Ầm! "Phụt!" An Cẩn lại phun ra một ngụm máu tươi, cam chịu nằm trên vách đá Vô Vọng, cô không nghĩ tới dù mặc bí bảo đệ nhất thần tông - Tiên Lũ Y vẫn không qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp. Xem ra nhất định là cô không có hy vọng phi thăng. Nỗi hận chôn dấu trong lòng bị k*ch th*ch, đôi mắt tràn đầy tơ máu lộ đầy vẻ không cam lòng. An Cẩn cười khổ, cô không khỏi nhớ tới lời sư phụ khuyên khi ở Kim Đan Kỳ. "An Cẩn, con có thiên phú cực tốt về tu tiên, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể phi thăng. Nhưng chuyện nên buông thì hãy buông đi, nếu không nó sẽ hóa thành tâm ma và trở thành chướng ngại lớn nhất của con lúc con độ kiếp phi thăng!" Cô vẫn cho là mình đã sớm buông bỏ những chuyện lúc trước, nhưng thật không ngờ ngay từ đầu sư phụ cũng nhìn ra cô chưa từng buông bỏ, đúng là một câu thành lời tiên tri. Cô vốn là cô cả nhà họ An ở Đế đô Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt, vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ đã được ba bảo vệ quá mức, thế cho nên không có bạn bè nào. Cho đến khi…
Chương 34: 34: Thật Sự Không Cố Ý Chỉnh Anh Ta
Chủ Tịch Nghiện SủngTác giả: Phương Bất KyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhẦm! "Phụt!" An Cẩn lại phun ra một ngụm máu tươi, cam chịu nằm trên vách đá Vô Vọng, cô không nghĩ tới dù mặc bí bảo đệ nhất thần tông - Tiên Lũ Y vẫn không qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp. Xem ra nhất định là cô không có hy vọng phi thăng. Nỗi hận chôn dấu trong lòng bị k*ch th*ch, đôi mắt tràn đầy tơ máu lộ đầy vẻ không cam lòng. An Cẩn cười khổ, cô không khỏi nhớ tới lời sư phụ khuyên khi ở Kim Đan Kỳ. "An Cẩn, con có thiên phú cực tốt về tu tiên, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể phi thăng. Nhưng chuyện nên buông thì hãy buông đi, nếu không nó sẽ hóa thành tâm ma và trở thành chướng ngại lớn nhất của con lúc con độ kiếp phi thăng!" Cô vẫn cho là mình đã sớm buông bỏ những chuyện lúc trước, nhưng thật không ngờ ngay từ đầu sư phụ cũng nhìn ra cô chưa từng buông bỏ, đúng là một câu thành lời tiên tri. Cô vốn là cô cả nhà họ An ở Đế đô Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt, vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ đã được ba bảo vệ quá mức, thế cho nên không có bạn bè nào. Cho đến khi… Bước chân An Cẩn tạm dừng, một bàn tay đặt lên tay nắm cửa, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Hạ trên giường: "Anh nghĩ nhiều rồi."Ầm!Cửa bị đóng, mặt An Cẩn trầm xuống đi ra biệt thự.Không ai biết, thật ra trời sinh cô tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh nhà họ An rất hướng về những thứ hoàn mỹ, cô thích người đẹp, càng cảm thấy có thể khiến phụ nữ càng thêm xinh đẹp là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu.Cho nên, từ nhỏ cô đã được ba An dạy nghiên cứu rất nhiều phương thuốc dưỡng da, càng không ai biết, bây giờ tất cả sản phẩm dưỡng da được chào đón nhất của An Thị, ngoại trừ cách điều chế Đậu Ngưng Giao, thì đều ở trong tay cô.Cô cứu Tô Hạ, nguyên nhân chủ yếu là cô không muốn khuôn mặt tinh xảo kia biến mất, nhưng lại không nghĩ rằng người cứu được không phải là mỹ nhân, mà là một người đàn ông có khuôn mặt mỹ nhân!An Cẩn buồn bực ra cửa không lâu đã bắt được taxi, cho đến khi trở lại nhà họ An mới đột nhiên cảm thấy không thích hợp: "Kỳ lạ, có phải mình quên cái gì rồi không?"Rốt cuộc là cái gì chứ?! Biệt thự vùng ngoại ô, một shipper giao đồ ăn ngừng xe điện, một tay cầm đồ ăn, một tay lấy điện thoại ra gọi điện: "Chào anh, tôi có thể đưa đồ ăn vào cho anh, nhưng có phải anh nên mở cửa ra cho tôi không."Tô Hạ bên trong nhà hoàn toàn không biết phải nói gì: "Anh nói cửa bị khóa rồi à? Vậy anh để ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ ra lấy."Để điện thoại xuống, Tô Hạ nhìn cái chân bị thương của mình, thầm tính toán ra cửa lấy đồ ăn rồi quay về lại thì tỷ lệ vết thương bị rách ra sẽ là bao nhiêu?Đáp án là trăm phần trăm.Cho nên, không phải là cô tiểu thư nhà họ An thật sự muốn chỉnh mình đó chứ?! Mấy chuyện này An Cẩn hoàn toàn không biết, cô chỉ ở trong phòng lật xem tư liệu của Tập đoàn An Thị, đã qua ngàn năm, đối với cô mà nói rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ, muốn giành lại công ty, cô cần phải chuẩn bị đầy đủ.Cốc cốc cốc!"Cô chủ, anh Trịnh đã về, anh ta kêu tôi lên hỏi cô có xuống ăn cơm không?"Từ lúc Triệu Hân Nhị tiếp nhận công việc của vú Trần đã làm rất tốt, quản lý mọi việc trong nhà cực kỳ tốt, bây giờ ngoại trừ Triệu Hân Nhị và chú Chung, những người khác đều bị An Cẩn ra lệnh cưỡng chế cấm tiếp cận phòng cô.Lạch cạch!Cửa phòng được mở ra, đôi mày nhíu chặt của An Cẩn vừa nới lỏng ra nên còn có thể dò xét ra một hai, nhưng Triệu Hân Nhị rất thông minh không hỏi nhiều: "Cô chủ, hôm nay tâm trạng anh Trịnh không tốt lắm, về còn chưa được mười phút đã dạy dỗ hai người rồi."Cuối cùng mày An Cẩn cũng hoàn toàn giãn ra, tâm trạng Trịnh Gia Minh càng không thì tâm trạng của cô lại càng tốt.Trong phòng ăn, Trịnh Gia Minh ngồi ở chỗ kia, tay cầm một ly rượu vang, ngửa đầu uống môt hơi cạn sạch: "Rót tiếp!"Người hầu bên cạnh vừa mới bị dạy dỗ, lúc này cũng không dám do dự, vội vàng lấy chai rượu rót đầy ly cho Trịnh Gia Minh."Cô có hiểu quy củ không? Đây là rượu vang! Cô cho là bia giá rẻ sao mà rót đầy như thế!"Hôm nay Trịnh Gia Minh lại đến Hoằng Đức Đường tìm Lô Trí Viễn nói chuyện hợp tác, nhưng lại bị từ chối một lần nữa, cho dù anh ta đã nói hết lời hay, đối phương cũng không đồng ý, tích một bụng tức giận, lúc này phát hết lên người người hầu, chuyển nước mắt uất ức trong hốc mắt ra."Vâng, thật xin lỗi anh Trịnh." Người hầu chỉ định xin lỗi, không nghĩ tới xưng hô này lại khơi dậy cơn giận của Trịnh Gia Minh."Cô nói cái gì?" Trịnh Gia Minh ra sức nện ly rượu lên bàn ăn, nhất thời rượu vẩy ra tẩm ướt cổ tay áo tây trang của anh ta, điều này làm cho cơn giận của anh ta càng thêm tăng vọt..
Bước chân An Cẩn tạm dừng, một bàn tay đặt lên tay nắm cửa, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Hạ trên giường: "Anh nghĩ nhiều rồi.
"Ầm!Cửa bị đóng, mặt An Cẩn trầm xuống đi ra biệt thự.
Không ai biết, thật ra trời sinh cô tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh nhà họ An rất hướng về những thứ hoàn mỹ, cô thích người đẹp, càng cảm thấy có thể khiến phụ nữ càng thêm xinh đẹp là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu.
Cho nên, từ nhỏ cô đã được ba An dạy nghiên cứu rất nhiều phương thuốc dưỡng da, càng không ai biết, bây giờ tất cả sản phẩm dưỡng da được chào đón nhất của An Thị, ngoại trừ cách điều chế Đậu Ngưng Giao, thì đều ở trong tay cô.
Cô cứu Tô Hạ, nguyên nhân chủ yếu là cô không muốn khuôn mặt tinh xảo kia biến mất, nhưng lại không nghĩ rằng người cứu được không phải là mỹ nhân, mà là một người đàn ông có khuôn mặt mỹ nhân!An Cẩn buồn bực ra cửa không lâu đã bắt được taxi, cho đến khi trở lại nhà họ An mới đột nhiên cảm thấy không thích hợp: "Kỳ lạ, có phải mình quên cái gì rồi không?"Rốt cuộc là cái gì chứ?! Biệt thự vùng ngoại ô, một shipper giao đồ ăn ngừng xe điện, một tay cầm đồ ăn, một tay lấy điện thoại ra gọi điện: "Chào anh, tôi có thể đưa đồ ăn vào cho anh, nhưng có phải anh nên mở cửa ra cho tôi không.
"Tô Hạ bên trong nhà hoàn toàn không biết phải nói gì: "Anh nói cửa bị khóa rồi à? Vậy anh để ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ ra lấy.
"Để điện thoại xuống, Tô Hạ nhìn cái chân bị thương của mình, thầm tính toán ra cửa lấy đồ ăn rồi quay về lại thì tỷ lệ vết thương bị rách ra sẽ là bao nhiêu?Đáp án là trăm phần trăm.
Cho nên, không phải là cô tiểu thư nhà họ An thật sự muốn chỉnh mình đó chứ?! Mấy chuyện này An Cẩn hoàn toàn không biết, cô chỉ ở trong phòng lật xem tư liệu của Tập đoàn An Thị, đã qua ngàn năm, đối với cô mà nói rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ, muốn giành lại công ty, cô cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Cốc cốc cốc!"Cô chủ, anh Trịnh đã về, anh ta kêu tôi lên hỏi cô có xuống ăn cơm không?"Từ lúc Triệu Hân Nhị tiếp nhận công việc của vú Trần đã làm rất tốt, quản lý mọi việc trong nhà cực kỳ tốt, bây giờ ngoại trừ Triệu Hân Nhị và chú Chung, những người khác đều bị An Cẩn ra lệnh cưỡng chế cấm tiếp cận phòng cô.
Lạch cạch!Cửa phòng được mở ra, đôi mày nhíu chặt của An Cẩn vừa nới lỏng ra nên còn có thể dò xét ra một hai, nhưng Triệu Hân Nhị rất thông minh không hỏi nhiều: "Cô chủ, hôm nay tâm trạng anh Trịnh không tốt lắm, về còn chưa được mười phút đã dạy dỗ hai người rồi.
"Cuối cùng mày An Cẩn cũng hoàn toàn giãn ra, tâm trạng Trịnh Gia Minh càng không thì tâm trạng của cô lại càng tốt.
Trong phòng ăn, Trịnh Gia Minh ngồi ở chỗ kia, tay cầm một ly rượu vang, ngửa đầu uống môt hơi cạn sạch: "Rót tiếp!"Người hầu bên cạnh vừa mới bị dạy dỗ, lúc này cũng không dám do dự, vội vàng lấy chai rượu rót đầy ly cho Trịnh Gia Minh.
"Cô có hiểu quy củ không? Đây là rượu vang! Cô cho là bia giá rẻ sao mà rót đầy như thế!"Hôm nay Trịnh Gia Minh lại đến Hoằng Đức Đường tìm Lô Trí Viễn nói chuyện hợp tác, nhưng lại bị từ chối một lần nữa, cho dù anh ta đã nói hết lời hay, đối phương cũng không đồng ý, tích một bụng tức giận, lúc này phát hết lên người người hầu, chuyển nước mắt uất ức trong hốc mắt ra.
"Vâng, thật xin lỗi anh Trịnh.
" Người hầu chỉ định xin lỗi, không nghĩ tới xưng hô này lại khơi dậy cơn giận của Trịnh Gia Minh.
"Cô nói cái gì?" Trịnh Gia Minh ra sức nện ly rượu lên bàn ăn, nhất thời rượu vẩy ra tẩm ướt cổ tay áo tây trang của anh ta, điều này làm cho cơn giận của anh ta càng thêm tăng vọt.
.
Chủ Tịch Nghiện SủngTác giả: Phương Bất KyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhẦm! "Phụt!" An Cẩn lại phun ra một ngụm máu tươi, cam chịu nằm trên vách đá Vô Vọng, cô không nghĩ tới dù mặc bí bảo đệ nhất thần tông - Tiên Lũ Y vẫn không qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp. Xem ra nhất định là cô không có hy vọng phi thăng. Nỗi hận chôn dấu trong lòng bị k*ch th*ch, đôi mắt tràn đầy tơ máu lộ đầy vẻ không cam lòng. An Cẩn cười khổ, cô không khỏi nhớ tới lời sư phụ khuyên khi ở Kim Đan Kỳ. "An Cẩn, con có thiên phú cực tốt về tu tiên, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể phi thăng. Nhưng chuyện nên buông thì hãy buông đi, nếu không nó sẽ hóa thành tâm ma và trở thành chướng ngại lớn nhất của con lúc con độ kiếp phi thăng!" Cô vẫn cho là mình đã sớm buông bỏ những chuyện lúc trước, nhưng thật không ngờ ngay từ đầu sư phụ cũng nhìn ra cô chưa từng buông bỏ, đúng là một câu thành lời tiên tri. Cô vốn là cô cả nhà họ An ở Đế đô Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt, vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ đã được ba bảo vệ quá mức, thế cho nên không có bạn bè nào. Cho đến khi… Bước chân An Cẩn tạm dừng, một bàn tay đặt lên tay nắm cửa, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Hạ trên giường: "Anh nghĩ nhiều rồi."Ầm!Cửa bị đóng, mặt An Cẩn trầm xuống đi ra biệt thự.Không ai biết, thật ra trời sinh cô tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh nhà họ An rất hướng về những thứ hoàn mỹ, cô thích người đẹp, càng cảm thấy có thể khiến phụ nữ càng thêm xinh đẹp là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu.Cho nên, từ nhỏ cô đã được ba An dạy nghiên cứu rất nhiều phương thuốc dưỡng da, càng không ai biết, bây giờ tất cả sản phẩm dưỡng da được chào đón nhất của An Thị, ngoại trừ cách điều chế Đậu Ngưng Giao, thì đều ở trong tay cô.Cô cứu Tô Hạ, nguyên nhân chủ yếu là cô không muốn khuôn mặt tinh xảo kia biến mất, nhưng lại không nghĩ rằng người cứu được không phải là mỹ nhân, mà là một người đàn ông có khuôn mặt mỹ nhân!An Cẩn buồn bực ra cửa không lâu đã bắt được taxi, cho đến khi trở lại nhà họ An mới đột nhiên cảm thấy không thích hợp: "Kỳ lạ, có phải mình quên cái gì rồi không?"Rốt cuộc là cái gì chứ?! Biệt thự vùng ngoại ô, một shipper giao đồ ăn ngừng xe điện, một tay cầm đồ ăn, một tay lấy điện thoại ra gọi điện: "Chào anh, tôi có thể đưa đồ ăn vào cho anh, nhưng có phải anh nên mở cửa ra cho tôi không."Tô Hạ bên trong nhà hoàn toàn không biết phải nói gì: "Anh nói cửa bị khóa rồi à? Vậy anh để ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ ra lấy."Để điện thoại xuống, Tô Hạ nhìn cái chân bị thương của mình, thầm tính toán ra cửa lấy đồ ăn rồi quay về lại thì tỷ lệ vết thương bị rách ra sẽ là bao nhiêu?Đáp án là trăm phần trăm.Cho nên, không phải là cô tiểu thư nhà họ An thật sự muốn chỉnh mình đó chứ?! Mấy chuyện này An Cẩn hoàn toàn không biết, cô chỉ ở trong phòng lật xem tư liệu của Tập đoàn An Thị, đã qua ngàn năm, đối với cô mà nói rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ, muốn giành lại công ty, cô cần phải chuẩn bị đầy đủ.Cốc cốc cốc!"Cô chủ, anh Trịnh đã về, anh ta kêu tôi lên hỏi cô có xuống ăn cơm không?"Từ lúc Triệu Hân Nhị tiếp nhận công việc của vú Trần đã làm rất tốt, quản lý mọi việc trong nhà cực kỳ tốt, bây giờ ngoại trừ Triệu Hân Nhị và chú Chung, những người khác đều bị An Cẩn ra lệnh cưỡng chế cấm tiếp cận phòng cô.Lạch cạch!Cửa phòng được mở ra, đôi mày nhíu chặt của An Cẩn vừa nới lỏng ra nên còn có thể dò xét ra một hai, nhưng Triệu Hân Nhị rất thông minh không hỏi nhiều: "Cô chủ, hôm nay tâm trạng anh Trịnh không tốt lắm, về còn chưa được mười phút đã dạy dỗ hai người rồi."Cuối cùng mày An Cẩn cũng hoàn toàn giãn ra, tâm trạng Trịnh Gia Minh càng không thì tâm trạng của cô lại càng tốt.Trong phòng ăn, Trịnh Gia Minh ngồi ở chỗ kia, tay cầm một ly rượu vang, ngửa đầu uống môt hơi cạn sạch: "Rót tiếp!"Người hầu bên cạnh vừa mới bị dạy dỗ, lúc này cũng không dám do dự, vội vàng lấy chai rượu rót đầy ly cho Trịnh Gia Minh."Cô có hiểu quy củ không? Đây là rượu vang! Cô cho là bia giá rẻ sao mà rót đầy như thế!"Hôm nay Trịnh Gia Minh lại đến Hoằng Đức Đường tìm Lô Trí Viễn nói chuyện hợp tác, nhưng lại bị từ chối một lần nữa, cho dù anh ta đã nói hết lời hay, đối phương cũng không đồng ý, tích một bụng tức giận, lúc này phát hết lên người người hầu, chuyển nước mắt uất ức trong hốc mắt ra."Vâng, thật xin lỗi anh Trịnh." Người hầu chỉ định xin lỗi, không nghĩ tới xưng hô này lại khơi dậy cơn giận của Trịnh Gia Minh."Cô nói cái gì?" Trịnh Gia Minh ra sức nện ly rượu lên bàn ăn, nhất thời rượu vẩy ra tẩm ướt cổ tay áo tây trang của anh ta, điều này làm cho cơn giận của anh ta càng thêm tăng vọt..