Tác giả:

Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch…

Chương 214

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90Tác giả: Hà TrúcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch… Phó Kỳ Thâm cho rằng cô không nỡ xa cha mẹ liền lên tiếng an ủi: “Rất nhanh sẽ có thể gặp mặt nữa, đừng đau lòng.”Châu Thiện phiền muộn thở dài một hơi, rũ mắt xuống, tiếp đó lại phấn khích ngẩng đầu lên: “Cuối cùng cũng đi rồi.”Phó Kỳ Thâm: ……Châu Thiện mặt ủ mày chau: “Mấy ngày nay tớ bị nói phát phiền luôn rồi.”Hai vợ chồng Châu Gia Bình hoàn toàn coi cô như đầu đất trong chuyện sinh hoạt, hai ngày nay đích thân kèm cặp chỉ dạy cô làm việc nhà, giặt quần áo, rửa bát đũa, nấu ăn……Tuy là nói cô thật sự ngố trong chuyện này, nhưng cô căn bản không cần thiết làm những chuyện này mà!Cô có thể cắt người giấy, chỉ cần độ một khẩu sinh khí, người giấy hoàn toàn có thể giúp cô giải quyết tất cả việc nhà!Châu Thiện oán giận giơ hai tay mình lên: “Rửa bát đến độ bị thương rồi.”Trên đôi tay trắng nõn, toàn là vết thương nhỏ sưng đỏ, da cũng nhăn nhúm, ngâm nước quá nhiều.Phó Kỳ Thâm bình tĩnh ấn tay cô xuống: “Cậu không cần làm việc, có ——”Châu Thiện nghi hoặc nhìn cậu: “Tớ đương nhiên không cần làm việc, tớ có bọn họ mà.”Cô chỉ vào người giấy nhỏ đang nằm sấp trên cổ áo mình.Phó Kỳ Thâm đột nhiên cảm thấy, bản thân mình có chút phiền muộn.Châu Thiện cũng không get được sự phiền muộn của cậu, cô gần như gấp gáp kéo Phó Kỳ Thâm đi theo chỉ dẫn của bản đồ đến phố đồ cổ gần với khu nhà nhất.Thủ đô là cố đô của mấy triều đại, văn ngoạn cổ vật nhiều không kể xiết, hơn nữa người ở thủ đô gần như đều chú trọng phong cách cổ, cho nên phố đồ cổ gần như nơi đâu cũng thấy, đều là tìm tòi đồ cũ.Sau khi đến phố đồ cổ, Châu Thiện lại có chút thất vọng. Cũng phải, vì dù sao nước trong thành phố lớn cũng sâu, nói không chừng một ông lão bán đồng nát nào đó cũng có nhãn lực phi phàm, thị trường đồ cũ ở đây thường xuyên có người tới đảo quanh, cô muốn kiểm lậu gần như là chuyện không thể.Châu Thiện cũng không nhụt chí, sau khi nhìn thấy đồ trên phố đồ cổ hoặc là làm giả hoặc là không đáng mấy tiền liền đi thêm vài bước, đến phố ngọc thạch.Cô vốn cho rằng cược ngọc chỉ thịnh hành ở biên giới Trung-Miến, không ngờ ở đây cũng có, dường như còn khá phát triển. Phố ngọc thạch ngoại trừ mấy cửa hàng đồ ngọc phỉ thúy còn bày không ít sạp hàng lớn nhỏ, bên trên chất đủ loại đá thô phỉ thúy và máy móc, nếu người mua nhìn trúng miếng đá thô nào, sẽ bỏ tiền ra mua, cắt ngay tại chỗ, kiếm tiền được hay không toàn bộ phải xem nhát cắt đó. Có thể màu đẹp nhiều nước thì giá tăng gấp trăm lần, cũng có thể không màu không nước thì không đáng một đồng.Châu Thiện ngồi xổm xuống xem mấy viên đá, phát hiện bên trong hoặc là đá thô, hoặc là màu nước cực kỳ bình thường, không đáng mấy đồng, mà một viên đá thô cũng phải mấy trăm đến hơn chục ngàn, Châu Thiện bèn không có hứng thú bỏ đi.Cô và Phó Kỳ Thâm theo dòng người đến một cửa hàng đồ ngọc, thì ra trong cửa hàng này cũng có cược ngọc, hình như còn có một sự kiện cược ngọc đang tiến hành.Châu Thiện khá thích xem thứ này, bèn dừng chân ở lại, bản thân Phó Kỳ Thâm không có hứng thú với việc cá cược, cược ngọc đương nhiên cũng coi như cá cược, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ở lại cùng cô, toàn bộ quá trình ánh mắt đều nhàn nhạt.Từ cuộc trao đổi thỉnh thoảng của người bên cạnh cô mới nghe ra được, thì ra, khi tảng đá thô phỉ thúy khổng lồ trên bàn triển lãm kia vừa lưu lạc đến thủ đô, đã thu hút sự chú ý của vô số người yêu thích liên quan.Mà tảng đá này vào ngày đầu tiên đã bị một ông chủ lớn của ngành bất động sản mua với giá cao một triệu, hôm nay vừa hay là ngày khai đao, ông chủ lớn đó nào dâng hương nào cầu nguyện khá lâu, thậm chí còn chính thức cắt băng cho tảng đá thô này.

Phó Kỳ Thâm cho rằng cô không nỡ xa cha mẹ liền lên tiếng an ủi: “Rất nhanh sẽ có thể gặp mặt nữa, đừng đau lòng.”

Châu Thiện phiền muộn thở dài một hơi, rũ mắt xuống, tiếp đó lại phấn khích ngẩng đầu lên: “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Phó Kỳ Thâm: ……

Châu Thiện mặt ủ mày chau: “Mấy ngày nay tớ bị nói phát phiền luôn rồi.”

Hai vợ chồng Châu Gia Bình hoàn toàn coi cô như đầu đất trong chuyện sinh hoạt, hai ngày nay đích thân kèm cặp chỉ dạy cô làm việc nhà, giặt quần áo, rửa bát đũa, nấu ăn……

Tuy là nói cô thật sự ngố trong chuyện này, nhưng cô căn bản không cần thiết làm những chuyện này mà!

Cô có thể cắt người giấy, chỉ cần độ một khẩu sinh khí, người giấy hoàn toàn có thể giúp cô giải quyết tất cả việc nhà!

Châu Thiện oán giận giơ hai tay mình lên: “Rửa bát đến độ bị thương rồi.”

Trên đôi tay trắng nõn, toàn là vết thương nhỏ sưng đỏ, da cũng nhăn nhúm, ngâm nước quá nhiều.

Phó Kỳ Thâm bình tĩnh ấn tay cô xuống: “Cậu không cần làm việc, có ——”

Châu Thiện nghi hoặc nhìn cậu: “Tớ đương nhiên không cần làm việc, tớ có bọn họ mà.”

Cô chỉ vào người giấy nhỏ đang nằm sấp trên cổ áo mình.

Phó Kỳ Thâm đột nhiên cảm thấy, bản thân mình có chút phiền muộn.

Châu Thiện cũng không get được sự phiền muộn của cậu, cô gần như gấp gáp kéo Phó Kỳ Thâm đi theo chỉ dẫn của bản đồ đến phố đồ cổ gần với khu nhà nhất.

Thủ đô là cố đô của mấy triều đại, văn ngoạn cổ vật nhiều không kể xiết, hơn nữa người ở thủ đô gần như đều chú trọng phong cách cổ, cho nên phố đồ cổ gần như nơi đâu cũng thấy, đều là tìm tòi đồ cũ.

Sau khi đến phố đồ cổ, Châu Thiện lại có chút thất vọng. Cũng phải, vì dù sao nước trong thành phố lớn cũng sâu, nói không chừng một ông lão bán đồng nát nào đó cũng có nhãn lực phi phàm, thị trường đồ cũ ở đây thường xuyên có người tới đảo quanh, cô muốn kiểm lậu gần như là chuyện không thể.

Châu Thiện cũng không nhụt chí, sau khi nhìn thấy đồ trên phố đồ cổ hoặc là làm giả hoặc là không đáng mấy tiền liền đi thêm vài bước, đến phố ngọc thạch.

Cô vốn cho rằng cược ngọc chỉ thịnh hành ở biên giới Trung-Miến, không ngờ ở đây cũng có, dường như còn khá phát triển. Phố ngọc thạch ngoại trừ mấy cửa hàng đồ ngọc phỉ thúy còn bày không ít sạp hàng lớn nhỏ, bên trên chất đủ loại đá thô phỉ thúy và máy móc, nếu người mua nhìn trúng miếng đá thô nào, sẽ bỏ tiền ra mua, cắt ngay tại chỗ, kiếm tiền được hay không toàn bộ phải xem nhát cắt đó. Có thể màu đẹp nhiều nước thì giá tăng gấp trăm lần, cũng có thể không màu không nước thì không đáng một đồng.

Châu Thiện ngồi xổm xuống xem mấy viên đá, phát hiện bên trong hoặc là đá thô, hoặc là màu nước cực kỳ bình thường, không đáng mấy đồng, mà một viên đá thô cũng phải mấy trăm đến hơn chục ngàn, Châu Thiện bèn không có hứng thú bỏ đi.

Cô và Phó Kỳ Thâm theo dòng người đến một cửa hàng đồ ngọc, thì ra trong cửa hàng này cũng có cược ngọc, hình như còn có một sự kiện cược ngọc đang tiến hành.

Châu Thiện khá thích xem thứ này, bèn dừng chân ở lại, bản thân Phó Kỳ Thâm không có hứng thú với việc cá cược, cược ngọc đương nhiên cũng coi như cá cược, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ở lại cùng cô, toàn bộ quá trình ánh mắt đều nhàn nhạt.

Từ cuộc trao đổi thỉnh thoảng của người bên cạnh cô mới nghe ra được, thì ra, khi tảng đá thô phỉ thúy khổng lồ trên bàn triển lãm kia vừa lưu lạc đến thủ đô, đã thu hút sự chú ý của vô số người yêu thích liên quan.

Mà tảng đá này vào ngày đầu tiên đã bị một ông chủ lớn của ngành bất động sản mua với giá cao một triệu, hôm nay vừa hay là ngày khai đao, ông chủ lớn đó nào dâng hương nào cầu nguyện khá lâu, thậm chí còn chính thức cắt băng cho tảng đá thô này.

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90Tác giả: Hà TrúcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé."Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.Kể từ khi thực hiện kế hoạch… Phó Kỳ Thâm cho rằng cô không nỡ xa cha mẹ liền lên tiếng an ủi: “Rất nhanh sẽ có thể gặp mặt nữa, đừng đau lòng.”Châu Thiện phiền muộn thở dài một hơi, rũ mắt xuống, tiếp đó lại phấn khích ngẩng đầu lên: “Cuối cùng cũng đi rồi.”Phó Kỳ Thâm: ……Châu Thiện mặt ủ mày chau: “Mấy ngày nay tớ bị nói phát phiền luôn rồi.”Hai vợ chồng Châu Gia Bình hoàn toàn coi cô như đầu đất trong chuyện sinh hoạt, hai ngày nay đích thân kèm cặp chỉ dạy cô làm việc nhà, giặt quần áo, rửa bát đũa, nấu ăn……Tuy là nói cô thật sự ngố trong chuyện này, nhưng cô căn bản không cần thiết làm những chuyện này mà!Cô có thể cắt người giấy, chỉ cần độ một khẩu sinh khí, người giấy hoàn toàn có thể giúp cô giải quyết tất cả việc nhà!Châu Thiện oán giận giơ hai tay mình lên: “Rửa bát đến độ bị thương rồi.”Trên đôi tay trắng nõn, toàn là vết thương nhỏ sưng đỏ, da cũng nhăn nhúm, ngâm nước quá nhiều.Phó Kỳ Thâm bình tĩnh ấn tay cô xuống: “Cậu không cần làm việc, có ——”Châu Thiện nghi hoặc nhìn cậu: “Tớ đương nhiên không cần làm việc, tớ có bọn họ mà.”Cô chỉ vào người giấy nhỏ đang nằm sấp trên cổ áo mình.Phó Kỳ Thâm đột nhiên cảm thấy, bản thân mình có chút phiền muộn.Châu Thiện cũng không get được sự phiền muộn của cậu, cô gần như gấp gáp kéo Phó Kỳ Thâm đi theo chỉ dẫn của bản đồ đến phố đồ cổ gần với khu nhà nhất.Thủ đô là cố đô của mấy triều đại, văn ngoạn cổ vật nhiều không kể xiết, hơn nữa người ở thủ đô gần như đều chú trọng phong cách cổ, cho nên phố đồ cổ gần như nơi đâu cũng thấy, đều là tìm tòi đồ cũ.Sau khi đến phố đồ cổ, Châu Thiện lại có chút thất vọng. Cũng phải, vì dù sao nước trong thành phố lớn cũng sâu, nói không chừng một ông lão bán đồng nát nào đó cũng có nhãn lực phi phàm, thị trường đồ cũ ở đây thường xuyên có người tới đảo quanh, cô muốn kiểm lậu gần như là chuyện không thể.Châu Thiện cũng không nhụt chí, sau khi nhìn thấy đồ trên phố đồ cổ hoặc là làm giả hoặc là không đáng mấy tiền liền đi thêm vài bước, đến phố ngọc thạch.Cô vốn cho rằng cược ngọc chỉ thịnh hành ở biên giới Trung-Miến, không ngờ ở đây cũng có, dường như còn khá phát triển. Phố ngọc thạch ngoại trừ mấy cửa hàng đồ ngọc phỉ thúy còn bày không ít sạp hàng lớn nhỏ, bên trên chất đủ loại đá thô phỉ thúy và máy móc, nếu người mua nhìn trúng miếng đá thô nào, sẽ bỏ tiền ra mua, cắt ngay tại chỗ, kiếm tiền được hay không toàn bộ phải xem nhát cắt đó. Có thể màu đẹp nhiều nước thì giá tăng gấp trăm lần, cũng có thể không màu không nước thì không đáng một đồng.Châu Thiện ngồi xổm xuống xem mấy viên đá, phát hiện bên trong hoặc là đá thô, hoặc là màu nước cực kỳ bình thường, không đáng mấy đồng, mà một viên đá thô cũng phải mấy trăm đến hơn chục ngàn, Châu Thiện bèn không có hứng thú bỏ đi.Cô và Phó Kỳ Thâm theo dòng người đến một cửa hàng đồ ngọc, thì ra trong cửa hàng này cũng có cược ngọc, hình như còn có một sự kiện cược ngọc đang tiến hành.Châu Thiện khá thích xem thứ này, bèn dừng chân ở lại, bản thân Phó Kỳ Thâm không có hứng thú với việc cá cược, cược ngọc đương nhiên cũng coi như cá cược, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ở lại cùng cô, toàn bộ quá trình ánh mắt đều nhàn nhạt.Từ cuộc trao đổi thỉnh thoảng của người bên cạnh cô mới nghe ra được, thì ra, khi tảng đá thô phỉ thúy khổng lồ trên bàn triển lãm kia vừa lưu lạc đến thủ đô, đã thu hút sự chú ý của vô số người yêu thích liên quan.Mà tảng đá này vào ngày đầu tiên đã bị một ông chủ lớn của ngành bất động sản mua với giá cao một triệu, hôm nay vừa hay là ngày khai đao, ông chủ lớn đó nào dâng hương nào cầu nguyện khá lâu, thậm chí còn chính thức cắt băng cho tảng đá thô này.

Chương 214