Chương 1: Chiến Thần Bắc Cảnh Hoang mạc Bắc Cảnh, gió lớn thổi soái kỳ bay phất phới, xa xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tiếng súng tiếng pháo. Dưới soái kỳ, Trần Ninh đứng chấp tay, nhìn về chiến trường nơi xa, trầm giọng nói: “Tình hình chiến đấu như thế nào?” “Báo cáo Thiếu tướng, lần này 10 vạn quân giặc tới xâm phạm, đã tan tác.” Một người mặc quân trang, chiến sĩ vóc người cường tráng lớn tiếng báo cáo, ánh mắt nhìn Trần Ninh, tràn đầy kính nể. Thiếu tướng Trần Ninh, chiến thần Bắc Cảnh. Tuổi trẻ nhập ngũ, đại chiến đại thắng, năm năm qua ở Bắc Cảnh lập được chiến công hiển hách. Cũng chính vì có anh trấn thủ biên giới, mới có thể áp chế quân giặc xâm phạm, mới có Hoa Hạ phồn vinh ổn định hôm nay. “Thiếu tướng, trận chiến này chém giết 7 vạn quân giặc, bắt 3 vạn tù binh, xin chỉ thị nên xử trí những tù binh này như thế nào? Trần Ninh Nghe vậy, mắt phượng nữa nhắm nữa mở, âm thanh chết chóc quả đoán: “Người xâm phạm Hoa Hạ ta, giết không tha.” “Tuân mệnh.” Chiến sĩ cường…
Chương 1177
Thiếu Soái Trở VềTác giả: Trần NinhTruyện Ngôn TìnhChương 1: Chiến Thần Bắc Cảnh Hoang mạc Bắc Cảnh, gió lớn thổi soái kỳ bay phất phới, xa xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tiếng súng tiếng pháo. Dưới soái kỳ, Trần Ninh đứng chấp tay, nhìn về chiến trường nơi xa, trầm giọng nói: “Tình hình chiến đấu như thế nào?” “Báo cáo Thiếu tướng, lần này 10 vạn quân giặc tới xâm phạm, đã tan tác.” Một người mặc quân trang, chiến sĩ vóc người cường tráng lớn tiếng báo cáo, ánh mắt nhìn Trần Ninh, tràn đầy kính nể. Thiếu tướng Trần Ninh, chiến thần Bắc Cảnh. Tuổi trẻ nhập ngũ, đại chiến đại thắng, năm năm qua ở Bắc Cảnh lập được chiến công hiển hách. Cũng chính vì có anh trấn thủ biên giới, mới có thể áp chế quân giặc xâm phạm, mới có Hoa Hạ phồn vinh ổn định hôm nay. “Thiếu tướng, trận chiến này chém giết 7 vạn quân giặc, bắt 3 vạn tù binh, xin chỉ thị nên xử trí những tù binh này như thế nào? Trần Ninh Nghe vậy, mắt phượng nữa nhắm nữa mở, âm thanh chết chóc quả đoán: “Người xâm phạm Hoa Hạ ta, giết không tha.” “Tuân mệnh.” Chiến sĩ cường… Chương 1177: Tại thời điểm này. Lưu Bách Nhiên đang dùng bữa tại nhà hàng lộng lẫy của khách sạn Kim Mã. Một con chó Dogo như một con ngựa nhỏ, nằm ở bên chân hắn. Anh ta ăn ẩm thực phương Tây thanh lịch, bên cạnh có ban nhạc đang đàn violin, trình diễn bào hát nhẹ nhàng và dễ chịu. Ngoài ra còn có vài nhân viên tạp vụ ngoại quốc đang hầu hạ anh ta dùng bữa. Lại ở phía trước, chính là một số lượng lớn đàn ông khôi ngô có quốc tịch khác nhau có màu da khác nhau, có người da đen có người da trắng, nhưng người Hoa Hạ chiếm đa số. Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, cơ bắp phô ra, một thân bộ đồ áo giáp đen, bước nhanh tới trước. mặt Lưu Bách Nhiên, trầm giọng nói: “Lưu thiếu, thủ hạ đều chuẩn bị không tệ lắm.” Lưu Bách Nhiên chậm chạp nói: “Thạch Quân, anh tự mình dẫn người đi qua, mang Trần Ninh Tống Sính Đình đến gặp tôi.” Thạch Quân nói: “Vâng!” Nói xong, anh ta xoay người liền chuẩn bị rời đi. Lưu Bách Nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút.” Thạch Quân quay đầu lại: “Lưu thiếu còn có gì phân phó?” Lưu Bách Nhiên híp mắt nói: “Nhớ kỹ, sống chết của những người khác tôi mặc kệ, nhưng Tống Sính Đình không thể chết, thậm chí không thể làm tổn thương cô ta.” “Tôi còn muốn cô ta ký hợp đồng với tôi!” Thạch Quân nói: “Hiểu.” Nói xong, hắn mang theo thủ hạ rời đi. Thế nhưng, bọn họ vừa mới từ cửa phòng ăn đi ra ngoài, chợt quỷ dị từng bước chậm rãi lui về. Lưu Bách Nhiên kinh ngạc ngắng đầu lên, nhìn đám người Thạch Quân lui về từ ngoài cửa, vừa định hỏi tình huống gì? Sau đó! Sau khi anh ta nhìn thấy Thạch Quân lui về, một người đàn ông dáng người cao ngắt, mang theo một thủ hạ dáng người khôi ngô, xuất hiện ở cửa phòng ăn. Chính Là Trần Ninh và Điển Chử. Lưu Bách Nhiên a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Ninh. Trần Ninh lại chủ động tìm tới cửa. Đây có phải là để cầu xin sự tha thứ, hay là tới để tìm cái chết? Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Thật thú vị!” Chó Dogo dưới chân anh ta tựa hồ cảm nhận được sự địch ý của chủ nhân đối với người tới, ào ào từ trên mặt đất đứng dậy, ngắng đầu ưỡn ngực, nhe răng với Điển Chử, ánh mắt lộ ra hung quang rồng lên. Thạch Quân nói: “Hiểu.” Nói xong, hắn mang theo thủ hạ rời đi. Thế nhưng, bọn họ vừa mới từ cửa phòng ăn đi ra ngoài, chợt quỷ dị từng bước chậm rãi lui về. Lưu Bách Nhiên kinh ngạc ngẳng đầu lên, nhìn đám người Thạch Quân lui về từ ngoài cửa, vừa định hỏi tình huống gì? Sau đó! Sau khi anh ta nhìn thấy Thạch Quân lui về, một người đàn ông dáng người cao ngắt, mang theo một thủ hạ dáng người khôi ngô, xuất hiện ở cửa phòng ăn. Chính Là Trần Ninh và Điển Chử. Lưu Bách Nhiên a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Ninh. Trần Ninh lại chủ động tìm tới cửa. Đây có phải là để cầu xin sự tha thứ, hay là tới để tìm cái chết? Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Thật thú vị!” Chó Dogo dưới chân anh ta tựa hồ cảm nhận được sự địch ý của chủ nhân đối với người tới, ào ào từ trên mặt đất đứng dậy, ngắng đầu ưỡn ngực, nhe răng với Điển Chử, ánh mắt lộ ra hung quang rồng lên. Nhân viên tạp vụ trong phòng ăn, còn có các nghệ sĩ violin, thấy Dogo bên cạnh Lưu Bách Nhiên hung mãnh như vậy, đều sợ tới mức sắc mặt biến động, theo bản năng trốn tránh. Trong ánh mắt đầy châm chọc của Lưu Bách Nhiên, Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, không nhanh không chậm đi vào.
Chương 1177:
Tại thời điểm này.
Lưu Bách Nhiên đang dùng bữa tại nhà hàng lộng lẫy của khách sạn Kim Mã.
Một con chó Dogo như một con ngựa nhỏ, nằm ở bên chân hắn.
Anh ta ăn ẩm thực phương Tây thanh lịch, bên cạnh có ban nhạc đang đàn violin, trình diễn bào hát nhẹ nhàng và dễ chịu.
Ngoài ra còn có vài nhân viên tạp vụ ngoại quốc đang hầu hạ anh ta dùng bữa.
Lại ở phía trước, chính là một số lượng lớn đàn ông khôi ngô có quốc tịch khác nhau có màu da khác nhau, có người da đen có người da trắng, nhưng người Hoa Hạ chiếm đa số.
Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, cơ bắp phô ra, một thân bộ đồ áo giáp đen, bước nhanh tới trước.
mặt Lưu Bách Nhiên, trầm giọng nói: “Lưu thiếu, thủ hạ đều chuẩn bị không tệ lắm.”
Lưu Bách Nhiên chậm chạp nói: “Thạch Quân, anh tự mình dẫn người đi qua, mang Trần Ninh Tống Sính Đình đến gặp tôi.”
Thạch Quân nói: “Vâng!”
Nói xong, anh ta xoay người liền chuẩn bị rời đi.
Lưu Bách Nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút.”
Thạch Quân quay đầu lại: “Lưu thiếu còn có gì phân phó?”
Lưu Bách Nhiên híp mắt nói: “Nhớ kỹ, sống chết của những người khác tôi mặc kệ, nhưng Tống Sính Đình không thể chết, thậm chí không thể làm tổn thương cô ta.”
“Tôi còn muốn cô ta ký hợp đồng với tôi!”
Thạch Quân nói: “Hiểu.”
Nói xong, hắn mang theo thủ hạ rời đi.
Thế nhưng, bọn họ vừa mới từ cửa phòng ăn đi ra ngoài, chợt quỷ dị từng bước chậm rãi lui về.
Lưu Bách Nhiên kinh ngạc ngắng đầu lên, nhìn đám người Thạch Quân lui về từ ngoài cửa, vừa định hỏi tình huống gì?
Sau đó!
Sau khi anh ta nhìn thấy Thạch Quân lui về, một người đàn ông dáng người cao ngắt, mang theo một thủ hạ dáng người khôi ngô, xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Chính Là Trần Ninh và Điển Chử.
Lưu Bách Nhiên a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh lại chủ động tìm tới cửa.
Đây có phải là để cầu xin sự tha thứ, hay là tới để tìm cái chết?
Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Thật thú vị!”
Chó Dogo dưới chân anh ta tựa hồ cảm nhận được sự địch ý của chủ nhân đối với người tới, ào ào từ trên mặt đất đứng dậy, ngắng đầu ưỡn ngực, nhe răng với Điển Chử, ánh mắt lộ ra hung quang rồng lên.
Thạch Quân nói: “Hiểu.”
Nói xong, hắn mang theo thủ hạ rời đi.
Thế nhưng, bọn họ vừa mới từ cửa phòng ăn đi ra ngoài, chợt quỷ dị từng bước chậm rãi lui về.
Lưu Bách Nhiên kinh ngạc ngẳng đầu lên, nhìn đám người Thạch Quân lui về từ ngoài cửa, vừa định hỏi tình huống gì?
Sau đó!
Sau khi anh ta nhìn thấy Thạch Quân lui về, một người đàn ông dáng người cao ngắt, mang theo một thủ hạ dáng người khôi ngô, xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Chính Là Trần Ninh và Điển Chử.
Lưu Bách Nhiên a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh lại chủ động tìm tới cửa.
Đây có phải là để cầu xin sự tha thứ, hay là tới để tìm cái chết?
Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Thật thú vị!”
Chó Dogo dưới chân anh ta tựa hồ cảm nhận được sự địch ý của chủ nhân đối với người tới, ào ào từ trên mặt đất đứng dậy, ngắng đầu ưỡn ngực, nhe răng với Điển Chử, ánh mắt lộ ra hung quang rồng lên.
Nhân viên tạp vụ trong phòng ăn, còn có các nghệ sĩ violin, thấy Dogo bên cạnh Lưu Bách Nhiên hung mãnh như vậy, đều sợ tới mức sắc mặt biến động, theo bản năng trốn tránh.
Trong ánh mắt đầy châm chọc của Lưu Bách Nhiên, Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, không nhanh không chậm đi vào.
Thiếu Soái Trở VềTác giả: Trần NinhTruyện Ngôn TìnhChương 1: Chiến Thần Bắc Cảnh Hoang mạc Bắc Cảnh, gió lớn thổi soái kỳ bay phất phới, xa xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tiếng súng tiếng pháo. Dưới soái kỳ, Trần Ninh đứng chấp tay, nhìn về chiến trường nơi xa, trầm giọng nói: “Tình hình chiến đấu như thế nào?” “Báo cáo Thiếu tướng, lần này 10 vạn quân giặc tới xâm phạm, đã tan tác.” Một người mặc quân trang, chiến sĩ vóc người cường tráng lớn tiếng báo cáo, ánh mắt nhìn Trần Ninh, tràn đầy kính nể. Thiếu tướng Trần Ninh, chiến thần Bắc Cảnh. Tuổi trẻ nhập ngũ, đại chiến đại thắng, năm năm qua ở Bắc Cảnh lập được chiến công hiển hách. Cũng chính vì có anh trấn thủ biên giới, mới có thể áp chế quân giặc xâm phạm, mới có Hoa Hạ phồn vinh ổn định hôm nay. “Thiếu tướng, trận chiến này chém giết 7 vạn quân giặc, bắt 3 vạn tù binh, xin chỉ thị nên xử trí những tù binh này như thế nào? Trần Ninh Nghe vậy, mắt phượng nữa nhắm nữa mở, âm thanh chết chóc quả đoán: “Người xâm phạm Hoa Hạ ta, giết không tha.” “Tuân mệnh.” Chiến sĩ cường… Chương 1177: Tại thời điểm này. Lưu Bách Nhiên đang dùng bữa tại nhà hàng lộng lẫy của khách sạn Kim Mã. Một con chó Dogo như một con ngựa nhỏ, nằm ở bên chân hắn. Anh ta ăn ẩm thực phương Tây thanh lịch, bên cạnh có ban nhạc đang đàn violin, trình diễn bào hát nhẹ nhàng và dễ chịu. Ngoài ra còn có vài nhân viên tạp vụ ngoại quốc đang hầu hạ anh ta dùng bữa. Lại ở phía trước, chính là một số lượng lớn đàn ông khôi ngô có quốc tịch khác nhau có màu da khác nhau, có người da đen có người da trắng, nhưng người Hoa Hạ chiếm đa số. Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, cơ bắp phô ra, một thân bộ đồ áo giáp đen, bước nhanh tới trước. mặt Lưu Bách Nhiên, trầm giọng nói: “Lưu thiếu, thủ hạ đều chuẩn bị không tệ lắm.” Lưu Bách Nhiên chậm chạp nói: “Thạch Quân, anh tự mình dẫn người đi qua, mang Trần Ninh Tống Sính Đình đến gặp tôi.” Thạch Quân nói: “Vâng!” Nói xong, anh ta xoay người liền chuẩn bị rời đi. Lưu Bách Nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút.” Thạch Quân quay đầu lại: “Lưu thiếu còn có gì phân phó?” Lưu Bách Nhiên híp mắt nói: “Nhớ kỹ, sống chết của những người khác tôi mặc kệ, nhưng Tống Sính Đình không thể chết, thậm chí không thể làm tổn thương cô ta.” “Tôi còn muốn cô ta ký hợp đồng với tôi!” Thạch Quân nói: “Hiểu.” Nói xong, hắn mang theo thủ hạ rời đi. Thế nhưng, bọn họ vừa mới từ cửa phòng ăn đi ra ngoài, chợt quỷ dị từng bước chậm rãi lui về. Lưu Bách Nhiên kinh ngạc ngắng đầu lên, nhìn đám người Thạch Quân lui về từ ngoài cửa, vừa định hỏi tình huống gì? Sau đó! Sau khi anh ta nhìn thấy Thạch Quân lui về, một người đàn ông dáng người cao ngắt, mang theo một thủ hạ dáng người khôi ngô, xuất hiện ở cửa phòng ăn. Chính Là Trần Ninh và Điển Chử. Lưu Bách Nhiên a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Ninh. Trần Ninh lại chủ động tìm tới cửa. Đây có phải là để cầu xin sự tha thứ, hay là tới để tìm cái chết? Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Thật thú vị!” Chó Dogo dưới chân anh ta tựa hồ cảm nhận được sự địch ý của chủ nhân đối với người tới, ào ào từ trên mặt đất đứng dậy, ngắng đầu ưỡn ngực, nhe răng với Điển Chử, ánh mắt lộ ra hung quang rồng lên. Thạch Quân nói: “Hiểu.” Nói xong, hắn mang theo thủ hạ rời đi. Thế nhưng, bọn họ vừa mới từ cửa phòng ăn đi ra ngoài, chợt quỷ dị từng bước chậm rãi lui về. Lưu Bách Nhiên kinh ngạc ngẳng đầu lên, nhìn đám người Thạch Quân lui về từ ngoài cửa, vừa định hỏi tình huống gì? Sau đó! Sau khi anh ta nhìn thấy Thạch Quân lui về, một người đàn ông dáng người cao ngắt, mang theo một thủ hạ dáng người khôi ngô, xuất hiện ở cửa phòng ăn. Chính Là Trần Ninh và Điển Chử. Lưu Bách Nhiên a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Ninh. Trần Ninh lại chủ động tìm tới cửa. Đây có phải là để cầu xin sự tha thứ, hay là tới để tìm cái chết? Lưu Bách Nhiên cười lạnh: “Thật thú vị!” Chó Dogo dưới chân anh ta tựa hồ cảm nhận được sự địch ý của chủ nhân đối với người tới, ào ào từ trên mặt đất đứng dậy, ngắng đầu ưỡn ngực, nhe răng với Điển Chử, ánh mắt lộ ra hung quang rồng lên. Nhân viên tạp vụ trong phòng ăn, còn có các nghệ sĩ violin, thấy Dogo bên cạnh Lưu Bách Nhiên hung mãnh như vậy, đều sợ tới mức sắc mặt biến động, theo bản năng trốn tránh. Trong ánh mắt đầy châm chọc của Lưu Bách Nhiên, Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, không nhanh không chậm đi vào.