Đường Ngọc Phỉ đứng thẳng lưng, bình tĩnh lướt qua những ánh mắt thương cảm và hả hê của đồng nghiệp khi thấy người gặp họa, cô xỏ lên chiếc giày cao gót 7 phân mà bước đi một cách uyển chuyển duyên dáng. Tới phòng làm việc, cô nhìn thấy thư ký nhỏ của mình đang im lặng chờ đợi. Hơi nhướng mày kinh ngạc, cô giơ tay cởi giày cao gót, một đôi chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng hạ xuống đất rồi đi tới chỗ ngồi. - Sao em vẫn còn ở đây? Cô ngẩng đầu nhìn văn phòng nhỏ này, không gian chỉ có hơn hai mươi mét vuông, vách tường được sơn màu xám nhạt. Trước mặt chỉ có một chiếc bàn gỗ làm việc, hiện tại trên đó đều trống trơn cả. Mặc dù đã rời khỏi vị trí CEO được một tuần, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy quen cho lắm. Cô không khỏi nhớ về nơi không gian riêng tư trên tầng cao nhất, chai rượu vang mà đỏ cô cất trong tủ còn chưa được mở ra a, thật tiện nghi cho cô gái nhỏ tên Lục An An kia. - Đường tỷ, em muốn đi theo chị. Thư ký nhỏ khịt mũi, vẻ mặt ủy khuất. Đường Ngọc Phỉ buồn cười, trong lòng có…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...