Tác giả:

Đêm giao thừa, tôi tràn đầy hoan hỷ nấu một bàn tiệc thịnh soạn mong chờ Trần Thanh Vũ – chồng tôi về nhà. Quản gia bỗng đi tới, lạnh giọng ra lệnh: “Cậu chủ sắp về nhà rồi, bà chủ kêu cô đi nấu thêm mấy món nữa, đừng bỏ ớt, dùng ít dầu.” “Quản gia, người nhà chúng ta đều thích ăn cay mà, tại sao lại phải nấu thêm mấy món thanh đạm? Có khách sắp tới à?” “Chờ khách tới, cô sẽ biết.” Dứt lời, quản gia xoay người rời đi. Hình như trong mắt ông ta, tôi không thể coi là mợ chủ, cùng lắm mà một người hầu thân phận còn thấp hèn hơn ông ta mà thôi. Tôi cắn môi, im lặng vào bếp nấu ăn. Trong biệt thự rộng lớn này không có người hầu khác. Tôi là mợ chủ, nhưng việc nhà đều do tôi làm. Nhưng tôi không oán hận một câu. Nhà họ Trần chịu để tôi gả cho Trần Thanh Vũ đã là đủ rồi. Mười lăm năm trước, lần đầu tiên gặp Trần Thanh Vũ, tôi đã yêu anh ấy. Bảy năm trước, tôi gả cho anh ấy. Nhà họ Trần là một gia tộc lớn. Tôi có thể gả vào nhà họ Trần là vì bố tôi – Huỳnh Bảo Cường đã từng là tài xế cho nhà…

Truyện chữ