Tác giả:

Sân bay X Cô gái khoảng mười chín, hai mươi tuổi xinh đẹp như hoa nở mùa xuân, ngọt ngào như làn gió mùa hạ, dịu dàng như lá bay mùa thu và thanh thuần như tuyết mùa đông. Cô dưới ánh nắng êm dịu khiến cả khung cảnh như một thước phim quay chậm. Cuối cùng cô cũng trở lại quê hương sau mười năm. Năm đó dì nhỏ đã mang cô rời xa nơi đầy ký ức đau buồn, bất hạnh này. Khi ấy…cô chỉ mười tuổi. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời ấm ấp kia rồi nở nụ cười nhẹ. Nơi đây mới thật sự là nơi cô sinh ra và là nơi có mẹ. “Chủ tịch! Anh nhìn gì vậy?” Nguyễn Kha dõi theo ánh mắt của Trần Cảnh Vũ chỉ thấy toàn người là người. Không biết ông chủ nhìn gì mà thất thần đến vậy. Chuyện hiếm lạ. Trần Cảnh Vũ nhìn bóng lưng cô gái lại thu hồi tầm mắt, anh nói: “Đi thôi.” “Vâng.” Anh thấy ông chủ không có ý định nói gì nữa, vội im lặng theo sau. Tần Nhạc Quân theo người tới đón lên xe trở về nhà ông bà nội. Đến cổng biệt thự, cô bình tĩnh bước ra khỏi xe. Nhìn biệt thư to lớn trước mắt. Cô vẫn còn nhớ rõ từng ngóc…

Truyện chữ