Tác giả:

“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng. Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về…

Chương 27: Chương 27

Thập Niên 70 Phú Tam ĐạiTác giả: Hồ ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng. Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về… Anh trả công cụ sao, vậy đi trả đi.Thuận tiện giúp em nhìn kho thóc, vậy, em, em về trước ăn cơm đây.”Công việc Lý Thanh Thúy cũng không quản nữa, trực tiếp chạy vì chột dạ.Lúc này Trình Hướng Dương cùng với những nam thanh niên trí thức rời khỏi, trước khi đi còn quay lại nhìn những cô gái thanh niên trí thức, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi.“Đây là lôi kéo cái gì vậy?” Khương Hồng bất mãn nói.Những cô gái thanh niên trí thức không có phụ họa, bởi vì quá mệt rồi.Không có tâm tư suy nghĩ.Thẩm Gia Thụ giúp họ ghi tên.Đến phiên Đường Niên Niên, anh nhìn thấy cô dùng tay có đầy những vết cắt viết chữ, nhanh chóng dời mắt, lại đối diện với ánh mắt của Đường Niên Niên.Đường Niên Niên: “Cảm ơn anh, đồng chí Thẩm Gia Thụ.” Chưa từng có người nguyện ý vì cô mà suy nghĩ.Mặc dù Thẩm Gia Thụ không muốn bị lan tràn tin đồn, nhưng đây cũng là thật tâm suy nghĩ cho người khác.Anh là người tốt.Trước đây bản thân hiểu lầm anh, còn đã từ chối ý tốt của anh.Thẩm Gia Thụ, “…” Cảm ơn gì vậy? Chẳng lẽ cảm ơn vì chuyện anh không đánh chủ ý lên người cô?Lý Thanh Thúy về nhà sớm, mọi người trong nhà đều bất ngờ.Dù sao Thanh Thúy là nhân viên phát đồ bảo hộ ở cửa kho hàng, phải đợi mọi người đem đồ trả xong thì mới quay về được.Có lúc phải có người đưa cơm.Vợ đội trưởng hỏi: “Thanh Thúy, sao con về sớm vậy?”“Dạ, không sao, con để Thẩm Gia Thụ thay con một chút.” Bởi vì đã chạy, hơn nữa thêm chuyện vừa rồi khiến tâm trạng cô ấy luống cuống, bây giờ trên mặt của cô ấy có chút đỏ bừng.Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, vợ đội trưởng dường như đã thấy bản thân hiểu được gì rồi.Con gái bà có người trong lòng rồi, người kia có lẽ là tên lười biếng Thẩm Gia Thụ không được mọi người xem trọng.Nghĩ đến khả năng này, trong phút chốc sắc mặt của bà liền trở nên khó coi.Bà thử thăm dò: “Thanh Thúy à, con cùng với Gia Thụ có quen biết?”“Không có, không có chuyện này!” Lý Thanh Thúy suýt chút nữa nhảy dựng lên.Cô ấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với Thẩm Gia Thụ, vậy nên không muốn người nhà nhắc đến chuyện này nữa.Hơn nữa cũng sợ đến lúc đó Trình Hướng Dương hiểu lầm.Lý Thanh Thúy thực sự đang chịu rất nhiều áp lực trong lòng, cô ấy đang chấp nhận sự lên án về đạo đức.Cái phản ứng này của cô ấy khiến cho vợ đội trưởng trong mắt thấy được, đó chính là...con gái mình đang chột dạ, con bé thực sự đã nhìn trúng Thẩm Gia Thụ, sợ người trong nhà nói nên không dám thừa nhận.Vợ đội trưởng hoảng sợ rồi.Giữa buổi trưa, cũng không nên ở trước mặt con trai và con dâu nói đến chuyện này.Thực sự, mấy đứa con khác cũng không khiến người khác lo lắng, tại sao hết lần này đến lần khác đứa con gái út bảo bối của họ lại bị làm mờ mắt?Đứa con gái lớn của bà là Thanh Diệp, tốt xấu gì cũng gả lên thị trấn trên rồi.Cô gái nhỏ này nên có một tầm nhìn cao hơn.Cơm trưa bà cũng không ăn, lúc đợi đội trưởng Lý từ bên ngoài trở về nhà, mấy lần bà muốn nói nhưng lại thôi.Đợi mấy đứa trẻ ăn cơm xong đều đi ngủ trưa, lúc Thanh Thúy cũng đi đến nhà kho, bà mới ở trong phòng bếp lén lút nói về chuyện của con gái mình.Kết quả đội trưởng Lý cũng không ngạc nhiên chút nào: “Tôi đã sớm nhìn ra rồi.”“Sao ông không nói sớm với tôi?” Trong lòng vợ đội trưởng buồn bực phiền muộn, nếu sớm biết một chút bà đã sớm ngăn chặn rồi ..

Anh trả công cụ sao, vậy đi trả đi.

Thuận tiện giúp em nhìn kho thóc, vậy, em, em về trước ăn cơm đây.”Công việc Lý Thanh Thúy cũng không quản nữa, trực tiếp chạy vì chột dạ.Lúc này Trình Hướng Dương cùng với những nam thanh niên trí thức rời khỏi, trước khi đi còn quay lại nhìn những cô gái thanh niên trí thức, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi.“Đây là lôi kéo cái gì vậy?” Khương Hồng bất mãn nói.Những cô gái thanh niên trí thức không có phụ họa, bởi vì quá mệt rồi.

Không có tâm tư suy nghĩ.Thẩm Gia Thụ giúp họ ghi tên.Đến phiên Đường Niên Niên, anh nhìn thấy cô dùng tay có đầy những vết cắt viết chữ, nhanh chóng dời mắt, lại đối diện với ánh mắt của Đường Niên Niên.Đường Niên Niên: “Cảm ơn anh, đồng chí Thẩm Gia Thụ.” Chưa từng có người nguyện ý vì cô mà suy nghĩ.

Mặc dù Thẩm Gia Thụ không muốn bị lan tràn tin đồn, nhưng đây cũng là thật tâm suy nghĩ cho người khác.

Anh là người tốt.

Trước đây bản thân hiểu lầm anh, còn đã từ chối ý tốt của anh.Thẩm Gia Thụ, “…” Cảm ơn gì vậy? Chẳng lẽ cảm ơn vì chuyện anh không đánh chủ ý lên người cô?Lý Thanh Thúy về nhà sớm, mọi người trong nhà đều bất ngờ.Dù sao Thanh Thúy là nhân viên phát đồ bảo hộ ở cửa kho hàng, phải đợi mọi người đem đồ trả xong thì mới quay về được.

Có lúc phải có người đưa cơm.Vợ đội trưởng hỏi: “Thanh Thúy, sao con về sớm vậy?”“Dạ, không sao, con để Thẩm Gia Thụ thay con một chút.” Bởi vì đã chạy, hơn nữa thêm chuyện vừa rồi khiến tâm trạng cô ấy luống cuống, bây giờ trên mặt của cô ấy có chút đỏ bừng.Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, vợ đội trưởng dường như đã thấy bản thân hiểu được gì rồi.Con gái bà có người trong lòng rồi, người kia có lẽ là tên lười biếng Thẩm Gia Thụ không được mọi người xem trọng.

Nghĩ đến khả năng này, trong phút chốc sắc mặt của bà liền trở nên khó coi.Bà thử thăm dò: “Thanh Thúy à, con cùng với Gia Thụ có quen biết?”“Không có, không có chuyện này!” Lý Thanh Thúy suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cô ấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với Thẩm Gia Thụ, vậy nên không muốn người nhà nhắc đến chuyện này nữa.Hơn nữa cũng sợ đến lúc đó Trình Hướng Dương hiểu lầm.Lý Thanh Thúy thực sự đang chịu rất nhiều áp lực trong lòng, cô ấy đang chấp nhận sự lên án về đạo đức.Cái phản ứng này của cô ấy khiến cho vợ đội trưởng trong mắt thấy được, đó chính là...con gái mình đang chột dạ, con bé thực sự đã nhìn trúng Thẩm Gia Thụ, sợ người trong nhà nói nên không dám thừa nhận.Vợ đội trưởng hoảng sợ rồi.Giữa buổi trưa, cũng không nên ở trước mặt con trai và con dâu nói đến chuyện này.Thực sự, mấy đứa con khác cũng không khiến người khác lo lắng, tại sao hết lần này đến lần khác đứa con gái út bảo bối của họ lại bị làm mờ mắt?Đứa con gái lớn của bà là Thanh Diệp, tốt xấu gì cũng gả lên thị trấn trên rồi.Cô gái nhỏ này nên có một tầm nhìn cao hơn.Cơm trưa bà cũng không ăn, lúc đợi đội trưởng Lý từ bên ngoài trở về nhà, mấy lần bà muốn nói nhưng lại thôi.Đợi mấy đứa trẻ ăn cơm xong đều đi ngủ trưa, lúc Thanh Thúy cũng đi đến nhà kho, bà mới ở trong phòng bếp lén lút nói về chuyện của con gái mình.Kết quả đội trưởng Lý cũng không ngạc nhiên chút nào: “Tôi đã sớm nhìn ra rồi.”“Sao ông không nói sớm với tôi?” Trong lòng vợ đội trưởng buồn bực phiền muộn, nếu sớm biết một chút bà đã sớm ngăn chặn rồi ..

Thập Niên 70 Phú Tam ĐạiTác giả: Hồ ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bảo bối à, nhà chúng ta có tiền, cháu muốn mua gì thì mua! Cả đời cháu không làm gì thì cũng không thể tiêu hết tiền của nhà chúng ta được đâu.”Bà nội ân cần sờ đầu của Thẩm Gia Thụ nói.Ánh mắt kia chỉ hận không thể đem anh ngậm vào trong miệng lại sợ tan, đặt trong lòng bàn tay thì sợ mất.Thẩm Gia Thụ cảm động gọi một tiếng bà nội.“Mày kêu cái gì? Bà nội mày đi mấy năm rồi, gọi bà nội cũng vô dụng, mau dậy chuẩn bị đi làm đi! Hôm nay mày phải làm cho xong việc được giao, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”Người phụ nữ gầm vào tai anh.Thẩm Gia Thụ cứ vậy mà bị đánh thức.Trước mặt anh vẫn là khuôn mặt phong sương và ngôi nhà đổ nát với những mạng nhện giăng trên đầu.Chóp mũi vẫn còn đầy mùi ẩm mốc của đất.“Lão tứ, mau dậy đi!”Lưu Quế Hoa thật sự bị tiểu tử này chọc giận.Đúng là bị bà nội nuông chiều nên mới trở nên vô dụng. Người đâu mà mười chín tuổi đầu rồi, làm việc còn không bằng người mười bốn mười lăm tuổi.Cũng may là bà không chỉ có một người con trai này, nếu không khi về… Anh trả công cụ sao, vậy đi trả đi.Thuận tiện giúp em nhìn kho thóc, vậy, em, em về trước ăn cơm đây.”Công việc Lý Thanh Thúy cũng không quản nữa, trực tiếp chạy vì chột dạ.Lúc này Trình Hướng Dương cùng với những nam thanh niên trí thức rời khỏi, trước khi đi còn quay lại nhìn những cô gái thanh niên trí thức, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi.“Đây là lôi kéo cái gì vậy?” Khương Hồng bất mãn nói.Những cô gái thanh niên trí thức không có phụ họa, bởi vì quá mệt rồi.Không có tâm tư suy nghĩ.Thẩm Gia Thụ giúp họ ghi tên.Đến phiên Đường Niên Niên, anh nhìn thấy cô dùng tay có đầy những vết cắt viết chữ, nhanh chóng dời mắt, lại đối diện với ánh mắt của Đường Niên Niên.Đường Niên Niên: “Cảm ơn anh, đồng chí Thẩm Gia Thụ.” Chưa từng có người nguyện ý vì cô mà suy nghĩ.Mặc dù Thẩm Gia Thụ không muốn bị lan tràn tin đồn, nhưng đây cũng là thật tâm suy nghĩ cho người khác.Anh là người tốt.Trước đây bản thân hiểu lầm anh, còn đã từ chối ý tốt của anh.Thẩm Gia Thụ, “…” Cảm ơn gì vậy? Chẳng lẽ cảm ơn vì chuyện anh không đánh chủ ý lên người cô?Lý Thanh Thúy về nhà sớm, mọi người trong nhà đều bất ngờ.Dù sao Thanh Thúy là nhân viên phát đồ bảo hộ ở cửa kho hàng, phải đợi mọi người đem đồ trả xong thì mới quay về được.Có lúc phải có người đưa cơm.Vợ đội trưởng hỏi: “Thanh Thúy, sao con về sớm vậy?”“Dạ, không sao, con để Thẩm Gia Thụ thay con một chút.” Bởi vì đã chạy, hơn nữa thêm chuyện vừa rồi khiến tâm trạng cô ấy luống cuống, bây giờ trên mặt của cô ấy có chút đỏ bừng.Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, vợ đội trưởng dường như đã thấy bản thân hiểu được gì rồi.Con gái bà có người trong lòng rồi, người kia có lẽ là tên lười biếng Thẩm Gia Thụ không được mọi người xem trọng.Nghĩ đến khả năng này, trong phút chốc sắc mặt của bà liền trở nên khó coi.Bà thử thăm dò: “Thanh Thúy à, con cùng với Gia Thụ có quen biết?”“Không có, không có chuyện này!” Lý Thanh Thúy suýt chút nữa nhảy dựng lên.Cô ấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với Thẩm Gia Thụ, vậy nên không muốn người nhà nhắc đến chuyện này nữa.Hơn nữa cũng sợ đến lúc đó Trình Hướng Dương hiểu lầm.Lý Thanh Thúy thực sự đang chịu rất nhiều áp lực trong lòng, cô ấy đang chấp nhận sự lên án về đạo đức.Cái phản ứng này của cô ấy khiến cho vợ đội trưởng trong mắt thấy được, đó chính là...con gái mình đang chột dạ, con bé thực sự đã nhìn trúng Thẩm Gia Thụ, sợ người trong nhà nói nên không dám thừa nhận.Vợ đội trưởng hoảng sợ rồi.Giữa buổi trưa, cũng không nên ở trước mặt con trai và con dâu nói đến chuyện này.Thực sự, mấy đứa con khác cũng không khiến người khác lo lắng, tại sao hết lần này đến lần khác đứa con gái út bảo bối của họ lại bị làm mờ mắt?Đứa con gái lớn của bà là Thanh Diệp, tốt xấu gì cũng gả lên thị trấn trên rồi.Cô gái nhỏ này nên có một tầm nhìn cao hơn.Cơm trưa bà cũng không ăn, lúc đợi đội trưởng Lý từ bên ngoài trở về nhà, mấy lần bà muốn nói nhưng lại thôi.Đợi mấy đứa trẻ ăn cơm xong đều đi ngủ trưa, lúc Thanh Thúy cũng đi đến nhà kho, bà mới ở trong phòng bếp lén lút nói về chuyện của con gái mình.Kết quả đội trưởng Lý cũng không ngạc nhiên chút nào: “Tôi đã sớm nhìn ra rồi.”“Sao ông không nói sớm với tôi?” Trong lòng vợ đội trưởng buồn bực phiền muộn, nếu sớm biết một chút bà đã sớm ngăn chặn rồi ..

Chương 27: Chương 27