Tác giả:

- "Tiểu Hạ, mau dậy đi. Mặt trời đã lên tự lúc nào rồi." Chàng trai không ngừng dùng mọi cách để đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường. Gọi mãi mà cô không chịu thức, không còn cách nào khác buộc anh phải dùng biện pháp mạnh. Ngay lập tức, anh với lấy chiếc gối trên giường mà vỗ liên tục lên giương mặt ngáy ngủ của người trước mặt khiến cô bị đau mà nhíu mắt, miệng lẩm bẩm chửi người trước mặt: - "Cố Hàn, anh có phải là anh trai của em không vậy? Nỡ lòng nào dùng gối đập vào mặt của em chứ?" Cố Hạ, hiện đang là sinh viên năm cuối của khoa công nghệ thông tin nhưng rất đam mê viết truyện ngôn tình với bút danh Hoa Nguyệt Sương Mai. - "Dậy đi. Mẹ bảo em xuống lầu ăn sáng để còn đi học nữa đấy. Chẳng phải hôm nay có bài kiểm tra giữa kì sao?" - "Thôi chết. Em quên mất. Cả đêm hôm qua mãi lo xây dựng hình tượng nhân vật mà ngủ gật tự lúc nào. Em vẫn chưa học bài gì cả, làm sao bây giờ?" Vừa nói, cô vừa vò đầu bức tóc, miệng không ngừng tự trách bản thân. Cố Hàn đứng bên cạnh chỉ…

Chương 2: 2: Xuyên Không

Vượt Thời Không Đến Bên AnhTác giả: Hoa Sen TrắngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình- "Tiểu Hạ, mau dậy đi. Mặt trời đã lên tự lúc nào rồi." Chàng trai không ngừng dùng mọi cách để đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường. Gọi mãi mà cô không chịu thức, không còn cách nào khác buộc anh phải dùng biện pháp mạnh. Ngay lập tức, anh với lấy chiếc gối trên giường mà vỗ liên tục lên giương mặt ngáy ngủ của người trước mặt khiến cô bị đau mà nhíu mắt, miệng lẩm bẩm chửi người trước mặt: - "Cố Hàn, anh có phải là anh trai của em không vậy? Nỡ lòng nào dùng gối đập vào mặt của em chứ?" Cố Hạ, hiện đang là sinh viên năm cuối của khoa công nghệ thông tin nhưng rất đam mê viết truyện ngôn tình với bút danh Hoa Nguyệt Sương Mai. - "Dậy đi. Mẹ bảo em xuống lầu ăn sáng để còn đi học nữa đấy. Chẳng phải hôm nay có bài kiểm tra giữa kì sao?" - "Thôi chết. Em quên mất. Cả đêm hôm qua mãi lo xây dựng hình tượng nhân vật mà ngủ gật tự lúc nào. Em vẫn chưa học bài gì cả, làm sao bây giờ?" Vừa nói, cô vừa vò đầu bức tóc, miệng không ngừng tự trách bản thân. Cố Hàn đứng bên cạnh chỉ… Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.Ngay khi cô ngước nhìn lên đã thấy một chàng trai với vẻ mặt anh tuấn, mái tóc ướt đẫm cùng hàng lông mày đen láy đang nhíu lại.Cố Hạ lúc này khẽ đưa mắt quan sát xung quanh.Nơi này trông vô cùng sa hoa, tráng lệ, dường như không phải là nhà của cô.Người đối diện lúc này đã không thể nhịn được nữa mà tiến lại bóp lấy cổ cô, lạnh giọng tra hỏi:- "Nói...cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở dinh thự Thập gia? Cô có mục đích gì?"- "Thập gia?"Nghe đến đây, Cố Hạ cảm thấy có chút gì đó quen quen.Quan sát lại người trước mặt, những đặc điểm trên gương mặt của anh hoàn toàn rất giống với nam chính trong bộ tiểu thuyết của cô.Ngay lập tức, cô há hốc miệng mà nói thầm:- "Chẳng lẽ, mình xuyên không vào chính bộ truyện của mình sao?"Hít sâu một hơi, Cố Hạ nhìn thẳng về phía người đối diện, nói chậm từng câu:- "Tên của anh là gì?"- "Cô giỡn với tôi à? Khắp cả thành phố này, ai cũng đều biết đến Thập Đình Phong này."- "Cái gì? Mình thật sự đã xuyên không rồi sao?"Thập Đình Phong nhanh chóng khoác áo vào liền sau đó lấy ra khẩu súng mà chỉa thẳng về người trước mặt, trừng mắt cảnh cáo:- "Cô là người của Lãnh Kiêu phái đến ám sát tôi có phải không?"Thấy tình hình có vẻ căng, Cố Hạ liền tỏ ra thánh thiện, cô vội vàng giải thích:- "Tôi sao đủ khả năng để ám sát vị thống đốc quân có tiếng và quyền lực như anh chứ.Nếu tôi nói thật chỉ sợ anh không tin, bảo tôi bịa đặt."Cô dứt câu, phía cổ đã truyền đến cảm giác lành lạnh.Đầu súng của Thập Đình Phong hiện đang chỉa sát vào cổ cô, anh lạnh giọng nói:- "Nói ngay, nếu không đừng trách tôi ra tay."- "Tôi không phải là người của thế giới này.Nói sao đây ta...theo thuật ngữ trong thế giới của tôi thì anh được xem là đứa con tinh thần của tôi đấy."Cạch...Thập Đình Phong hoàn toàn không hiểu những lời của người trước mặt.Cô gái này quả thật không bình thường.Ngay lập tức, anh lên đạn khiến hai chân của Cố Hạ bắt đầu mất thăng bằng mà trở nên run rẫy.Cô đưa hai tay lên đầu, giọng nài nỉ nói:- "Xin anh đừng bắn tôi.Nếu như tôi chết thì cuộc đời của anh cũng sẽ dừng lại, sẽ không có người vạch ra hướng đi cho anh."- "Cô nói linh tinh gì vậy?"Cố Hạ đôi mắt long lanh, nhìn người đối diện nói:- "Thật đó.Tôi là người vạch ra lối đi cho anh, nếu như anh giết tôi thì chẳng có lợi gì cho anh đâu.Tôi còn biết người phụ nữ mà anh đang để mắt tới tên là Tô Mạn Giao."Nghe đến đây, Thập Đình Phong hoàn toàn sững sốt.Chuyện này anh chưa từng nói cho ai biết, sao có thể.Nghĩ lại việc khi nãy cô xuất hiện cũng vô cùng kì bí.Trong lúc anh chuẩn bị thay quần áo thì ánh sáng từ đâu xuất hiện liền sau đó thì thấy cô va mạnh vào người mình.Thập Đình Phong nhíu mày khẽ nhìn người trước mặt một lượt liền sau đó lên tiếng hỏi:- "Cô tên là gì?"- "Tôi...tôi..."Bị hỏi bất thình lình khiến cô không tài nào nghĩ ra một cái tên.Vả lại cô chỉ mới xây dựng có ba nhân vật, khi không lại xuyên không đến nơi này cho nên không biết mình sẽ là ai, có vai trò gì? Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, cô mĩm cười nhìn anh đáp:- "Tôi tên là Cố Hạ, người được tác giả cử đến giúp anh hoàn thành con đường chinh phục nữ chính của mình."Những lời cô nói khiến Thập Đình Phong càng trở nên khó hiểu.Tuy nhiên, cảm nhận người trước mặt không mấy nguy hiểm, ngay lập tức, anh lạnh giọng nói:- "Tạm thời cô ở lại đây và giải thích cho tôi hiểu rõ mọi chuyện, có biết không?"- "Cảm ơn thống đốc quân đã tin tưởng."Nghe đến đây, trong lòng Cố Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Không ngờ Thập Đình Phong tạm tin những gì cô nói mà không thẳng tay bắn chết cô.Đột ngột xuyên không vào thế giới này khiến cô không biết bản thân nên làm gì để có thể trở lại như bình thường.- "Anh hai, mẹ, mọi người mau đến cứu con với."NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.

Ngay khi cô ngước nhìn lên đã thấy một chàng trai với vẻ mặt anh tuấn, mái tóc ướt đẫm cùng hàng lông mày đen láy đang nhíu lại.

Cố Hạ lúc này khẽ đưa mắt quan sát xung quanh.

Nơi này trông vô cùng sa hoa, tráng lệ, dường như không phải là nhà của cô.

Người đối diện lúc này đã không thể nhịn được nữa mà tiến lại bóp lấy cổ cô, lạnh giọng tra hỏi:

- "Nói...cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở dinh thự Thập gia? Cô có mục đích gì?"

- "Thập gia?"

Nghe đến đây, Cố Hạ cảm thấy có chút gì đó quen quen.

Quan sát lại người trước mặt, những đặc điểm trên gương mặt của anh hoàn toàn rất giống với nam chính trong bộ tiểu thuyết của cô.

Ngay lập tức, cô há hốc miệng mà nói thầm:

- "Chẳng lẽ, mình xuyên không vào chính bộ truyện của mình sao?"

Hít sâu một hơi, Cố Hạ nhìn thẳng về phía người đối diện, nói chậm từng câu:

- "Tên của anh là gì?"

- "Cô giỡn với tôi à? Khắp cả thành phố này, ai cũng đều biết đến Thập Đình Phong này."

- "Cái gì? Mình thật sự đã xuyên không rồi sao?"

Thập Đình Phong nhanh chóng khoác áo vào liền sau đó lấy ra khẩu súng mà chỉa thẳng về người trước mặt, trừng mắt cảnh cáo:

- "Cô là người của Lãnh Kiêu phái đến ám sát tôi có phải không?"

Thấy tình hình có vẻ căng, Cố Hạ liền tỏ ra thánh thiện, cô vội vàng giải thích:

- "Tôi sao đủ khả năng để ám sát vị thống đốc quân có tiếng và quyền lực như anh chứ.

Nếu tôi nói thật chỉ sợ anh không tin, bảo tôi bịa đặt."

Cô dứt câu, phía cổ đã truyền đến cảm giác lành lạnh.

Đầu súng của Thập Đình Phong hiện đang chỉa sát vào cổ cô, anh lạnh giọng nói:

- "Nói ngay, nếu không đừng trách tôi ra tay."

- "Tôi không phải là người của thế giới này.

Nói sao đây ta...theo thuật ngữ trong thế giới của tôi thì anh được xem là đứa con tinh thần của tôi đấy."

Cạch...

Thập Đình Phong hoàn toàn không hiểu những lời của người trước mặt.

Cô gái này quả thật không bình thường.

Ngay lập tức, anh lên đạn khiến hai chân của Cố Hạ bắt đầu mất thăng bằng mà trở nên run rẫy.

Cô đưa hai tay lên đầu, giọng nài nỉ nói:

- "Xin anh đừng bắn tôi.

Nếu như tôi chết thì cuộc đời của anh cũng sẽ dừng lại, sẽ không có người vạch ra hướng đi cho anh."

- "Cô nói linh tinh gì vậy?"

Cố Hạ đôi mắt long lanh, nhìn người đối diện nói:

- "Thật đó.

Tôi là người vạch ra lối đi cho anh, nếu như anh giết tôi thì chẳng có lợi gì cho anh đâu.

Tôi còn biết người phụ nữ mà anh đang để mắt tới tên là Tô Mạn Giao."

Nghe đến đây, Thập Đình Phong hoàn toàn sững sốt.

Chuyện này anh chưa từng nói cho ai biết, sao có thể.

Nghĩ lại việc khi nãy cô xuất hiện cũng vô cùng kì bí.

Trong lúc anh chuẩn bị thay quần áo thì ánh sáng từ đâu xuất hiện liền sau đó thì thấy cô va mạnh vào người mình.

Thập Đình Phong nhíu mày khẽ nhìn người trước mặt một lượt liền sau đó lên tiếng hỏi:

- "Cô tên là gì?"

- "Tôi...tôi..."

Bị hỏi bất thình lình khiến cô không tài nào nghĩ ra một cái tên.

Vả lại cô chỉ mới xây dựng có ba nhân vật, khi không lại xuyên không đến nơi này cho nên không biết mình sẽ là ai, có vai trò gì? Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, cô mĩm cười nhìn anh đáp:

- "Tôi tên là Cố Hạ, người được tác giả cử đến giúp anh hoàn thành con đường chinh phục nữ chính của mình."

Những lời cô nói khiến Thập Đình Phong càng trở nên khó hiểu.

Tuy nhiên, cảm nhận người trước mặt không mấy nguy hiểm, ngay lập tức, anh lạnh giọng nói:

- "Tạm thời cô ở lại đây và giải thích cho tôi hiểu rõ mọi chuyện, có biết không?"

- "Cảm ơn thống đốc quân đã tin tưởng."

Nghe đến đây, trong lòng Cố Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ Thập Đình Phong tạm tin những gì cô nói mà không thẳng tay bắn chết cô.

Đột ngột xuyên không vào thế giới này khiến cô không biết bản thân nên làm gì để có thể trở lại như bình thường.

- "Anh hai, mẹ, mọi người mau đến cứu con với."

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Vượt Thời Không Đến Bên AnhTác giả: Hoa Sen TrắngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình- "Tiểu Hạ, mau dậy đi. Mặt trời đã lên tự lúc nào rồi." Chàng trai không ngừng dùng mọi cách để đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường. Gọi mãi mà cô không chịu thức, không còn cách nào khác buộc anh phải dùng biện pháp mạnh. Ngay lập tức, anh với lấy chiếc gối trên giường mà vỗ liên tục lên giương mặt ngáy ngủ của người trước mặt khiến cô bị đau mà nhíu mắt, miệng lẩm bẩm chửi người trước mặt: - "Cố Hàn, anh có phải là anh trai của em không vậy? Nỡ lòng nào dùng gối đập vào mặt của em chứ?" Cố Hạ, hiện đang là sinh viên năm cuối của khoa công nghệ thông tin nhưng rất đam mê viết truyện ngôn tình với bút danh Hoa Nguyệt Sương Mai. - "Dậy đi. Mẹ bảo em xuống lầu ăn sáng để còn đi học nữa đấy. Chẳng phải hôm nay có bài kiểm tra giữa kì sao?" - "Thôi chết. Em quên mất. Cả đêm hôm qua mãi lo xây dựng hình tượng nhân vật mà ngủ gật tự lúc nào. Em vẫn chưa học bài gì cả, làm sao bây giờ?" Vừa nói, cô vừa vò đầu bức tóc, miệng không ngừng tự trách bản thân. Cố Hàn đứng bên cạnh chỉ… Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.Ngay khi cô ngước nhìn lên đã thấy một chàng trai với vẻ mặt anh tuấn, mái tóc ướt đẫm cùng hàng lông mày đen láy đang nhíu lại.Cố Hạ lúc này khẽ đưa mắt quan sát xung quanh.Nơi này trông vô cùng sa hoa, tráng lệ, dường như không phải là nhà của cô.Người đối diện lúc này đã không thể nhịn được nữa mà tiến lại bóp lấy cổ cô, lạnh giọng tra hỏi:- "Nói...cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở dinh thự Thập gia? Cô có mục đích gì?"- "Thập gia?"Nghe đến đây, Cố Hạ cảm thấy có chút gì đó quen quen.Quan sát lại người trước mặt, những đặc điểm trên gương mặt của anh hoàn toàn rất giống với nam chính trong bộ tiểu thuyết của cô.Ngay lập tức, cô há hốc miệng mà nói thầm:- "Chẳng lẽ, mình xuyên không vào chính bộ truyện của mình sao?"Hít sâu một hơi, Cố Hạ nhìn thẳng về phía người đối diện, nói chậm từng câu:- "Tên của anh là gì?"- "Cô giỡn với tôi à? Khắp cả thành phố này, ai cũng đều biết đến Thập Đình Phong này."- "Cái gì? Mình thật sự đã xuyên không rồi sao?"Thập Đình Phong nhanh chóng khoác áo vào liền sau đó lấy ra khẩu súng mà chỉa thẳng về người trước mặt, trừng mắt cảnh cáo:- "Cô là người của Lãnh Kiêu phái đến ám sát tôi có phải không?"Thấy tình hình có vẻ căng, Cố Hạ liền tỏ ra thánh thiện, cô vội vàng giải thích:- "Tôi sao đủ khả năng để ám sát vị thống đốc quân có tiếng và quyền lực như anh chứ.Nếu tôi nói thật chỉ sợ anh không tin, bảo tôi bịa đặt."Cô dứt câu, phía cổ đã truyền đến cảm giác lành lạnh.Đầu súng của Thập Đình Phong hiện đang chỉa sát vào cổ cô, anh lạnh giọng nói:- "Nói ngay, nếu không đừng trách tôi ra tay."- "Tôi không phải là người của thế giới này.Nói sao đây ta...theo thuật ngữ trong thế giới của tôi thì anh được xem là đứa con tinh thần của tôi đấy."Cạch...Thập Đình Phong hoàn toàn không hiểu những lời của người trước mặt.Cô gái này quả thật không bình thường.Ngay lập tức, anh lên đạn khiến hai chân của Cố Hạ bắt đầu mất thăng bằng mà trở nên run rẫy.Cô đưa hai tay lên đầu, giọng nài nỉ nói:- "Xin anh đừng bắn tôi.Nếu như tôi chết thì cuộc đời của anh cũng sẽ dừng lại, sẽ không có người vạch ra hướng đi cho anh."- "Cô nói linh tinh gì vậy?"Cố Hạ đôi mắt long lanh, nhìn người đối diện nói:- "Thật đó.Tôi là người vạch ra lối đi cho anh, nếu như anh giết tôi thì chẳng có lợi gì cho anh đâu.Tôi còn biết người phụ nữ mà anh đang để mắt tới tên là Tô Mạn Giao."Nghe đến đây, Thập Đình Phong hoàn toàn sững sốt.Chuyện này anh chưa từng nói cho ai biết, sao có thể.Nghĩ lại việc khi nãy cô xuất hiện cũng vô cùng kì bí.Trong lúc anh chuẩn bị thay quần áo thì ánh sáng từ đâu xuất hiện liền sau đó thì thấy cô va mạnh vào người mình.Thập Đình Phong nhíu mày khẽ nhìn người trước mặt một lượt liền sau đó lên tiếng hỏi:- "Cô tên là gì?"- "Tôi...tôi..."Bị hỏi bất thình lình khiến cô không tài nào nghĩ ra một cái tên.Vả lại cô chỉ mới xây dựng có ba nhân vật, khi không lại xuyên không đến nơi này cho nên không biết mình sẽ là ai, có vai trò gì? Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, cô mĩm cười nhìn anh đáp:- "Tôi tên là Cố Hạ, người được tác giả cử đến giúp anh hoàn thành con đường chinh phục nữ chính của mình."Những lời cô nói khiến Thập Đình Phong càng trở nên khó hiểu.Tuy nhiên, cảm nhận người trước mặt không mấy nguy hiểm, ngay lập tức, anh lạnh giọng nói:- "Tạm thời cô ở lại đây và giải thích cho tôi hiểu rõ mọi chuyện, có biết không?"- "Cảm ơn thống đốc quân đã tin tưởng."Nghe đến đây, trong lòng Cố Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Không ngờ Thập Đình Phong tạm tin những gì cô nói mà không thẳng tay bắn chết cô.Đột ngột xuyên không vào thế giới này khiến cô không biết bản thân nên làm gì để có thể trở lại như bình thường.- "Anh hai, mẹ, mọi người mau đến cứu con với."NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Chương 2: 2: Xuyên Không