Tiết đầu tiên của buổi tự học buổi tối là môn Ngữ văn, Ninh Thư đảm nhiệm dậy Ngữ văn của lớp 12A5 và 12A6, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A6. Trước tiên cô xem qua tình hình ở lớp A5, kỷ luật cũng khá tốt, tất cả học sinh đều đang làm bài tập cô giáo buổi sáng. Cạnh lớp A5 là lớp A6, Ninh Thư chậm rãi đi qua, sau đó nhẹ nhàng dừng lại ở cửa sau của lớp học. Cửa sổ phía sau được làm bằng kính, hơi cao, cô bỏ quyển sách đang cầm trong tay xuống đất, sau đó bám vào thành cửa rồi kiễng chân lên mới nhìn được tình hình bên trong. Ninh Thư bám ở cửa sổ một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng kém. Cô xụ mặt đẩy cửa ra, cầm tập bài thi trên tay đi về phía bục giảng, giọng điệu nghiêm túc: “Các em thử tự tính nhẩm trên đầu ngón tay xem, còn cách kỳ thi đại học bao nhiêu ngày, trong lòng không lo lắng chút nào sao?” Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Ninh Thư vừa đẩy gọng kính trên sống mũi lên, vừa quét một vòng quanh lớp: “Mấy đứa ngồi phía sau, nếu còn tiếp…
Chương 44: Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian, còn bốn mươi phút nữa là tới mười giờ: "Em vào nhà trước đi, anh ra ngoài xử lý
Chào Em, Cô Giáo Của TôiTác giả: Trương Tiểu TốTruyện Ngôn TìnhTiết đầu tiên của buổi tự học buổi tối là môn Ngữ văn, Ninh Thư đảm nhiệm dậy Ngữ văn của lớp 12A5 và 12A6, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A6. Trước tiên cô xem qua tình hình ở lớp A5, kỷ luật cũng khá tốt, tất cả học sinh đều đang làm bài tập cô giáo buổi sáng. Cạnh lớp A5 là lớp A6, Ninh Thư chậm rãi đi qua, sau đó nhẹ nhàng dừng lại ở cửa sau của lớp học. Cửa sổ phía sau được làm bằng kính, hơi cao, cô bỏ quyển sách đang cầm trong tay xuống đất, sau đó bám vào thành cửa rồi kiễng chân lên mới nhìn được tình hình bên trong. Ninh Thư bám ở cửa sổ một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng kém. Cô xụ mặt đẩy cửa ra, cầm tập bài thi trên tay đi về phía bục giảng, giọng điệu nghiêm túc: “Các em thử tự tính nhẩm trên đầu ngón tay xem, còn cách kỳ thi đại học bao nhiêu ngày, trong lòng không lo lắng chút nào sao?” Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Ninh Thư vừa đẩy gọng kính trên sống mũi lên, vừa quét một vòng quanh lớp: “Mấy đứa ngồi phía sau, nếu còn tiếp… Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian, còn bốn mươi phút nữa là tới mười giờ: "Em vào nhà trước đi, anh ra ngoài xử lý chút công việc, nếu anh về muộn thì đừng đợi, cứ ngủ trước đi nhé."Ninh Thư kéo tay Nghiêm Kiều lại: "Hôm nay đừng đi có được không?"Nghiêm Kiều do dự xoa xoa mái tóc Ninh Thư: "Ngoan, anh đi một lát rồi về."Anh vẫn không yên tâm, sợ tới mười giờ cô lại nhận cuộc gọi của "Mẹ" mình.Sau khi Nghiêm Kiều ra ngoài, Ninh Thư trở về phòng chuẩn bị bài vở, đến đúng mười giờ, Nghiêm Kiều gọi đến, cô hỏi: "Nhanh vậy đã đến phòng làm việc rồi sao?"Nhắc mới nhớ, cô vẫn chưa biết rốt cuộc công việc làm thêm của anh là gì, cũng không muốn hỏi.Nghiêm Kiều vẫn đứng cạnh bức tường ngoài cổng, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng sáng đèn trên lầu hai: "Ừm, vừa mới đến."Ninh Thư: "Rót cốc nước ấm uống đi cho ấm người."Nghiêm Kiều nhấp một ngụm gió Tây Bắc: "Uống rồi."Hôm nay, hai người ở bên nhau cả ngày, cùng nhau trả qua những chuyện vui buồn. Anh quyết định đổi chủ để nói chuyện với cô, vui vẻ hào hứng hỏi: "Em có thích được anh hôn không?"Ninh Thư nằm trên giường cầm điện thoại, trong tay ôm búp bê Elsa, giọng nói rất nhỏ: "Thích."Nghiêm Kiều: "Có thoải mái không?"Ninh Thư xấu hổ vùi mặt xuống giường, âm thanh lí nhí: "Thoải mái."Nghiêm Kiều mỉm cười: "Còn muốn nữa không?"Ninh Thư l**m môi dưới: "Muốn."Nghiêm Kiều dán điện thoại lên tai, cố ý trêu chọc cô: "Em nói gì cơ, anh không nghe rõ, nói to một chút.""Nói, có muốn hay không?"Ninh Thư sờ sờ khuôn mặt nóng như phát sốt của mình: "Muốn...Muốn."Quả táo Adam của Nghiêm Kiều lại lăn, giọng nói của anh đã bớt đi vài phần trêu chọc, biến thành trầm khàn: "Muốn cái gì?"Ninh Thư không nói, xấu hổ chết đi được, nói không nổi.Giọng nói của người đàn ông xuyên qua điện thoại, như đâm thẳng vào tai cô, cào xé trái tim cô, Ninh Thư nghe thấy anh đang dạy cô nói: "Em hãy nói, em muốn anh."Ninh Thư thử vừa định nói nhưng lại bị Nghiêm Kiều ngăn lại: "Đừng nói vội, đợi đến lần sau đi, hãy nói trước mặt anh, cho anh nghe."Nghiêm Kiều đứng bên vách tường, vốn dĩ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng lại tự khiến bản thân mình bốc hỏa, lúc này chỉ muốn về ngay phòng để tắm nước lạnh.Ngày hôm sau, Ninh Thư dậy rất sớm, chạy lên chạy xuống mấy vòng.Nghiêm Kiều từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô: "Không phải em đang nghỉ phép à? Sao không ngủ thêm chút nữa?"Ninh Thư đeo trên cổ chiếc còi mà Nghiêm Kiều cho cô lần trước: "Chẳng phải đã nói sẽ làm trợ lý giảng dạy cho anh sao?"
Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian, còn bốn mươi phút nữa là tới mười giờ: "Em vào nhà trước đi, anh ra ngoài xử lý chút công việc, nếu anh về muộn thì đừng đợi, cứ ngủ trước đi nhé."
Ninh Thư kéo tay Nghiêm Kiều lại: "Hôm nay đừng đi có được không?"
Nghiêm Kiều do dự xoa xoa mái tóc Ninh Thư: "Ngoan, anh đi một lát rồi về."
Anh vẫn không yên tâm, sợ tới mười giờ cô lại nhận cuộc gọi của "Mẹ" mình.
Sau khi Nghiêm Kiều ra ngoài, Ninh Thư trở về phòng chuẩn bị bài vở, đến đúng mười giờ, Nghiêm Kiều gọi đến, cô hỏi: "Nhanh vậy đã đến phòng làm việc rồi sao?"
Nhắc mới nhớ, cô vẫn chưa biết rốt cuộc công việc làm thêm của anh là gì, cũng không muốn hỏi.
Nghiêm Kiều vẫn đứng cạnh bức tường ngoài cổng, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng sáng đèn trên lầu hai: "Ừm, vừa mới đến."
Ninh Thư: "Rót cốc nước ấm uống đi cho ấm người."
Nghiêm Kiều nhấp một ngụm gió Tây Bắc: "Uống rồi."
Hôm nay, hai người ở bên nhau cả ngày, cùng nhau trả qua những chuyện vui buồn. Anh quyết định đổi chủ để nói chuyện với cô, vui vẻ hào hứng hỏi: "Em có thích được anh hôn không?"
Ninh Thư nằm trên giường cầm điện thoại, trong tay ôm búp bê Elsa, giọng nói rất nhỏ: "Thích."
Nghiêm Kiều: "Có thoải mái không?"
Ninh Thư xấu hổ vùi mặt xuống giường, âm thanh lí nhí: "Thoải mái."
Nghiêm Kiều mỉm cười: "Còn muốn nữa không?"
Ninh Thư l**m môi dưới: "Muốn."
Nghiêm Kiều dán điện thoại lên tai, cố ý trêu chọc cô: "Em nói gì cơ, anh không nghe rõ, nói to một chút."
"Nói, có muốn hay không?"
Ninh Thư sờ sờ khuôn mặt nóng như phát sốt của mình: "Muốn...Muốn."
Quả táo Adam của Nghiêm Kiều lại lăn, giọng nói của anh đã bớt đi vài phần trêu chọc, biến thành trầm khàn: "Muốn cái gì?"
Ninh Thư không nói, xấu hổ chết đi được, nói không nổi.
Giọng nói của người đàn ông xuyên qua điện thoại, như đâm thẳng vào tai cô, cào xé trái tim cô, Ninh Thư nghe thấy anh đang dạy cô nói: "Em hãy nói, em muốn anh."
Ninh Thư thử vừa định nói nhưng lại bị Nghiêm Kiều ngăn lại: "Đừng nói vội, đợi đến lần sau đi, hãy nói trước mặt anh, cho anh nghe."
Nghiêm Kiều đứng bên vách tường, vốn dĩ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng lại tự khiến bản thân mình bốc hỏa, lúc này chỉ muốn về ngay phòng để tắm nước lạnh.
Ngày hôm sau, Ninh Thư dậy rất sớm, chạy lên chạy xuống mấy vòng.
Nghiêm Kiều từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô: "Không phải em đang nghỉ phép à? Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Ninh Thư đeo trên cổ chiếc còi mà Nghiêm Kiều cho cô lần trước: "Chẳng phải đã nói sẽ làm trợ lý giảng dạy cho anh sao?"
Chào Em, Cô Giáo Của TôiTác giả: Trương Tiểu TốTruyện Ngôn TìnhTiết đầu tiên của buổi tự học buổi tối là môn Ngữ văn, Ninh Thư đảm nhiệm dậy Ngữ văn của lớp 12A5 và 12A6, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A6. Trước tiên cô xem qua tình hình ở lớp A5, kỷ luật cũng khá tốt, tất cả học sinh đều đang làm bài tập cô giáo buổi sáng. Cạnh lớp A5 là lớp A6, Ninh Thư chậm rãi đi qua, sau đó nhẹ nhàng dừng lại ở cửa sau của lớp học. Cửa sổ phía sau được làm bằng kính, hơi cao, cô bỏ quyển sách đang cầm trong tay xuống đất, sau đó bám vào thành cửa rồi kiễng chân lên mới nhìn được tình hình bên trong. Ninh Thư bám ở cửa sổ một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng kém. Cô xụ mặt đẩy cửa ra, cầm tập bài thi trên tay đi về phía bục giảng, giọng điệu nghiêm túc: “Các em thử tự tính nhẩm trên đầu ngón tay xem, còn cách kỳ thi đại học bao nhiêu ngày, trong lòng không lo lắng chút nào sao?” Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Ninh Thư vừa đẩy gọng kính trên sống mũi lên, vừa quét một vòng quanh lớp: “Mấy đứa ngồi phía sau, nếu còn tiếp… Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian, còn bốn mươi phút nữa là tới mười giờ: "Em vào nhà trước đi, anh ra ngoài xử lý chút công việc, nếu anh về muộn thì đừng đợi, cứ ngủ trước đi nhé."Ninh Thư kéo tay Nghiêm Kiều lại: "Hôm nay đừng đi có được không?"Nghiêm Kiều do dự xoa xoa mái tóc Ninh Thư: "Ngoan, anh đi một lát rồi về."Anh vẫn không yên tâm, sợ tới mười giờ cô lại nhận cuộc gọi của "Mẹ" mình.Sau khi Nghiêm Kiều ra ngoài, Ninh Thư trở về phòng chuẩn bị bài vở, đến đúng mười giờ, Nghiêm Kiều gọi đến, cô hỏi: "Nhanh vậy đã đến phòng làm việc rồi sao?"Nhắc mới nhớ, cô vẫn chưa biết rốt cuộc công việc làm thêm của anh là gì, cũng không muốn hỏi.Nghiêm Kiều vẫn đứng cạnh bức tường ngoài cổng, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng sáng đèn trên lầu hai: "Ừm, vừa mới đến."Ninh Thư: "Rót cốc nước ấm uống đi cho ấm người."Nghiêm Kiều nhấp một ngụm gió Tây Bắc: "Uống rồi."Hôm nay, hai người ở bên nhau cả ngày, cùng nhau trả qua những chuyện vui buồn. Anh quyết định đổi chủ để nói chuyện với cô, vui vẻ hào hứng hỏi: "Em có thích được anh hôn không?"Ninh Thư nằm trên giường cầm điện thoại, trong tay ôm búp bê Elsa, giọng nói rất nhỏ: "Thích."Nghiêm Kiều: "Có thoải mái không?"Ninh Thư xấu hổ vùi mặt xuống giường, âm thanh lí nhí: "Thoải mái."Nghiêm Kiều mỉm cười: "Còn muốn nữa không?"Ninh Thư l**m môi dưới: "Muốn."Nghiêm Kiều dán điện thoại lên tai, cố ý trêu chọc cô: "Em nói gì cơ, anh không nghe rõ, nói to một chút.""Nói, có muốn hay không?"Ninh Thư sờ sờ khuôn mặt nóng như phát sốt của mình: "Muốn...Muốn."Quả táo Adam của Nghiêm Kiều lại lăn, giọng nói của anh đã bớt đi vài phần trêu chọc, biến thành trầm khàn: "Muốn cái gì?"Ninh Thư không nói, xấu hổ chết đi được, nói không nổi.Giọng nói của người đàn ông xuyên qua điện thoại, như đâm thẳng vào tai cô, cào xé trái tim cô, Ninh Thư nghe thấy anh đang dạy cô nói: "Em hãy nói, em muốn anh."Ninh Thư thử vừa định nói nhưng lại bị Nghiêm Kiều ngăn lại: "Đừng nói vội, đợi đến lần sau đi, hãy nói trước mặt anh, cho anh nghe."Nghiêm Kiều đứng bên vách tường, vốn dĩ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng lại tự khiến bản thân mình bốc hỏa, lúc này chỉ muốn về ngay phòng để tắm nước lạnh.Ngày hôm sau, Ninh Thư dậy rất sớm, chạy lên chạy xuống mấy vòng.Nghiêm Kiều từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô: "Không phải em đang nghỉ phép à? Sao không ngủ thêm chút nữa?"Ninh Thư đeo trên cổ chiếc còi mà Nghiêm Kiều cho cô lần trước: "Chẳng phải đã nói sẽ làm trợ lý giảng dạy cho anh sao?"