thoại lên.
Chờ tin Wechat của Dung Kỳ tới.
Nhưng cô đợi suốt một phút, chỉ thấy tên người kia đổi thành dòng chữ đang nhập tin nhắn rồi lại đổi thành tên bình thường, cứ đổi đi đổi lại.
Đang làm gì vậy nhỉ?Trình Ly quyết định không chờ đợi nữa, cơ hội chỉ đến với những người có sự chuẩn bị.
Chủ động tấn công mới là cách để giành chiến thắng.
Trình Ly: [Tớ chọn tấm ảnh siêu trăng đẹp nhất đó]Trình Ly: [Thích không?]Lần này thì phía bên kia cũng chịu nể mặt mà đáp lại.
Dung Kỳ: [Có.
]Ơ.
Sao phản ứng lạnh nhạt thế.
Trình Ly không biết phải tiếp tục thế nào nữa.
May mà lúc này Dung Kỳ ở phía bên kia gửi lại một tin: [Ảnh cậu chụp sao?]Trình Ly: [Đương nhiên là không rồi, tớ nào có tài cán này]Trình Ly: [Là một người bạn đại học của tớ chụp, cậu ấy cũng có đam mê chụp ảnh giống cậu đó.
]Lần này thì phía bên kia im ắng suốt một lúc lâu.
Cô nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, chắc là sẽ không nhắn lại nữa đâu nhỉ.
Nhưng lúc cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại rung lên.
Dung Kỳ: [Nếu đã muốn gửi ảnh cho tôi, chẳng phải cậu nên chân thành hơn sao?]Trình Ly đang cầm điện thoại nằm trên giường, đọc mấy chữ này xong, đầu óc cô ngơ ngẩn.
Điện thoại rơi xuống đập thẳng vào mặt cô.
Làm cô suýt thì ch ảy nước mắt.
Nhưng cô ngồi dậy, đọc dòng tin này, nghĩ đi nghĩ lại.
Chân thành hơn á?.
Kết Hôn Mà ThôiTác giả: Tưởng Mục ĐồngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng---Vào buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu qua bức tường kính của văn phòng. Không khí lạnh từ điều hòa khiến những người trong văn phòng không cảm nhận được cái nóng đang bao trùm cả thành phố bên ngoài. Trình Ly cầm cốc cà phê, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. So với tiếng gõ bàn phím liên tục xung quanh, trông cô có vẻ nhàn nhã và thong thả hơn. Trên màn hình máy tính của cô đang phát một cuộc họp báo đặc biệt, dường như không liên quan nhiều đến công việc. Cho đến khi được vỗ vai. Trình Ly ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Nhậm Khuông, ông chủ lớn của công ty. Cô đưa tay tháo tai nghe không dây đang cắm ở tai ra. "Em đã gửi kế hoạch tối ưu hóa hệ thống cơ sở hạ tầng mới nhất đến địa chỉ email của anh. Anh đã đọc nó chưa?"Trình Ly không quan tâm chút nào tới chuyện bị bắt gặp đang làm việc riêng, nhanh chóng hỏi. Nhậm Khuông liếc nhìn màn hình máy tính của cô: "Em đang xem hội nghị mới nhất của Khoa học kỹ thuật Khải Vực phải không?""Không phải Khoa học kỹ thuật Khải Vực đã tuyên… ----Cho đến tận khi về đến nhà, Trình Ly vẫn không nhận được tin hồi âm của Dung Kỳ.Cậu ấy ngủ sớm vậy sao?Không thể nào, người làm về Internet sao có thể ngủ lúc mười giờ hơn được?Hay là chưa đọc được? Hay là đọc rồi nhưng lười trả lời?Trình Ly chỉ sợ là vế sau, nhưng đây là bức ảnh cô thấy đẹp nhất trong mấy tấm ảnh siêu trăng mà người bạn cũ kia gửi, cô đã phải chọn lựa rất cẩn thận mà.Cả độ to và độ trắng sáng của trăng đều đạt tới mức hoàn mỹ.Vầng trăng màu trắng đẹp đến thế mà còn không thích sao?Trình Ly đang nhìn chòng chọc vào khung trò chuyện của hai người thì bất ngờ nhìn thấy tên Dung Kỳ ở phía trên cùng đã biến thành mấy chữ người này đang nhập tin nhắnThấy rồi, thấy rồi.Trình Ly bật người ngồi dậy, hai tay giơ điện thoại lên.Chờ tin Wechat của Dung Kỳ tới.Nhưng cô đợi suốt một phút, chỉ thấy tên người kia đổi thành dòng chữ đang nhập tin nhắn rồi lại đổi thành tên bình thường, cứ đổi đi đổi lại.Đang làm gì vậy nhỉ?Trình Ly quyết định không chờ đợi nữa, cơ hội chỉ đến với những người có sự chuẩn bị.Chủ động tấn công mới là cách để giành chiến thắng.Trình Ly: [Tớ chọn tấm ảnh siêu trăng đẹp nhất đó]Trình Ly: [Thích không?]Lần này thì phía bên kia cũng chịu nể mặt mà đáp lại.Dung Kỳ: [Có.]Ơ.Sao phản ứng lạnh nhạt thế.Trình Ly không biết phải tiếp tục thế nào nữa.May mà lúc này Dung Kỳ ở phía bên kia gửi lại một tin: [Ảnh cậu chụp sao?]Trình Ly: [Đương nhiên là không rồi, tớ nào có tài cán này]Trình Ly: [Là một người bạn đại học của tớ chụp, cậu ấy cũng có đam mê chụp ảnh giống cậu đó.]Lần này thì phía bên kia im ắng suốt một lúc lâu.Cô nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, chắc là sẽ không nhắn lại nữa đâu nhỉ.Nhưng lúc cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại rung lên.Dung Kỳ: [Nếu đã muốn gửi ảnh cho tôi, chẳng phải cậu nên chân thành hơn sao?]Trình Ly đang cầm điện thoại nằm trên giường, đọc mấy chữ này xong, đầu óc cô ngơ ngẩn.Điện thoại rơi xuống đập thẳng vào mặt cô.Làm cô suýt thì ch ảy nước mắt.Nhưng cô ngồi dậy, đọc dòng tin này, nghĩ đi nghĩ lại.Chân thành hơn á?.