Tác giả:

Ầm! "Phụt!" An Cẩn lại phun ra một ngụm máu tươi, cam chịu nằm trên vách đá Vô Vọng, cô không nghĩ tới dù mặc bí bảo đệ nhất thần tông - Tiên Lũ Y vẫn không qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp. Xem ra nhất định là cô không có hy vọng phi thăng. Nỗi hận chôn dấu trong lòng bị k*ch th*ch, đôi mắt tràn đầy tơ máu lộ đầy vẻ không cam lòng. An Cẩn cười khổ, cô không khỏi nhớ tới lời sư phụ khuyên khi ở Kim Đan Kỳ. "An Cẩn, con có thiên phú cực tốt về tu tiên, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể phi thăng. Nhưng chuyện nên buông thì hãy buông đi, nếu không nó sẽ hóa thành tâm ma và trở thành chướng ngại lớn nhất của con lúc con độ kiếp phi thăng!" Cô vẫn cho là mình đã sớm buông bỏ những chuyện lúc trước, nhưng thật không ngờ ngay từ đầu sư phụ cũng nhìn ra cô chưa từng buông bỏ, đúng là một câu thành lời tiên tri. Cô vốn là cô cả nhà họ An ở Đế đô Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt, vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ đã được ba bảo vệ quá mức, thế cho nên không có bạn bè nào. Cho đến khi…

Chương 19: 19: Còn Lại Một Tấm Hình

Chủ Tịch Nghiện SủngTác giả: Phương Bất KyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhẦm! "Phụt!" An Cẩn lại phun ra một ngụm máu tươi, cam chịu nằm trên vách đá Vô Vọng, cô không nghĩ tới dù mặc bí bảo đệ nhất thần tông - Tiên Lũ Y vẫn không qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp. Xem ra nhất định là cô không có hy vọng phi thăng. Nỗi hận chôn dấu trong lòng bị k*ch th*ch, đôi mắt tràn đầy tơ máu lộ đầy vẻ không cam lòng. An Cẩn cười khổ, cô không khỏi nhớ tới lời sư phụ khuyên khi ở Kim Đan Kỳ. "An Cẩn, con có thiên phú cực tốt về tu tiên, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể phi thăng. Nhưng chuyện nên buông thì hãy buông đi, nếu không nó sẽ hóa thành tâm ma và trở thành chướng ngại lớn nhất của con lúc con độ kiếp phi thăng!" Cô vẫn cho là mình đã sớm buông bỏ những chuyện lúc trước, nhưng thật không ngờ ngay từ đầu sư phụ cũng nhìn ra cô chưa từng buông bỏ, đúng là một câu thành lời tiên tri. Cô vốn là cô cả nhà họ An ở Đế đô Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt, vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ đã được ba bảo vệ quá mức, thế cho nên không có bạn bè nào. Cho đến khi… "Không, chờ một chút."An Cẩn khẽ lắc đầu, vô thức nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng không khỏi lo lắng, Đường Tống sẽ không thật sự không tới đó chứ?Mà lúc này, ngay tại trong ngôi biệt thự cách nhà họ An không xa, Đường Tống ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng của mình, ví tiền ngắn hiệu BAOLUOMA phiên bản giới hạn trên bàn không phải là kiểu mới nhất, nhưng theo mức độ giữ gìn thì xem ra chủ nhân nhất định vô cùng yêu quý nó.Lại yên lặng một lát, Đường Tống lấy bóp tiền, mở ra, đập vào mắt là một tấm hình bắt mắt, thiếu nữ mặc áo đầm màu xanh nước biển, tóc dài phất phới, mặt mày cong cong, cười vô cùng vui vẻ.Nhưng theo góc độ, đây là ảnh chụp lén.Đây là tấm hình cuối cùng còn lại của Đường Tống, anh đã từng có rất nhiều, nhưng đều bị An Cẩn đốt lửa thiêu trong một lần cô tức giận, tấm hình này được Đường Tống đặt ở trong ví tiền mới có thể còn."An An! " Lòng ngón tay khẽ vuốt nụ cười của An Cẩn, Đường Tống phát ra một tiếng thì thầm: "Rốt cuộc em muốn làm cái gì?"Bởi vì sự khác thường ngày đó của An Cẩn nên mấy ngày nay Đường Tống cho người chú ý hướng đi của nhà họ An mọi lúc mọi nơi, anh biết An Cẩn và mẹ con Trịnh thị tranh cãi ầm ĩ vào bữa tiệc nhà họ Lô đêm đó, cũng biết An Cẩn đã đuổi Văn Cầm ra khỏi nhà.Tất cả những chuyện này đều khiến Đường Tống cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời lại không kiềm được lo lắng, rốt cuộc là sao tính tình An An thay đổi lớn như thế?Cốc cốc!Sau tiếng gõ cửa là một tiếng cạch, cửa bị người ở bên ngoài mở ra, Cố Lâm đi vào: "Boss, người theo dõi nhà họ An kia đến báo luật sư Cù Viễn đã đến nhà họ An."Đường Tống ngước lên, ánh mắt đen tối sâu thẳm khiến Cố Lâm kinh hãi, boss vậy là! Cố Lâm còn không kịp nghĩ nhiều, Đường Tống lại khôi phục thành dáng vẻ bình thường, vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt cất kỹ ảnh vào bóp tiền, đứng dậy: "Đi thôi."Để anh làm một chuyện cuối cùng cho An An đi, có lẽ sau này thật sự sẽ là người xa lạ!.Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đã đợi rất lâu, mắt thấy cổ phần công ty An Thị và gia nghiệp to như vậy sẽ tới tay, lúc này An Cẩn lại còn muốn đợi chờ, sao bọn họ có thể không nóng vội?"Ha ha, An Cẩn à, luật sự người ta cũng là một ngày kiếm tỷ bạc, chắc chắn còn có rất nhiều công việc bận rộn, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian của ông ấy, nhanh chóng công bố di chúc quan trọng hơn." Hiếm khi mẹ Trịnh thể hiện sắc mặt tốt với An Cẩn, chỉ là ở trong mắt An Cẩn, nụ cười dối trá này khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.Cù Viễn đẩy mắt kính, mượn động tác này ngăn cản vẻ khinh thường chợt lóe lên trong mắt, khóe miệng cong lên nở nụ cười tiêu chuẩn quen dùng trong công việc: "Không sao, phục vụ cho cô chủ vốn là công việc quan trọng nhất của tôi."Mẹ Trịnh nghe vậy thì bĩu môi, còn xoay người trừng Cù Viễn, sao ông luật sư này không biết điều thế? Chờ con trai của mình lấy được cổ phần công ty An Thị, thở thành chủ nhân chân chính của Tập đoàn An Thị thì lúc đó nhất định sẽ kêu nó xử lý vị luật sư này!Đương nhiên Trịnh Gia Minh không biết mẹ mình đang nằm mơ giữa ban ngày, tất cả tâm tư của anh ta đều đặt ở trên người An Cẩn, không biết vì sao trong lòng anh ta có linh cảm không tốt.Lúc này, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, tây trang màu đen thủ công định chế không chỉ thể hiện dáng người hoàn mỹ của người nọ mà càng toát ra hơi thở cấm dục.Gương mặt đẹp trai như được Thượng Đế hôn trúng, anh theo ánh sáng đứng ở nơi đó lại làm cho người ta cảm thấy ánh sáng đến từ trên người anh, chói mắt hơn ánh cả mặt trời."Anh tới rồi." Rốt cuộc tâm tình không yên của An Cẩn cũng bình tĩnh lại, nở nụ cười tươi đẹp đi về phía Đường Tống..

"Không, chờ một chút.

"An Cẩn khẽ lắc đầu, vô thức nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng không khỏi lo lắng, Đường Tống sẽ không thật sự không tới đó chứ?Mà lúc này, ngay tại trong ngôi biệt thự cách nhà họ An không xa, Đường Tống ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng của mình, ví tiền ngắn hiệu BAOLUOMA phiên bản giới hạn trên bàn không phải là kiểu mới nhất, nhưng theo mức độ giữ gìn thì xem ra chủ nhân nhất định vô cùng yêu quý nó.

Lại yên lặng một lát, Đường Tống lấy bóp tiền, mở ra, đập vào mắt là một tấm hình bắt mắt, thiếu nữ mặc áo đầm màu xanh nước biển, tóc dài phất phới, mặt mày cong cong, cười vô cùng vui vẻ.

Nhưng theo góc độ, đây là ảnh chụp lén.

Đây là tấm hình cuối cùng còn lại của Đường Tống, anh đã từng có rất nhiều, nhưng đều bị An Cẩn đốt lửa thiêu trong một lần cô tức giận, tấm hình này được Đường Tống đặt ở trong ví tiền mới có thể còn.

"An An! " Lòng ngón tay khẽ vuốt nụ cười của An Cẩn, Đường Tống phát ra một tiếng thì thầm: "Rốt cuộc em muốn làm cái gì?"Bởi vì sự khác thường ngày đó của An Cẩn nên mấy ngày nay Đường Tống cho người chú ý hướng đi của nhà họ An mọi lúc mọi nơi, anh biết An Cẩn và mẹ con Trịnh thị tranh cãi ầm ĩ vào bữa tiệc nhà họ Lô đêm đó, cũng biết An Cẩn đã đuổi Văn Cầm ra khỏi nhà.

Tất cả những chuyện này đều khiến Đường Tống cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời lại không kiềm được lo lắng, rốt cuộc là sao tính tình An An thay đổi lớn như thế?Cốc cốc!Sau tiếng gõ cửa là một tiếng cạch, cửa bị người ở bên ngoài mở ra, Cố Lâm đi vào: "Boss, người theo dõi nhà họ An kia đến báo luật sư Cù Viễn đã đến nhà họ An.

"Đường Tống ngước lên, ánh mắt đen tối sâu thẳm khiến Cố Lâm kinh hãi, boss vậy là! Cố Lâm còn không kịp nghĩ nhiều, Đường Tống lại khôi phục thành dáng vẻ bình thường, vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt cất kỹ ảnh vào bóp tiền, đứng dậy: "Đi thôi.

"Để anh làm một chuyện cuối cùng cho An An đi, có lẽ sau này thật sự sẽ là người xa lạ!.

Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đã đợi rất lâu, mắt thấy cổ phần công ty An Thị và gia nghiệp to như vậy sẽ tới tay, lúc này An Cẩn lại còn muốn đợi chờ, sao bọn họ có thể không nóng vội?"Ha ha, An Cẩn à, luật sự người ta cũng là một ngày kiếm tỷ bạc, chắc chắn còn có rất nhiều công việc bận rộn, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian của ông ấy, nhanh chóng công bố di chúc quan trọng hơn.

" Hiếm khi mẹ Trịnh thể hiện sắc mặt tốt với An Cẩn, chỉ là ở trong mắt An Cẩn, nụ cười dối trá này khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Cù Viễn đẩy mắt kính, mượn động tác này ngăn cản vẻ khinh thường chợt lóe lên trong mắt, khóe miệng cong lên nở nụ cười tiêu chuẩn quen dùng trong công việc: "Không sao, phục vụ cho cô chủ vốn là công việc quan trọng nhất của tôi.

"Mẹ Trịnh nghe vậy thì bĩu môi, còn xoay người trừng Cù Viễn, sao ông luật sư này không biết điều thế? Chờ con trai của mình lấy được cổ phần công ty An Thị, thở thành chủ nhân chân chính của Tập đoàn An Thị thì lúc đó nhất định sẽ kêu nó xử lý vị luật sư này!Đương nhiên Trịnh Gia Minh không biết mẹ mình đang nằm mơ giữa ban ngày, tất cả tâm tư của anh ta đều đặt ở trên người An Cẩn, không biết vì sao trong lòng anh ta có linh cảm không tốt.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, tây trang màu đen thủ công định chế không chỉ thể hiện dáng người hoàn mỹ của người nọ mà càng toát ra hơi thở cấm dục.

Gương mặt đẹp trai như được Thượng Đế hôn trúng, anh theo ánh sáng đứng ở nơi đó lại làm cho người ta cảm thấy ánh sáng đến từ trên người anh, chói mắt hơn ánh cả mặt trời.

"Anh tới rồi.

" Rốt cuộc tâm tình không yên của An Cẩn cũng bình tĩnh lại, nở nụ cười tươi đẹp đi về phía Đường Tống.

.

Chủ Tịch Nghiện SủngTác giả: Phương Bất KyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhẦm! "Phụt!" An Cẩn lại phun ra một ngụm máu tươi, cam chịu nằm trên vách đá Vô Vọng, cô không nghĩ tới dù mặc bí bảo đệ nhất thần tông - Tiên Lũ Y vẫn không qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp. Xem ra nhất định là cô không có hy vọng phi thăng. Nỗi hận chôn dấu trong lòng bị k*ch th*ch, đôi mắt tràn đầy tơ máu lộ đầy vẻ không cam lòng. An Cẩn cười khổ, cô không khỏi nhớ tới lời sư phụ khuyên khi ở Kim Đan Kỳ. "An Cẩn, con có thiên phú cực tốt về tu tiên, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể phi thăng. Nhưng chuyện nên buông thì hãy buông đi, nếu không nó sẽ hóa thành tâm ma và trở thành chướng ngại lớn nhất của con lúc con độ kiếp phi thăng!" Cô vẫn cho là mình đã sớm buông bỏ những chuyện lúc trước, nhưng thật không ngờ ngay từ đầu sư phụ cũng nhìn ra cô chưa từng buông bỏ, đúng là một câu thành lời tiên tri. Cô vốn là cô cả nhà họ An ở Đế đô Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt, vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ đã được ba bảo vệ quá mức, thế cho nên không có bạn bè nào. Cho đến khi… "Không, chờ một chút."An Cẩn khẽ lắc đầu, vô thức nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng không khỏi lo lắng, Đường Tống sẽ không thật sự không tới đó chứ?Mà lúc này, ngay tại trong ngôi biệt thự cách nhà họ An không xa, Đường Tống ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng của mình, ví tiền ngắn hiệu BAOLUOMA phiên bản giới hạn trên bàn không phải là kiểu mới nhất, nhưng theo mức độ giữ gìn thì xem ra chủ nhân nhất định vô cùng yêu quý nó.Lại yên lặng một lát, Đường Tống lấy bóp tiền, mở ra, đập vào mắt là một tấm hình bắt mắt, thiếu nữ mặc áo đầm màu xanh nước biển, tóc dài phất phới, mặt mày cong cong, cười vô cùng vui vẻ.Nhưng theo góc độ, đây là ảnh chụp lén.Đây là tấm hình cuối cùng còn lại của Đường Tống, anh đã từng có rất nhiều, nhưng đều bị An Cẩn đốt lửa thiêu trong một lần cô tức giận, tấm hình này được Đường Tống đặt ở trong ví tiền mới có thể còn."An An! " Lòng ngón tay khẽ vuốt nụ cười của An Cẩn, Đường Tống phát ra một tiếng thì thầm: "Rốt cuộc em muốn làm cái gì?"Bởi vì sự khác thường ngày đó của An Cẩn nên mấy ngày nay Đường Tống cho người chú ý hướng đi của nhà họ An mọi lúc mọi nơi, anh biết An Cẩn và mẹ con Trịnh thị tranh cãi ầm ĩ vào bữa tiệc nhà họ Lô đêm đó, cũng biết An Cẩn đã đuổi Văn Cầm ra khỏi nhà.Tất cả những chuyện này đều khiến Đường Tống cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời lại không kiềm được lo lắng, rốt cuộc là sao tính tình An An thay đổi lớn như thế?Cốc cốc!Sau tiếng gõ cửa là một tiếng cạch, cửa bị người ở bên ngoài mở ra, Cố Lâm đi vào: "Boss, người theo dõi nhà họ An kia đến báo luật sư Cù Viễn đã đến nhà họ An."Đường Tống ngước lên, ánh mắt đen tối sâu thẳm khiến Cố Lâm kinh hãi, boss vậy là! Cố Lâm còn không kịp nghĩ nhiều, Đường Tống lại khôi phục thành dáng vẻ bình thường, vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt cất kỹ ảnh vào bóp tiền, đứng dậy: "Đi thôi."Để anh làm một chuyện cuối cùng cho An An đi, có lẽ sau này thật sự sẽ là người xa lạ!.Trịnh Gia Minh và mẹ Trịnh đã đợi rất lâu, mắt thấy cổ phần công ty An Thị và gia nghiệp to như vậy sẽ tới tay, lúc này An Cẩn lại còn muốn đợi chờ, sao bọn họ có thể không nóng vội?"Ha ha, An Cẩn à, luật sự người ta cũng là một ngày kiếm tỷ bạc, chắc chắn còn có rất nhiều công việc bận rộn, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian của ông ấy, nhanh chóng công bố di chúc quan trọng hơn." Hiếm khi mẹ Trịnh thể hiện sắc mặt tốt với An Cẩn, chỉ là ở trong mắt An Cẩn, nụ cười dối trá này khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.Cù Viễn đẩy mắt kính, mượn động tác này ngăn cản vẻ khinh thường chợt lóe lên trong mắt, khóe miệng cong lên nở nụ cười tiêu chuẩn quen dùng trong công việc: "Không sao, phục vụ cho cô chủ vốn là công việc quan trọng nhất của tôi."Mẹ Trịnh nghe vậy thì bĩu môi, còn xoay người trừng Cù Viễn, sao ông luật sư này không biết điều thế? Chờ con trai của mình lấy được cổ phần công ty An Thị, thở thành chủ nhân chân chính của Tập đoàn An Thị thì lúc đó nhất định sẽ kêu nó xử lý vị luật sư này!Đương nhiên Trịnh Gia Minh không biết mẹ mình đang nằm mơ giữa ban ngày, tất cả tâm tư của anh ta đều đặt ở trên người An Cẩn, không biết vì sao trong lòng anh ta có linh cảm không tốt.Lúc này, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, tây trang màu đen thủ công định chế không chỉ thể hiện dáng người hoàn mỹ của người nọ mà càng toát ra hơi thở cấm dục.Gương mặt đẹp trai như được Thượng Đế hôn trúng, anh theo ánh sáng đứng ở nơi đó lại làm cho người ta cảm thấy ánh sáng đến từ trên người anh, chói mắt hơn ánh cả mặt trời."Anh tới rồi." Rốt cuộc tâm tình không yên của An Cẩn cũng bình tĩnh lại, nở nụ cười tươi đẹp đi về phía Đường Tống..

Chương 19: 19: Còn Lại Một Tấm Hình