Tác giả:

“Mẹ thật muốn bẻ trán của con ra để xem thử, thằng nhóc Từ Sương kia tốt như vậy, vì sao con không chịu gả hả?”“Người ta là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ở trên trấn đấy! Nếu không phải mẹ con nhanh tay lẹ mắt, cuộc hôn nhân tốt như này người ta đã tranh đến vỡ đầu!”“Linh Linh à, con không thể ngớ ngẩn như vậy được, cả đời phụ nữ phải kiếm được tấm chồng tốt có thể lo được cho gia đình. Từ Sương có tiền lương lại có tay nghề, phía trên chỉ có một mẹ già và một người anh em, con có đốt đền lồng cũng không tìm được mối tốt như vậy đâu.”Nghe được cách vách lại bắt đầu lải nhải, Vương Anh trùm mền lên đầu rồi ngủ tiếp.Chuyện phiếm này nghe một hai lần còn thấy mới mẻ, nhưng nghe nhiều rồi cũng không còn mới nữa, chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.Vương Anh đang trùm đầu ngủ ngon lành thì có tiếng gõ cửa, khác với giọng điệu ôn tồn khuyên bảo vừa rồi, bác gái Lý Xuân Quyên vỗ cửa “Rầm rầm rầm”, trong miệng không ngừng hô tên Vương Anh.“Tam Nha! Tam Nha! Đã mấy giờ rồi mà còn không chịu rời…

Chương 36: Chương 36

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu BếpTác giả: Công Tử GiaTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ thật muốn bẻ trán của con ra để xem thử, thằng nhóc Từ Sương kia tốt như vậy, vì sao con không chịu gả hả?”“Người ta là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ở trên trấn đấy! Nếu không phải mẹ con nhanh tay lẹ mắt, cuộc hôn nhân tốt như này người ta đã tranh đến vỡ đầu!”“Linh Linh à, con không thể ngớ ngẩn như vậy được, cả đời phụ nữ phải kiếm được tấm chồng tốt có thể lo được cho gia đình. Từ Sương có tiền lương lại có tay nghề, phía trên chỉ có một mẹ già và một người anh em, con có đốt đền lồng cũng không tìm được mối tốt như vậy đâu.”Nghe được cách vách lại bắt đầu lải nhải, Vương Anh trùm mền lên đầu rồi ngủ tiếp.Chuyện phiếm này nghe một hai lần còn thấy mới mẻ, nhưng nghe nhiều rồi cũng không còn mới nữa, chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.Vương Anh đang trùm đầu ngủ ngon lành thì có tiếng gõ cửa, khác với giọng điệu ôn tồn khuyên bảo vừa rồi, bác gái Lý Xuân Quyên vỗ cửa “Rầm rầm rầm”, trong miệng không ngừng hô tên Vương Anh.“Tam Nha! Tam Nha! Đã mấy giờ rồi mà còn không chịu rời… "Tôi đi tìm con tiểu tiện nhân đó! Xem tôi có xé xác nó không!” Đồ của bà ta! Gia sản của bà ta! Gia nghiệp mà bà ta để lại cho Diệu Tông! Hôm nay bà ta trơ mắt nhìn con nhóc nó làm bộ làm tịch, giả vờ khóc lóc, bà ta hận không thể nhào lên xé nát da mặt của nó. Rõ ràng là nó đập vỡ cửa sổ, bể nước và chậu tráng men trong nhà, nhưng cuối cùng, dường như mọi người đều quên mất chuyện đó, còn tranh nhau làm chủ cho nó. Lý Xuân Quyên cực kỳ ủy khuất, túm lấy Vương Vĩnh Thuận khóc lóc kể lể.Vương Vĩnh Thuận cũng chau mày, Vương Anh đập đồ trong nhà? Đừng nói người khác, ngay cả ông ta cũng không tin. “Bà nói thật sao? Vương Anh đập đồ trong nhà? Không phải là bà đập sao?” Lý Xuân Quyên càng ủy khuất, sao bà ta có thể đập đồ được chứ? Ở trong mắt bà ta, mấy thứ này đều là của bà ta! Của Diệu Tông! Bà ta đập đồ của mình làm gì? Vương Vĩnh Thuận nghe Lý Xuân Quyên vừa mắng vừa khóc kể lại câu chuyện, trong lòng càng khiếp sợ không nói nên lời. Đợi phản ứng lại, ông ta lập tức chặn động tác Lý Xuân Quyên lao ra ngoài: "Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa." Cho dù có nói ra thì sao? Tính thời gian Vương Anh đập phá đồ đạc, trong nhà trừ Vương Linh Linh đã ngất xỉu ra, không ai biết cô mới là người đập phá đồ đạc. Chuyện Lý Xuân Quyên đánh người đã khiến bà ta bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật, giờ dù bà ta nói cái gì đều không có ai tin.Người khác còn sẽ cảm thấy bà ta không thành thật, cố ý hất nước bẩn lên người Vương Anh.“Sau này nhớ kỹ, đối xử với Tam Nha tử tế một chút.” Nhắc tới chuyện này, trong lòng Vương Vĩnh Thuận vẫn không thể nguôi giận. Lý Xuân Quyên ngu ngốc, ông ta biết rõ điều đó.Trước đây ông ta cũng từng vì chuyện này mà phiền não mất một khoảng thời gian, sao Lý Xuân Quyên lại ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không giống vợ của Vĩnh Phúc luôn dịu dàng ôn nhu, không chỉ biết chữ mà còn có y thuật. Nhưng sau này vợ chồng Vĩnh Phúc lần lượt xảy ra chuyện nên ông ta không còn nghĩ như vậy nữa. Người ngu ngốc cũng có ưu điểm của người ngu ngốc, Lý Xuân Quyên bị ông ta dụ dỗ xông lên phía trước, tiện cho ông ta lợi dụng bà ta biết bao.Giống như chuyện của Vương Anh lần này, nếu không phải Lý Xuân Quyên đánh cô quá tàn nhẫn thì có lẽ hiện giờ Vương Anh vẫn nằm trong tay của hai vợ chồng bọn họ! Vương Vĩnh Thuận cảnh cáo Lý Xuân Quyên: “Sau này phải đối xử tốt với Tam Nha, không thể giống như trước kia được.” Lý Xuân Quyên không phục: “Dựa vào cái gì! Con nhóc đó xứng sao?” Vương Vĩnh Thuận đau đầu nhức óc, cố gắng giảng đạo lý cho bà ta hiểu: "Bây giờ nó đã mười bảy tuổi, bà nghĩ xem còn bao lâu nữa nó phải kết hôn rồi, hiện giờ bà đắc tội nó thì đừng mong có được hai căn phòng kia nữa, phải đối xử với nó thật tốt, cho dù là ngoài mặt.Chỉ cần Vương Anh gả đi, đồ đạc trong nhà này còn không phải là của chúng ta hết sao?” Lý Xuân Quyên không cam tâm, bà ta muốn phòng của Vương Anh, muốn tiền của Vương Anh, cũng muốn Vương Anh hầu hạ bọn họ như lúc trước.Vẻ mặt Vương Vĩnh Thuận lạnh lùng: “Giờ nói những cái đó có ích lợi gì?” Nếu không phải Lý Xuân Quyên đánh cô quá tàn nhẫn, rất có thể mấy thứ đó vẫn còn là của bọn họ.Còn giờ hả, phòng và đồ đạc thì còn có thể, còn để Vương Anh hầu hạ….

"Tôi đi tìm con tiểu tiện nhân đó! Xem tôi có xé xác nó không!” Đồ của bà ta! Gia sản của bà ta! Gia nghiệp mà bà ta để lại cho Diệu Tông! Hôm nay bà ta trơ mắt nhìn con nhóc nó làm bộ làm tịch, giả vờ khóc lóc, bà ta hận không thể nhào lên xé nát da mặt của nó. Rõ ràng là nó đập vỡ cửa sổ, bể nước và chậu tráng men trong nhà, nhưng cuối cùng, dường như mọi người đều quên mất chuyện đó, còn tranh nhau làm chủ cho nó. Lý Xuân Quyên cực kỳ ủy khuất, túm lấy Vương Vĩnh Thuận khóc lóc kể lể.

Vương Vĩnh Thuận cũng chau mày, Vương Anh đập đồ trong nhà? Đừng nói người khác, ngay cả ông ta cũng không tin. “Bà nói thật sao? Vương Anh đập đồ trong nhà? Không phải là bà đập sao?” Lý Xuân Quyên càng ủy khuất, sao bà ta có thể đập đồ được chứ? Ở trong mắt bà ta, mấy thứ này đều là của bà ta! Của Diệu Tông! Bà ta đập đồ của mình làm gì? Vương Vĩnh Thuận nghe Lý Xuân Quyên vừa mắng vừa khóc kể lại câu chuyện, trong lòng càng khiếp sợ không nói nên lời. Đợi phản ứng lại, ông ta lập tức chặn động tác Lý Xuân Quyên lao ra ngoài: "Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa." Cho dù có nói ra thì sao? Tính thời gian Vương Anh đập phá đồ đạc, trong nhà trừ Vương Linh Linh đã ngất xỉu ra, không ai biết cô mới là người đập phá đồ đạc. Chuyện Lý Xuân Quyên đánh người đã khiến bà ta bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật, giờ dù bà ta nói cái gì đều không có ai tin.

Người khác còn sẽ cảm thấy bà ta không thành thật, cố ý hất nước bẩn lên người Vương Anh.“Sau này nhớ kỹ, đối xử với Tam Nha tử tế một chút.” Nhắc tới chuyện này, trong lòng Vương Vĩnh Thuận vẫn không thể nguôi giận. Lý Xuân Quyên ngu ngốc, ông ta biết rõ điều đó.

Trước đây ông ta cũng từng vì chuyện này mà phiền não mất một khoảng thời gian, sao Lý Xuân Quyên lại ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không giống vợ của Vĩnh Phúc luôn dịu dàng ôn nhu, không chỉ biết chữ mà còn có y thuật. Nhưng sau này vợ chồng Vĩnh Phúc lần lượt xảy ra chuyện nên ông ta không còn nghĩ như vậy nữa. Người ngu ngốc cũng có ưu điểm của người ngu ngốc, Lý Xuân Quyên bị ông ta dụ dỗ xông lên phía trước, tiện cho ông ta lợi dụng bà ta biết bao.

Giống như chuyện của Vương Anh lần này, nếu không phải Lý Xuân Quyên đánh cô quá tàn nhẫn thì có lẽ hiện giờ Vương Anh vẫn nằm trong tay của hai vợ chồng bọn họ! Vương Vĩnh Thuận cảnh cáo Lý Xuân Quyên: “Sau này phải đối xử tốt với Tam Nha, không thể giống như trước kia được.” Lý Xuân Quyên không phục: “Dựa vào cái gì! Con nhóc đó xứng sao?” Vương Vĩnh Thuận đau đầu nhức óc, cố gắng giảng đạo lý cho bà ta hiểu: "Bây giờ nó đã mười bảy tuổi, bà nghĩ xem còn bao lâu nữa nó phải kết hôn rồi, hiện giờ bà đắc tội nó thì đừng mong có được hai căn phòng kia nữa, phải đối xử với nó thật tốt, cho dù là ngoài mặt.

Chỉ cần Vương Anh gả đi, đồ đạc trong nhà này còn không phải là của chúng ta hết sao?” Lý Xuân Quyên không cam tâm, bà ta muốn phòng của Vương Anh, muốn tiền của Vương Anh, cũng muốn Vương Anh hầu hạ bọn họ như lúc trước.

Vẻ mặt Vương Vĩnh Thuận lạnh lùng: “Giờ nói những cái đó có ích lợi gì?” Nếu không phải Lý Xuân Quyên đánh cô quá tàn nhẫn, rất có thể mấy thứ đó vẫn còn là của bọn họ.

Còn giờ hả, phòng và đồ đạc thì còn có thể, còn để Vương Anh hầu hạ….

Thập Niên 60 Gả Cho Đầu BếpTác giả: Công Tử GiaTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ thật muốn bẻ trán của con ra để xem thử, thằng nhóc Từ Sương kia tốt như vậy, vì sao con không chịu gả hả?”“Người ta là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ở trên trấn đấy! Nếu không phải mẹ con nhanh tay lẹ mắt, cuộc hôn nhân tốt như này người ta đã tranh đến vỡ đầu!”“Linh Linh à, con không thể ngớ ngẩn như vậy được, cả đời phụ nữ phải kiếm được tấm chồng tốt có thể lo được cho gia đình. Từ Sương có tiền lương lại có tay nghề, phía trên chỉ có một mẹ già và một người anh em, con có đốt đền lồng cũng không tìm được mối tốt như vậy đâu.”Nghe được cách vách lại bắt đầu lải nhải, Vương Anh trùm mền lên đầu rồi ngủ tiếp.Chuyện phiếm này nghe một hai lần còn thấy mới mẻ, nhưng nghe nhiều rồi cũng không còn mới nữa, chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.Vương Anh đang trùm đầu ngủ ngon lành thì có tiếng gõ cửa, khác với giọng điệu ôn tồn khuyên bảo vừa rồi, bác gái Lý Xuân Quyên vỗ cửa “Rầm rầm rầm”, trong miệng không ngừng hô tên Vương Anh.“Tam Nha! Tam Nha! Đã mấy giờ rồi mà còn không chịu rời… "Tôi đi tìm con tiểu tiện nhân đó! Xem tôi có xé xác nó không!” Đồ của bà ta! Gia sản của bà ta! Gia nghiệp mà bà ta để lại cho Diệu Tông! Hôm nay bà ta trơ mắt nhìn con nhóc nó làm bộ làm tịch, giả vờ khóc lóc, bà ta hận không thể nhào lên xé nát da mặt của nó. Rõ ràng là nó đập vỡ cửa sổ, bể nước và chậu tráng men trong nhà, nhưng cuối cùng, dường như mọi người đều quên mất chuyện đó, còn tranh nhau làm chủ cho nó. Lý Xuân Quyên cực kỳ ủy khuất, túm lấy Vương Vĩnh Thuận khóc lóc kể lể.Vương Vĩnh Thuận cũng chau mày, Vương Anh đập đồ trong nhà? Đừng nói người khác, ngay cả ông ta cũng không tin. “Bà nói thật sao? Vương Anh đập đồ trong nhà? Không phải là bà đập sao?” Lý Xuân Quyên càng ủy khuất, sao bà ta có thể đập đồ được chứ? Ở trong mắt bà ta, mấy thứ này đều là của bà ta! Của Diệu Tông! Bà ta đập đồ của mình làm gì? Vương Vĩnh Thuận nghe Lý Xuân Quyên vừa mắng vừa khóc kể lại câu chuyện, trong lòng càng khiếp sợ không nói nên lời. Đợi phản ứng lại, ông ta lập tức chặn động tác Lý Xuân Quyên lao ra ngoài: "Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa." Cho dù có nói ra thì sao? Tính thời gian Vương Anh đập phá đồ đạc, trong nhà trừ Vương Linh Linh đã ngất xỉu ra, không ai biết cô mới là người đập phá đồ đạc. Chuyện Lý Xuân Quyên đánh người đã khiến bà ta bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật, giờ dù bà ta nói cái gì đều không có ai tin.Người khác còn sẽ cảm thấy bà ta không thành thật, cố ý hất nước bẩn lên người Vương Anh.“Sau này nhớ kỹ, đối xử với Tam Nha tử tế một chút.” Nhắc tới chuyện này, trong lòng Vương Vĩnh Thuận vẫn không thể nguôi giận. Lý Xuân Quyên ngu ngốc, ông ta biết rõ điều đó.Trước đây ông ta cũng từng vì chuyện này mà phiền não mất một khoảng thời gian, sao Lý Xuân Quyên lại ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không giống vợ của Vĩnh Phúc luôn dịu dàng ôn nhu, không chỉ biết chữ mà còn có y thuật. Nhưng sau này vợ chồng Vĩnh Phúc lần lượt xảy ra chuyện nên ông ta không còn nghĩ như vậy nữa. Người ngu ngốc cũng có ưu điểm của người ngu ngốc, Lý Xuân Quyên bị ông ta dụ dỗ xông lên phía trước, tiện cho ông ta lợi dụng bà ta biết bao.Giống như chuyện của Vương Anh lần này, nếu không phải Lý Xuân Quyên đánh cô quá tàn nhẫn thì có lẽ hiện giờ Vương Anh vẫn nằm trong tay của hai vợ chồng bọn họ! Vương Vĩnh Thuận cảnh cáo Lý Xuân Quyên: “Sau này phải đối xử tốt với Tam Nha, không thể giống như trước kia được.” Lý Xuân Quyên không phục: “Dựa vào cái gì! Con nhóc đó xứng sao?” Vương Vĩnh Thuận đau đầu nhức óc, cố gắng giảng đạo lý cho bà ta hiểu: "Bây giờ nó đã mười bảy tuổi, bà nghĩ xem còn bao lâu nữa nó phải kết hôn rồi, hiện giờ bà đắc tội nó thì đừng mong có được hai căn phòng kia nữa, phải đối xử với nó thật tốt, cho dù là ngoài mặt.Chỉ cần Vương Anh gả đi, đồ đạc trong nhà này còn không phải là của chúng ta hết sao?” Lý Xuân Quyên không cam tâm, bà ta muốn phòng của Vương Anh, muốn tiền của Vương Anh, cũng muốn Vương Anh hầu hạ bọn họ như lúc trước.Vẻ mặt Vương Vĩnh Thuận lạnh lùng: “Giờ nói những cái đó có ích lợi gì?” Nếu không phải Lý Xuân Quyên đánh cô quá tàn nhẫn, rất có thể mấy thứ đó vẫn còn là của bọn họ.Còn giờ hả, phòng và đồ đạc thì còn có thể, còn để Vương Anh hầu hạ….

Chương 36: Chương 36