Tác giả:

“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng. Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về…

Chương 8: Chương 8

Thập Niên 70 Phú Tam ĐạiTác giả: Hồ ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng. Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về… Mặc dù thành tích học tập của Thẩm Gia Thụ không tốt nhưng dù sao cũng là người từng học đại học, thêm quá trình làm giàu của ông nội anh, nên anh biết sự phát triển thay đổi của lịch sử.Dường như sau năm 1978, chính sách mới bắt đầu thay đổi, cũng là cơ hội cho một số người đổi nghề.Nhưng trên thực tế, dường như đầu những năm 1980, kinh tế thị trường mới bắt đầu phát triển, thập niên 90 mới bỏ cấm vận.Tổ tiên để lại cho ông của anh một khoản của cải, dựa vào tiền vốn nhiều, những năm 80 làm được rất nhiều việc.Nhưng những chuyện này không liên quan đến Thẩm Gia Thụ.Bây giờ mới là năm 75, nói cách khác, ít nhất Thẩm Gia Thụ phải chịu ba năm nữa...!Vừa nghĩ đã cảm thấy không thể nào sống tiếp được.Rồi đến những năm 80 cũng đừng mong có cuộc sống tốt, anh không có vốn, cho dù làm ăn thì cũng chỉ buôn bán nhỏ, không hề dễ dàng, sẽ rất vất vả.Những chuyện này Thẩm Gia Thụ đều biết rõ.Đừng nhìn anh chỉ là phú tam đại*, thật ra anh hiểu biết rất nhiều.Những người bạn xấu của anh thường kể hành trình làm giàu của cha và ông mình.*Phú tam đại: giàu ba đờiMà trong những người này, có thể chơi với Thẩm Gia Thụ không phải là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.Trái lại, ít nhiều gì bọn họ cũng dựa vào gia sản của ông bà hoặc nhà có mạng lưới giao thiệp giúp đỡ.Cho nên, Thẩm Gia Thụ cảm thấy muốn thành công từ hai bàn tay trắng không dễ dàng gì.Phải biết, lúc trước cho dù đồ có sẵn chỉ cần nhặt mà anh còn không nhặt, huống chi phải đi lập nghiệp?Thẩm Gia Thụ nghĩ đến những thứ này đã cảm thấy tương lai vô cùng u ám.Một chữ khổ to lớn đặt trên đầu anh.Được rồi, bây giờ nghĩ những chuyện lập nghiệp trong tương lai quá sớm rồi, chỉ nói trước mắt thôi thì Thẩm Gia Thụ cũng không biết nên làm thế nào.Hàng ngày lao động vất vả, anh cảm thấy mình không làm được.Bây giờ anh chỉ cảm thấy chẳng lưu luyến cuộc sống nữa.Cho người đến cứu vớt anh đi..."Lão Tứ, bắt đầu làm việc!"Lưu Quế Hoa lớn tiếng kêu.Thẩm Gia Thụ: "..."Chờ con trai lề mề ra khỏi phòng, Lưu Quế Hoa lại mắng: "Anh con đi rồi kìa, nhìn con xem, con không cảm thấy xấu hổ sao?""Chỉ hơi xấu hổ thôi." Thẩm Gia Thụ thành thực thừa nhận.Lưu Quế Hoa: "...!Con làm mẹ tức chết rồi!"Thẩm Gia Thụ thở dài: "Mẹ, mẹ đừng luôn tức giận như thế, không tốt cho sức khỏe!""Mẹ có người con trai như con, mẹ có thể không tức giận à? Khi nào con mới để mẹ bớt lo đây? Chiều hôm nay làm việc cho đàng hoàng, đừng để mẹ tức giận.Đừng nói bị cắt trúng tay, cho dù gãy chân thì con cũng phải bò đi làm việc."Thẩm Gia Thụ nhớ mẹ, mặc dù mẹ anh thích ăn uống mua sắm nhưng chưa từng ép anh đi làm việc.Thẩm Gia Thụ vội vàng bắt đầu đi làm việc, trên đường đi than thở.Thật vất vả mới tới cửa nhà kho, anh ủ rũ như đi lên đoạn đầu đài.Anh nghĩ không thông, xuyên qua làm nông dân thì thôi, sao lại còn trúng ngày mùa? Chẳng lẽ vận may kiếp này của anh dùng hết vào việc đầu thai rồi sao?Lý Thanh Thúy nhìn ra bên ngoài, cuối cùng đã thấy Thẩm Gia Thụ mình trông mong đi vào.Cô ta thấy mu bàn tay anh được băng bó lại, tinh thần không tốt, cô ta đưa một chiếc lưỡi hái cho anh, thừa dịp không người khẽ nói: "Anh cực khổ nửa ngày, ngày mai em bảo cha chia công việc nhẹ nhàng cho anh."Nói xong, cô ta đỏ mặt ..

Mặc dù thành tích học tập của Thẩm Gia Thụ không tốt nhưng dù sao cũng là người từng học đại học, thêm quá trình làm giàu của ông nội anh, nên anh biết sự phát triển thay đổi của lịch sử.Dường như sau năm 1978, chính sách mới bắt đầu thay đổi, cũng là cơ hội cho một số người đổi nghề.Nhưng trên thực tế, dường như đầu những năm 1980, kinh tế thị trường mới bắt đầu phát triển, thập niên 90 mới bỏ cấm vận.Tổ tiên để lại cho ông của anh một khoản của cải, dựa vào tiền vốn nhiều, những năm 80 làm được rất nhiều việc.Nhưng những chuyện này không liên quan đến Thẩm Gia Thụ.Bây giờ mới là năm 75, nói cách khác, ít nhất Thẩm Gia Thụ phải chịu ba năm nữa...!Vừa nghĩ đã cảm thấy không thể nào sống tiếp được.Rồi đến những năm 80 cũng đừng mong có cuộc sống tốt, anh không có vốn, cho dù làm ăn thì cũng chỉ buôn bán nhỏ, không hề dễ dàng, sẽ rất vất vả.Những chuyện này Thẩm Gia Thụ đều biết rõ.Đừng nhìn anh chỉ là phú tam đại*, thật ra anh hiểu biết rất nhiều.

Những người bạn xấu của anh thường kể hành trình làm giàu của cha và ông mình.*Phú tam đại: giàu ba đờiMà trong những người này, có thể chơi với Thẩm Gia Thụ không phải là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.Trái lại, ít nhiều gì bọn họ cũng dựa vào gia sản của ông bà hoặc nhà có mạng lưới giao thiệp giúp đỡ.Cho nên, Thẩm Gia Thụ cảm thấy muốn thành công từ hai bàn tay trắng không dễ dàng gì.

Phải biết, lúc trước cho dù đồ có sẵn chỉ cần nhặt mà anh còn không nhặt, huống chi phải đi lập nghiệp?Thẩm Gia Thụ nghĩ đến những thứ này đã cảm thấy tương lai vô cùng u ám.Một chữ khổ to lớn đặt trên đầu anh.Được rồi, bây giờ nghĩ những chuyện lập nghiệp trong tương lai quá sớm rồi, chỉ nói trước mắt thôi thì Thẩm Gia Thụ cũng không biết nên làm thế nào.Hàng ngày lao động vất vả, anh cảm thấy mình không làm được.Bây giờ anh chỉ cảm thấy chẳng lưu luyến cuộc sống nữa.Cho người đến cứu vớt anh đi..."Lão Tứ, bắt đầu làm việc!"Lưu Quế Hoa lớn tiếng kêu.Thẩm Gia Thụ: "..."Chờ con trai lề mề ra khỏi phòng, Lưu Quế Hoa lại mắng: "Anh con đi rồi kìa, nhìn con xem, con không cảm thấy xấu hổ sao?""Chỉ hơi xấu hổ thôi." Thẩm Gia Thụ thành thực thừa nhận.Lưu Quế Hoa: "...!Con làm mẹ tức chết rồi!"Thẩm Gia Thụ thở dài: "Mẹ, mẹ đừng luôn tức giận như thế, không tốt cho sức khỏe!""Mẹ có người con trai như con, mẹ có thể không tức giận à? Khi nào con mới để mẹ bớt lo đây? Chiều hôm nay làm việc cho đàng hoàng, đừng để mẹ tức giận.

Đừng nói bị cắt trúng tay, cho dù gãy chân thì con cũng phải bò đi làm việc."Thẩm Gia Thụ nhớ mẹ, mặc dù mẹ anh thích ăn uống mua sắm nhưng chưa từng ép anh đi làm việc.Thẩm Gia Thụ vội vàng bắt đầu đi làm việc, trên đường đi than thở.Thật vất vả mới tới cửa nhà kho, anh ủ rũ như đi lên đoạn đầu đài.Anh nghĩ không thông, xuyên qua làm nông dân thì thôi, sao lại còn trúng ngày mùa? Chẳng lẽ vận may kiếp này của anh dùng hết vào việc đầu thai rồi sao?Lý Thanh Thúy nhìn ra bên ngoài, cuối cùng đã thấy Thẩm Gia Thụ mình trông mong đi vào.Cô ta thấy mu bàn tay anh được băng bó lại, tinh thần không tốt, cô ta đưa một chiếc lưỡi hái cho anh, thừa dịp không người khẽ nói: "Anh cực khổ nửa ngày, ngày mai em bảo cha chia công việc nhẹ nhàng cho anh."Nói xong, cô ta đỏ mặt ..

Thập Niên 70 Phú Tam ĐạiTác giả: Hồ ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng. Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về… Mặc dù thành tích học tập của Thẩm Gia Thụ không tốt nhưng dù sao cũng là người từng học đại học, thêm quá trình làm giàu của ông nội anh, nên anh biết sự phát triển thay đổi của lịch sử.Dường như sau năm 1978, chính sách mới bắt đầu thay đổi, cũng là cơ hội cho một số người đổi nghề.Nhưng trên thực tế, dường như đầu những năm 1980, kinh tế thị trường mới bắt đầu phát triển, thập niên 90 mới bỏ cấm vận.Tổ tiên để lại cho ông của anh một khoản của cải, dựa vào tiền vốn nhiều, những năm 80 làm được rất nhiều việc.Nhưng những chuyện này không liên quan đến Thẩm Gia Thụ.Bây giờ mới là năm 75, nói cách khác, ít nhất Thẩm Gia Thụ phải chịu ba năm nữa...!Vừa nghĩ đã cảm thấy không thể nào sống tiếp được.Rồi đến những năm 80 cũng đừng mong có cuộc sống tốt, anh không có vốn, cho dù làm ăn thì cũng chỉ buôn bán nhỏ, không hề dễ dàng, sẽ rất vất vả.Những chuyện này Thẩm Gia Thụ đều biết rõ.Đừng nhìn anh chỉ là phú tam đại*, thật ra anh hiểu biết rất nhiều.Những người bạn xấu của anh thường kể hành trình làm giàu của cha và ông mình.*Phú tam đại: giàu ba đờiMà trong những người này, có thể chơi với Thẩm Gia Thụ không phải là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.Trái lại, ít nhiều gì bọn họ cũng dựa vào gia sản của ông bà hoặc nhà có mạng lưới giao thiệp giúp đỡ.Cho nên, Thẩm Gia Thụ cảm thấy muốn thành công từ hai bàn tay trắng không dễ dàng gì.Phải biết, lúc trước cho dù đồ có sẵn chỉ cần nhặt mà anh còn không nhặt, huống chi phải đi lập nghiệp?Thẩm Gia Thụ nghĩ đến những thứ này đã cảm thấy tương lai vô cùng u ám.Một chữ khổ to lớn đặt trên đầu anh.Được rồi, bây giờ nghĩ những chuyện lập nghiệp trong tương lai quá sớm rồi, chỉ nói trước mắt thôi thì Thẩm Gia Thụ cũng không biết nên làm thế nào.Hàng ngày lao động vất vả, anh cảm thấy mình không làm được.Bây giờ anh chỉ cảm thấy chẳng lưu luyến cuộc sống nữa.Cho người đến cứu vớt anh đi..."Lão Tứ, bắt đầu làm việc!"Lưu Quế Hoa lớn tiếng kêu.Thẩm Gia Thụ: "..."Chờ con trai lề mề ra khỏi phòng, Lưu Quế Hoa lại mắng: "Anh con đi rồi kìa, nhìn con xem, con không cảm thấy xấu hổ sao?""Chỉ hơi xấu hổ thôi." Thẩm Gia Thụ thành thực thừa nhận.Lưu Quế Hoa: "...!Con làm mẹ tức chết rồi!"Thẩm Gia Thụ thở dài: "Mẹ, mẹ đừng luôn tức giận như thế, không tốt cho sức khỏe!""Mẹ có người con trai như con, mẹ có thể không tức giận à? Khi nào con mới để mẹ bớt lo đây? Chiều hôm nay làm việc cho đàng hoàng, đừng để mẹ tức giận.Đừng nói bị cắt trúng tay, cho dù gãy chân thì con cũng phải bò đi làm việc."Thẩm Gia Thụ nhớ mẹ, mặc dù mẹ anh thích ăn uống mua sắm nhưng chưa từng ép anh đi làm việc.Thẩm Gia Thụ vội vàng bắt đầu đi làm việc, trên đường đi than thở.Thật vất vả mới tới cửa nhà kho, anh ủ rũ như đi lên đoạn đầu đài.Anh nghĩ không thông, xuyên qua làm nông dân thì thôi, sao lại còn trúng ngày mùa? Chẳng lẽ vận may kiếp này của anh dùng hết vào việc đầu thai rồi sao?Lý Thanh Thúy nhìn ra bên ngoài, cuối cùng đã thấy Thẩm Gia Thụ mình trông mong đi vào.Cô ta thấy mu bàn tay anh được băng bó lại, tinh thần không tốt, cô ta đưa một chiếc lưỡi hái cho anh, thừa dịp không người khẽ nói: "Anh cực khổ nửa ngày, ngày mai em bảo cha chia công việc nhẹ nhàng cho anh."Nói xong, cô ta đỏ mặt ..

Chương 8: Chương 8