Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam Chương 1: Mở đầu Hôm nay là sinh nhật mẹ, Nhất Tiểu Yến cùng mọi người ăn cơm, thường thì mọi người sẽ chúc mừng sinh nhật hoặc tán gẫu nói chuyện gì đó, nhưng hôm nay chủ đề lại xoay quanh cô. Tiểu Yến Tử, bao giờ lấy chồng con? bác gái lên tiếng hỏi, nhìn Nhất Tiểu Yến chăm chú, vẻ mặt chắn chắn phải nghe được câu trả lời mới thôi. Nàng phun nước. Yến Tử! Bao giờ bà cô này mới được ăn bánh kẹo cưới đây? một bác gái xinh đẹp nhìn nàng, vẻ mặt chờ mong. Nàng sặc cơm, vỗ ngực bồm bộp. Nhất Tiểu Yến! Mau đi xem mắt! 23 tuổi rồi chứ ít ỏi gì! mẹ nàng cũng đã bàn luận về vấn đề này rất lâu, sợ con gái ế không gả được. Hôm nay được dịp mọi người đông đủ, cũng chêm thêm mấy câu vào để nhắc nhở nàng. Mặt nàng mếu máo nhìn mẹ. Mẹ à!! Con đã làm gì có lỗi với mẹ? Tại sao mẹ lại muốn gả con đi như thế? Huhu!! Nhưng mẹ nàng nào có để ý, tiếp tục chủ đề đang dở: Mẹ thấy con trai cả nhà bác Lý rất đẹp trai, con trai thứ nhà bác Trương hiện đang làm bác sĩ, công…
Chương 40: 40: Tới Cả Hoàng Thượng Cũng Khi Dễ Ta
Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ NamTác giả: Bé ÁnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngXuyên không về cổ đại tìm mỹ nam Chương 1: Mở đầu Hôm nay là sinh nhật mẹ, Nhất Tiểu Yến cùng mọi người ăn cơm, thường thì mọi người sẽ chúc mừng sinh nhật hoặc tán gẫu nói chuyện gì đó, nhưng hôm nay chủ đề lại xoay quanh cô. Tiểu Yến Tử, bao giờ lấy chồng con? bác gái lên tiếng hỏi, nhìn Nhất Tiểu Yến chăm chú, vẻ mặt chắn chắn phải nghe được câu trả lời mới thôi. Nàng phun nước. Yến Tử! Bao giờ bà cô này mới được ăn bánh kẹo cưới đây? một bác gái xinh đẹp nhìn nàng, vẻ mặt chờ mong. Nàng sặc cơm, vỗ ngực bồm bộp. Nhất Tiểu Yến! Mau đi xem mắt! 23 tuổi rồi chứ ít ỏi gì! mẹ nàng cũng đã bàn luận về vấn đề này rất lâu, sợ con gái ế không gả được. Hôm nay được dịp mọi người đông đủ, cũng chêm thêm mấy câu vào để nhắc nhở nàng. Mặt nàng mếu máo nhìn mẹ. Mẹ à!! Con đã làm gì có lỗi với mẹ? Tại sao mẹ lại muốn gả con đi như thế? Huhu!! Nhưng mẹ nàng nào có để ý, tiếp tục chủ đề đang dở: Mẹ thấy con trai cả nhà bác Lý rất đẹp trai, con trai thứ nhà bác Trương hiện đang làm bác sĩ, công… Nhất Tiểu Yến làm loạn nửa ngày, hết đập phá đồ quý trong Dưỡng Tâm Điện, lại ra ngoài bẻ hoa ngắt lá, chỉ cần ai nhìn nàng hoặc chạy lại ngăn nàng, nàng liền bù lu bù loa lên khóc, rồi mắng nhiếc người ta.Điều đáng ngạc nhiên là Hoàng Thượng không những không xót của thương hoa mà còn dung túng cho nàng, mặc kệ nàng làm loạn.Đám cung nữ cùng thị vệ sợ hãi không dám lại gần, chỉ cần nàng cáu lên, vẻ mặt Hoàng Thượng liền đen kịt, cái đầu của bọn họ sẽ mất như chơi.Nhất Tiểu Yến một bộ mơ mơ hồ hồ, vặt sạch hoa mẫu đơn của Dưỡng Tâm Điện, vặt chán lại quay trở vào, tùy tùy tiện tiện lựa một bộ chén quý, đem ra đập.Hoàng Thượng ngồi bên bàn, thong thong thả thả nhấp một ngụm trà.Nhã công công hết ôm đầu rồi ôm tới mặt nhìn Nhất Tiểu Yến, trong lòng thầm kêu lớn.Nhà ngươi có biết nhà ngươi đang làm gì không hả!? Những thứ ngươi đang đập có bán cả nhà ngươi đi cũng không đền được một bộ đâu đấy!!Nhìn những chiếc chén cùng bình nối tiếp lại nối tiếp rơi xuống đất, vỡ tan, lòng Nhã công công đau như cắt, quay sang nhìn vị Đế Vương nào đó.Hoàng Thượng, Hoàng Thượng à, người không thể để cho nàng ta làm loạn như vậy được!Nhưng ông chỉ nhận được một ánh mắt cứ kệ nàng ấy từ Âu Dương Kỳ Thiên.Nhất Tiểu Yến đập chán liền đi tới đống tấu chương trên bàn.Nhã công công sợ hãi kêu lên: "Cái đó không được!!!" ông vội quay sang nhìn Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng Thượng, cái này là tấu chương! Không thể tùy tiện!"Nhưng Âu Dương Kỳ Thiên nào có quan tâm, vẫn một bộ nhàn nhã uống trà.Nhã công công thấy Nhất Tiểu Yến đang cầm bút lông chấm mực chuẩn bị vẽ vào đành liều mạng lao lên: "Yến cô nương! Yến cô nương! Xin dừng tay!!"Nhất Tiểu Yến ngước lên, thấy Nhã công công đang lao tới phía mình, cười hì hì đẩy ông xuống đất, tay nhỏ đưa bút lông qua qua lại lại trên mặt ông.Nhã công công vùng vẫy, nhưng lực đạo của cô nàng này quá mạnh, ông chính là giãy không ra, đành quay sang Âu Dương Kỳ Thiên cầu cứu: "Hoàng Thượng, cứu thần!"Nhưng có vẻ như Âu Dương Kỳ Thiên cảm thấy rất thú vị, từ tốn đi tới, cầm bút lông chấm mực, vén bào ngồi xuống, vẽ vẽ vài đường trên mặt Nhã công công.Nhã công công trong lòng thầm gào khóc, tới cả Hoàng Thượng cũng khi dễ ta, huhu!!----Triển Duật Hành đi tuần tới Dưỡng Tâm Điện, thấy đám cung nữ cùng thị vệ túm vào một chỗ, không khỏi có chút thắc mắc.Tên lính phía sau y tiến lên, đi tới hỏi một cung nữ, lúc sau quay trở lại, khuôn mặt chứa đủ loại màu sắc.Hắn ta bắt đầu kể lại sự việc vừa nghe được.Đại khái là có một nữ nhân đang làm loạn bên trong Dưỡng Tâm Điện, hết vặt hoa bẻ lá lại đập đồ.Triển Duật Hành nhíu mày, nữ nhân nào lại có lá gan lớn như vậy?Y ra hiệu cho đội nhân mã đi tuần tiếp, bản thân dùng kinh công vào Dưỡng Tâm Điện.Nhưng vừa đáp xuống cửa, Triển Duật Hành đã cứng người.Nhã công công mặt mày lem luốc toàn mực là mực, ngồi bên cạnh là Nhất Tiểu Yến và...!Hoàng Thượng!?!?!?.
Nhất Tiểu Yến làm loạn nửa ngày, hết đập phá đồ quý trong Dưỡng Tâm Điện, lại ra ngoài bẻ hoa ngắt lá, chỉ cần ai nhìn nàng hoặc chạy lại ngăn nàng, nàng liền bù lu bù loa lên khóc, rồi mắng nhiếc người ta.
Điều đáng ngạc nhiên là Hoàng Thượng không những không xót của thương hoa mà còn dung túng cho nàng, mặc kệ nàng làm loạn.
Đám cung nữ cùng thị vệ sợ hãi không dám lại gần, chỉ cần nàng cáu lên, vẻ mặt Hoàng Thượng liền đen kịt, cái đầu của bọn họ sẽ mất như chơi.
Nhất Tiểu Yến một bộ mơ mơ hồ hồ, vặt sạch hoa mẫu đơn của Dưỡng Tâm Điện, vặt chán lại quay trở vào, tùy tùy tiện tiện lựa một bộ chén quý, đem ra đập.
Hoàng Thượng ngồi bên bàn, thong thong thả thả nhấp một ngụm trà.
Nhã công công hết ôm đầu rồi ôm tới mặt nhìn Nhất Tiểu Yến, trong lòng thầm kêu lớn.
Nhà ngươi có biết nhà ngươi đang làm gì không hả!? Những thứ ngươi đang đập có bán cả nhà ngươi đi cũng không đền được một bộ đâu đấy!!
Nhìn những chiếc chén cùng bình nối tiếp lại nối tiếp rơi xuống đất, vỡ tan, lòng Nhã công công đau như cắt, quay sang nhìn vị Đế Vương nào đó.
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng à, người không thể để cho nàng ta làm loạn như vậy được!
Nhưng ông chỉ nhận được một ánh mắt cứ kệ nàng ấy từ Âu Dương Kỳ Thiên.
Nhất Tiểu Yến đập chán liền đi tới đống tấu chương trên bàn.
Nhã công công sợ hãi kêu lên: "Cái đó không được!!!" ông vội quay sang nhìn Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng Thượng, cái này là tấu chương! Không thể tùy tiện!"
Nhưng Âu Dương Kỳ Thiên nào có quan tâm, vẫn một bộ nhàn nhã uống trà.
Nhã công công thấy Nhất Tiểu Yến đang cầm bút lông chấm mực chuẩn bị vẽ vào đành liều mạng lao lên: "Yến cô nương! Yến cô nương! Xin dừng tay!!"
Nhất Tiểu Yến ngước lên, thấy Nhã công công đang lao tới phía mình, cười hì hì đẩy ông xuống đất, tay nhỏ đưa bút lông qua qua lại lại trên mặt ông.
Nhã công công vùng vẫy, nhưng lực đạo của cô nàng này quá mạnh, ông chính là giãy không ra, đành quay sang Âu Dương Kỳ Thiên cầu cứu: "Hoàng Thượng, cứu thần!"
Nhưng có vẻ như Âu Dương Kỳ Thiên cảm thấy rất thú vị, từ tốn đi tới, cầm bút lông chấm mực, vén bào ngồi xuống, vẽ vẽ vài đường trên mặt Nhã công công.
Nhã công công trong lòng thầm gào khóc, tới cả Hoàng Thượng cũng khi dễ ta, huhu!!
----
Triển Duật Hành đi tuần tới Dưỡng Tâm Điện, thấy đám cung nữ cùng thị vệ túm vào một chỗ, không khỏi có chút thắc mắc.
Tên lính phía sau y tiến lên, đi tới hỏi một cung nữ, lúc sau quay trở lại, khuôn mặt chứa đủ loại màu sắc.
Hắn ta bắt đầu kể lại sự việc vừa nghe được.
Đại khái là có một nữ nhân đang làm loạn bên trong Dưỡng Tâm Điện, hết vặt hoa bẻ lá lại đập đồ.
Triển Duật Hành nhíu mày, nữ nhân nào lại có lá gan lớn như vậy?
Y ra hiệu cho đội nhân mã đi tuần tiếp, bản thân dùng kinh công vào Dưỡng Tâm Điện.
Nhưng vừa đáp xuống cửa, Triển Duật Hành đã cứng người.
Nhã công công mặt mày lem luốc toàn mực là mực, ngồi bên cạnh là Nhất Tiểu Yến và...!Hoàng Thượng!?!?!?.
Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ NamTác giả: Bé ÁnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngXuyên không về cổ đại tìm mỹ nam Chương 1: Mở đầu Hôm nay là sinh nhật mẹ, Nhất Tiểu Yến cùng mọi người ăn cơm, thường thì mọi người sẽ chúc mừng sinh nhật hoặc tán gẫu nói chuyện gì đó, nhưng hôm nay chủ đề lại xoay quanh cô. Tiểu Yến Tử, bao giờ lấy chồng con? bác gái lên tiếng hỏi, nhìn Nhất Tiểu Yến chăm chú, vẻ mặt chắn chắn phải nghe được câu trả lời mới thôi. Nàng phun nước. Yến Tử! Bao giờ bà cô này mới được ăn bánh kẹo cưới đây? một bác gái xinh đẹp nhìn nàng, vẻ mặt chờ mong. Nàng sặc cơm, vỗ ngực bồm bộp. Nhất Tiểu Yến! Mau đi xem mắt! 23 tuổi rồi chứ ít ỏi gì! mẹ nàng cũng đã bàn luận về vấn đề này rất lâu, sợ con gái ế không gả được. Hôm nay được dịp mọi người đông đủ, cũng chêm thêm mấy câu vào để nhắc nhở nàng. Mặt nàng mếu máo nhìn mẹ. Mẹ à!! Con đã làm gì có lỗi với mẹ? Tại sao mẹ lại muốn gả con đi như thế? Huhu!! Nhưng mẹ nàng nào có để ý, tiếp tục chủ đề đang dở: Mẹ thấy con trai cả nhà bác Lý rất đẹp trai, con trai thứ nhà bác Trương hiện đang làm bác sĩ, công… Nhất Tiểu Yến làm loạn nửa ngày, hết đập phá đồ quý trong Dưỡng Tâm Điện, lại ra ngoài bẻ hoa ngắt lá, chỉ cần ai nhìn nàng hoặc chạy lại ngăn nàng, nàng liền bù lu bù loa lên khóc, rồi mắng nhiếc người ta.Điều đáng ngạc nhiên là Hoàng Thượng không những không xót của thương hoa mà còn dung túng cho nàng, mặc kệ nàng làm loạn.Đám cung nữ cùng thị vệ sợ hãi không dám lại gần, chỉ cần nàng cáu lên, vẻ mặt Hoàng Thượng liền đen kịt, cái đầu của bọn họ sẽ mất như chơi.Nhất Tiểu Yến một bộ mơ mơ hồ hồ, vặt sạch hoa mẫu đơn của Dưỡng Tâm Điện, vặt chán lại quay trở vào, tùy tùy tiện tiện lựa một bộ chén quý, đem ra đập.Hoàng Thượng ngồi bên bàn, thong thong thả thả nhấp một ngụm trà.Nhã công công hết ôm đầu rồi ôm tới mặt nhìn Nhất Tiểu Yến, trong lòng thầm kêu lớn.Nhà ngươi có biết nhà ngươi đang làm gì không hả!? Những thứ ngươi đang đập có bán cả nhà ngươi đi cũng không đền được một bộ đâu đấy!!Nhìn những chiếc chén cùng bình nối tiếp lại nối tiếp rơi xuống đất, vỡ tan, lòng Nhã công công đau như cắt, quay sang nhìn vị Đế Vương nào đó.Hoàng Thượng, Hoàng Thượng à, người không thể để cho nàng ta làm loạn như vậy được!Nhưng ông chỉ nhận được một ánh mắt cứ kệ nàng ấy từ Âu Dương Kỳ Thiên.Nhất Tiểu Yến đập chán liền đi tới đống tấu chương trên bàn.Nhã công công sợ hãi kêu lên: "Cái đó không được!!!" ông vội quay sang nhìn Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng Thượng, cái này là tấu chương! Không thể tùy tiện!"Nhưng Âu Dương Kỳ Thiên nào có quan tâm, vẫn một bộ nhàn nhã uống trà.Nhã công công thấy Nhất Tiểu Yến đang cầm bút lông chấm mực chuẩn bị vẽ vào đành liều mạng lao lên: "Yến cô nương! Yến cô nương! Xin dừng tay!!"Nhất Tiểu Yến ngước lên, thấy Nhã công công đang lao tới phía mình, cười hì hì đẩy ông xuống đất, tay nhỏ đưa bút lông qua qua lại lại trên mặt ông.Nhã công công vùng vẫy, nhưng lực đạo của cô nàng này quá mạnh, ông chính là giãy không ra, đành quay sang Âu Dương Kỳ Thiên cầu cứu: "Hoàng Thượng, cứu thần!"Nhưng có vẻ như Âu Dương Kỳ Thiên cảm thấy rất thú vị, từ tốn đi tới, cầm bút lông chấm mực, vén bào ngồi xuống, vẽ vẽ vài đường trên mặt Nhã công công.Nhã công công trong lòng thầm gào khóc, tới cả Hoàng Thượng cũng khi dễ ta, huhu!!----Triển Duật Hành đi tuần tới Dưỡng Tâm Điện, thấy đám cung nữ cùng thị vệ túm vào một chỗ, không khỏi có chút thắc mắc.Tên lính phía sau y tiến lên, đi tới hỏi một cung nữ, lúc sau quay trở lại, khuôn mặt chứa đủ loại màu sắc.Hắn ta bắt đầu kể lại sự việc vừa nghe được.Đại khái là có một nữ nhân đang làm loạn bên trong Dưỡng Tâm Điện, hết vặt hoa bẻ lá lại đập đồ.Triển Duật Hành nhíu mày, nữ nhân nào lại có lá gan lớn như vậy?Y ra hiệu cho đội nhân mã đi tuần tiếp, bản thân dùng kinh công vào Dưỡng Tâm Điện.Nhưng vừa đáp xuống cửa, Triển Duật Hành đã cứng người.Nhã công công mặt mày lem luốc toàn mực là mực, ngồi bên cạnh là Nhất Tiểu Yến và...!Hoàng Thượng!?!?!?.