Tác giả:

- "Tiểu Hạ, mau dậy đi. Mặt trời đã lên tự lúc nào rồi." Chàng trai không ngừng dùng mọi cách để đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường. Gọi mãi mà cô không chịu thức, không còn cách nào khác buộc anh phải dùng biện pháp mạnh. Ngay lập tức, anh với lấy chiếc gối trên giường mà vỗ liên tục lên giương mặt ngáy ngủ của người trước mặt khiến cô bị đau mà nhíu mắt, miệng lẩm bẩm chửi người trước mặt: - "Cố Hàn, anh có phải là anh trai của em không vậy? Nỡ lòng nào dùng gối đập vào mặt của em chứ?" Cố Hạ, hiện đang là sinh viên năm cuối của khoa công nghệ thông tin nhưng rất đam mê viết truyện ngôn tình với bút danh Hoa Nguyệt Sương Mai. - "Dậy đi. Mẹ bảo em xuống lầu ăn sáng để còn đi học nữa đấy. Chẳng phải hôm nay có bài kiểm tra giữa kì sao?" - "Thôi chết. Em quên mất. Cả đêm hôm qua mãi lo xây dựng hình tượng nhân vật mà ngủ gật tự lúc nào. Em vẫn chưa học bài gì cả, làm sao bây giờ?" Vừa nói, cô vừa vò đầu bức tóc, miệng không ngừng tự trách bản thân. Cố Hàn đứng bên cạnh chỉ…

Chương 25: 25: Ai Là Người Chịu Thiệt

Vượt Thời Không Đến Bên AnhTác giả: Hoa Sen TrắngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình- "Tiểu Hạ, mau dậy đi. Mặt trời đã lên tự lúc nào rồi." Chàng trai không ngừng dùng mọi cách để đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường. Gọi mãi mà cô không chịu thức, không còn cách nào khác buộc anh phải dùng biện pháp mạnh. Ngay lập tức, anh với lấy chiếc gối trên giường mà vỗ liên tục lên giương mặt ngáy ngủ của người trước mặt khiến cô bị đau mà nhíu mắt, miệng lẩm bẩm chửi người trước mặt: - "Cố Hàn, anh có phải là anh trai của em không vậy? Nỡ lòng nào dùng gối đập vào mặt của em chứ?" Cố Hạ, hiện đang là sinh viên năm cuối của khoa công nghệ thông tin nhưng rất đam mê viết truyện ngôn tình với bút danh Hoa Nguyệt Sương Mai. - "Dậy đi. Mẹ bảo em xuống lầu ăn sáng để còn đi học nữa đấy. Chẳng phải hôm nay có bài kiểm tra giữa kì sao?" - "Thôi chết. Em quên mất. Cả đêm hôm qua mãi lo xây dựng hình tượng nhân vật mà ngủ gật tự lúc nào. Em vẫn chưa học bài gì cả, làm sao bây giờ?" Vừa nói, cô vừa vò đầu bức tóc, miệng không ngừng tự trách bản thân. Cố Hàn đứng bên cạnh chỉ… Thập Đình Phong mái tóc rủ xuống, che đi phần lông mày làm anh trông thư sinh hơn.Anh đưa tay dụi dụi mắt liền sau đó khàn giọng đáp:- "Không được.Anh phải ngủ chung phòng với em, nhỡ đâu em biến mất thì sao?"Ôi trời, một vị thống đốc cao cao tại thượng như anh lại có lúc nói ra những câu đầy tính trẻ con như vậy sao.Nhưng suy đi nghĩ lại thì quả thật anh rất giữ khuôn phép, không tự ý lên giường cô mà chỉ nằm gục đầu ở cạnh giường mà thôi.Nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, chẳng lẽ cô lại để anh ngủ cả đêm như vậy sao?Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, nếu như đuổi anh ra khỏi phòng sẽ gây chú ý đến mọi người ở phía ngoài.Quan sát kĩ thì Thập Đình Phong cũng không có ý gì xấu, ngay lập tức, cô ném xuống anh chiếc chăn dày và chiếc gối ôm, sau đó nói:- "Vậy thì anh nằm dưới sàn đấy, bên dưới khá lạnh, cho nên anh lấy chăn thay nệm đỡ đi."Thập Đình Phong đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện.Biểu hiện này của anh thực sự khiến cô không thể thích nghi ngay được.Một người luôn tỏ ra lạnh nhạt, cục súc, khi không lại hóa ôn nhu, dịu dàng.Ai nhìn vào cứ ngỡ anh có tận hai tính cách.- "Tôi nói rồi đấy, nửa đêm anh không được phép trèo lên giường tôi đâu đấy."- "Anh biết mà."Thập Đình Phong ngoan ngoãn trả lời.Anh hiện tại chẳng khác gì một chú cừu ngây thơ, ngốc nghếch đến mức khiến người đối diện phải sững sờ.Nói rồi, Cố Hạ đi vào phòng tắm thay đồ ngủ.Về phần Thập Đình Phong thì tiếp tục giấc ngủ của mình cùng chiếc chăn trải dài dưới sàn.Quả thật, mắt anh bây giờ nhắm tịt, chỉ muốn nằm lăn ra ngủ, hơi sức đâu mà trèo lên giường của cô chứ.Sáng hôm sau...Cố Hạ hai mắt nhắm chặt, bàn tay vô thức khẽ chạm lên thứ gì đó săn chắc.Ngay đến khi cô mở mắt ra thì phát hiện bàn tay hư hỏng đang sờ lên cơ ngực của Thập Đình Phong, thậm chí chân cô còn gác lên người anh.Ngay lập tức, cô mạnh tay đánh lên người bên cạnh, giọng trách móc nói:- "Đồ bội tín, chẳng phải anh nói sẽ không trèo lên giường sao?"Bị đau, khiến Thập Đình Phong bừng tỉnh hoàn toàn.Anh đưa tay dụi mắt liền nhìn bộ dáng hung dữ của người bên cạnh mà bật cười.- "Anh cười cái gì? Đã làm mà không dám nhận sao?"Thập Đình Phong không đáp mà đưa tay chỉ về phía giường rồi sao đó chỉ xuống nơi mình đang nằm, gỏn gọn đáp:- "Em nhìn xem người không giữ lời là ai? Rõ ràng người không thực hiện đúng lời nói là em.Chính em đã ngủ lăn xuống đây, thậm chí còn tự tay cởi bỏ cúc áo trên người anh mà đưa tay v* v*n cả đêm, chân thì gác lên người anh.Đáng lẽ ra, anh nên trách em thì phải."Bỗng nhiên, trong đầu Thập Đình Phong nghĩ ra chuyện gì đó liền sắc mặt lập tức trở nên tội nghiệp mà bĩu môi giả vờ khóc lóc:- "Có phải đêm qua em cướp đi lần đầu của anh đúng không? Cố Hạ, em phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra đó."Khi không anh lại đẩy cô vào tình huống khó xử.Quả thật thói ngủ của cô khá là xấu, sơ hở là lăn tứ tung và thường gác chân lên gối ôm.Do tối qua đưa gối xuống cho anh cho nên cô không có điểm tựa mà vô thức lăn tận xuống sàn, nơi anh đang ngủ.- "Không, tôi làm sao có thể làm mấy chuyện như thế được."Nhìn điệu bộ vô cùng lúng túng của người trước mặt khiến Thập Đình Phong vô cùng hả hê mà tiếp tục trêu ghẹo cô.Anh đưa tay chỉ về cổ áo xộc xệch của mình, bĩu môi đáp:- "Vậy ai là người cởi áo của anh, hơn nữa lại đưa tay sờ mó khắp nơi?"Nói thật là cô không biết bản thân tối qua có làm ra những chuyện đó hay không, nhưng nhìn dáng vẻ tỏ ra là người bị hại của Thập Đình Phong khiến cô lập tức tiến lại gần, lắp bắp nói:- "Tôi...tôi xin lỗi vì đã đụng chạm vào người anh.Nhưng chuyện kia chắc chắn sẽ không xảy ra."Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô khiến Thập Đình Phong không trêu nữa liền sau đó trầm giọng nói:- "Anh tạm thời tin em.Nhưng việc em tự ý cởi cúc áo của anh rồi đưa tay sờ mó thì không bỏ qua được."- "Vậy anh muốn tôi phải làm thế nào?"Cố Hạ hai tay không ngừng đan chéo vào nhau.Cô thật sự xấu hổ mà muốn tìm lỗ trốn xuống.Ngay lập tức, cả người cô đã bị anh kéo về phía trước.Thập Đình Phong hai tay ôm lấy eo cô liền sau đó cúi người hôn lấy cánh môi người con gái khiến cô muốn đẩy anh ra cũng chẳng được.NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Thập Đình Phong mái tóc rủ xuống, che đi phần lông mày làm anh trông thư sinh hơn.

Anh đưa tay dụi dụi mắt liền sau đó khàn giọng đáp:

- "Không được.

Anh phải ngủ chung phòng với em, nhỡ đâu em biến mất thì sao?"

Ôi trời, một vị thống đốc cao cao tại thượng như anh lại có lúc nói ra những câu đầy tính trẻ con như vậy sao.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì quả thật anh rất giữ khuôn phép, không tự ý lên giường cô mà chỉ nằm gục đầu ở cạnh giường mà thôi.

Nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, chẳng lẽ cô lại để anh ngủ cả đêm như vậy sao?

Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, nếu như đuổi anh ra khỏi phòng sẽ gây chú ý đến mọi người ở phía ngoài.

Quan sát kĩ thì Thập Đình Phong cũng không có ý gì xấu, ngay lập tức, cô ném xuống anh chiếc chăn dày và chiếc gối ôm, sau đó nói:

- "Vậy thì anh nằm dưới sàn đấy, bên dưới khá lạnh, cho nên anh lấy chăn thay nệm đỡ đi."

Thập Đình Phong đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện.

Biểu hiện này của anh thực sự khiến cô không thể thích nghi ngay được.

Một người luôn tỏ ra lạnh nhạt, cục súc, khi không lại hóa ôn nhu, dịu dàng.

Ai nhìn vào cứ ngỡ anh có tận hai tính cách.

- "Tôi nói rồi đấy, nửa đêm anh không được phép trèo lên giường tôi đâu đấy."

- "Anh biết mà."

Thập Đình Phong ngoan ngoãn trả lời.

Anh hiện tại chẳng khác gì một chú cừu ngây thơ, ngốc nghếch đến mức khiến người đối diện phải sững sờ.

Nói rồi, Cố Hạ đi vào phòng tắm thay đồ ngủ.

Về phần Thập Đình Phong thì tiếp tục giấc ngủ của mình cùng chiếc chăn trải dài dưới sàn.

Quả thật, mắt anh bây giờ nhắm tịt, chỉ muốn nằm lăn ra ngủ, hơi sức đâu mà trèo lên giường của cô chứ.

Sáng hôm sau...

Cố Hạ hai mắt nhắm chặt, bàn tay vô thức khẽ chạm lên thứ gì đó săn chắc.

Ngay đến khi cô mở mắt ra thì phát hiện bàn tay hư hỏng đang sờ lên cơ ngực của Thập Đình Phong, thậm chí chân cô còn gác lên người anh.

Ngay lập tức, cô mạnh tay đánh lên người bên cạnh, giọng trách móc nói:

- "Đồ bội tín, chẳng phải anh nói sẽ không trèo lên giường sao?"

Bị đau, khiến Thập Đình Phong bừng tỉnh hoàn toàn.

Anh đưa tay dụi mắt liền nhìn bộ dáng hung dữ của người bên cạnh mà bật cười.

- "Anh cười cái gì? Đã làm mà không dám nhận sao?"

Thập Đình Phong không đáp mà đưa tay chỉ về phía giường rồi sao đó chỉ xuống nơi mình đang nằm, gỏn gọn đáp:

- "Em nhìn xem người không giữ lời là ai? Rõ ràng người không thực hiện đúng lời nói là em.

Chính em đã ngủ lăn xuống đây, thậm chí còn tự tay cởi bỏ cúc áo trên người anh mà đưa tay v* v*n cả đêm, chân thì gác lên người anh.

Đáng lẽ ra, anh nên trách em thì phải."

Bỗng nhiên, trong đầu Thập Đình Phong nghĩ ra chuyện gì đó liền sắc mặt lập tức trở nên tội nghiệp mà bĩu môi giả vờ khóc lóc:

- "Có phải đêm qua em cướp đi lần đầu của anh đúng không? Cố Hạ, em phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra đó."

Khi không anh lại đẩy cô vào tình huống khó xử.

Quả thật thói ngủ của cô khá là xấu, sơ hở là lăn tứ tung và thường gác chân lên gối ôm.

Do tối qua đưa gối xuống cho anh cho nên cô không có điểm tựa mà vô thức lăn tận xuống sàn, nơi anh đang ngủ.

- "Không, tôi làm sao có thể làm mấy chuyện như thế được."

Nhìn điệu bộ vô cùng lúng túng của người trước mặt khiến Thập Đình Phong vô cùng hả hê mà tiếp tục trêu ghẹo cô.

Anh đưa tay chỉ về cổ áo xộc xệch của mình, bĩu môi đáp:

- "Vậy ai là người cởi áo của anh, hơn nữa lại đưa tay sờ mó khắp nơi?"

Nói thật là cô không biết bản thân tối qua có làm ra những chuyện đó hay không, nhưng nhìn dáng vẻ tỏ ra là người bị hại của Thập Đình Phong khiến cô lập tức tiến lại gần, lắp bắp nói:

- "Tôi...tôi xin lỗi vì đã đụng chạm vào người anh.

Nhưng chuyện kia chắc chắn sẽ không xảy ra."

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô khiến Thập Đình Phong không trêu nữa liền sau đó trầm giọng nói:

- "Anh tạm thời tin em.

Nhưng việc em tự ý cởi cúc áo của anh rồi đưa tay sờ mó thì không bỏ qua được."

- "Vậy anh muốn tôi phải làm thế nào?"

Cố Hạ hai tay không ngừng đan chéo vào nhau.

Cô thật sự xấu hổ mà muốn tìm lỗ trốn xuống.

Ngay lập tức, cả người cô đã bị anh kéo về phía trước.

Thập Đình Phong hai tay ôm lấy eo cô liền sau đó cúi người hôn lấy cánh môi người con gái khiến cô muốn đẩy anh ra cũng chẳng được.

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Vượt Thời Không Đến Bên AnhTác giả: Hoa Sen TrắngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình- "Tiểu Hạ, mau dậy đi. Mặt trời đã lên tự lúc nào rồi." Chàng trai không ngừng dùng mọi cách để đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường. Gọi mãi mà cô không chịu thức, không còn cách nào khác buộc anh phải dùng biện pháp mạnh. Ngay lập tức, anh với lấy chiếc gối trên giường mà vỗ liên tục lên giương mặt ngáy ngủ của người trước mặt khiến cô bị đau mà nhíu mắt, miệng lẩm bẩm chửi người trước mặt: - "Cố Hàn, anh có phải là anh trai của em không vậy? Nỡ lòng nào dùng gối đập vào mặt của em chứ?" Cố Hạ, hiện đang là sinh viên năm cuối của khoa công nghệ thông tin nhưng rất đam mê viết truyện ngôn tình với bút danh Hoa Nguyệt Sương Mai. - "Dậy đi. Mẹ bảo em xuống lầu ăn sáng để còn đi học nữa đấy. Chẳng phải hôm nay có bài kiểm tra giữa kì sao?" - "Thôi chết. Em quên mất. Cả đêm hôm qua mãi lo xây dựng hình tượng nhân vật mà ngủ gật tự lúc nào. Em vẫn chưa học bài gì cả, làm sao bây giờ?" Vừa nói, cô vừa vò đầu bức tóc, miệng không ngừng tự trách bản thân. Cố Hàn đứng bên cạnh chỉ… Thập Đình Phong mái tóc rủ xuống, che đi phần lông mày làm anh trông thư sinh hơn.Anh đưa tay dụi dụi mắt liền sau đó khàn giọng đáp:- "Không được.Anh phải ngủ chung phòng với em, nhỡ đâu em biến mất thì sao?"Ôi trời, một vị thống đốc cao cao tại thượng như anh lại có lúc nói ra những câu đầy tính trẻ con như vậy sao.Nhưng suy đi nghĩ lại thì quả thật anh rất giữ khuôn phép, không tự ý lên giường cô mà chỉ nằm gục đầu ở cạnh giường mà thôi.Nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, chẳng lẽ cô lại để anh ngủ cả đêm như vậy sao?Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, nếu như đuổi anh ra khỏi phòng sẽ gây chú ý đến mọi người ở phía ngoài.Quan sát kĩ thì Thập Đình Phong cũng không có ý gì xấu, ngay lập tức, cô ném xuống anh chiếc chăn dày và chiếc gối ôm, sau đó nói:- "Vậy thì anh nằm dưới sàn đấy, bên dưới khá lạnh, cho nên anh lấy chăn thay nệm đỡ đi."Thập Đình Phong đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện.Biểu hiện này của anh thực sự khiến cô không thể thích nghi ngay được.Một người luôn tỏ ra lạnh nhạt, cục súc, khi không lại hóa ôn nhu, dịu dàng.Ai nhìn vào cứ ngỡ anh có tận hai tính cách.- "Tôi nói rồi đấy, nửa đêm anh không được phép trèo lên giường tôi đâu đấy."- "Anh biết mà."Thập Đình Phong ngoan ngoãn trả lời.Anh hiện tại chẳng khác gì một chú cừu ngây thơ, ngốc nghếch đến mức khiến người đối diện phải sững sờ.Nói rồi, Cố Hạ đi vào phòng tắm thay đồ ngủ.Về phần Thập Đình Phong thì tiếp tục giấc ngủ của mình cùng chiếc chăn trải dài dưới sàn.Quả thật, mắt anh bây giờ nhắm tịt, chỉ muốn nằm lăn ra ngủ, hơi sức đâu mà trèo lên giường của cô chứ.Sáng hôm sau...Cố Hạ hai mắt nhắm chặt, bàn tay vô thức khẽ chạm lên thứ gì đó săn chắc.Ngay đến khi cô mở mắt ra thì phát hiện bàn tay hư hỏng đang sờ lên cơ ngực của Thập Đình Phong, thậm chí chân cô còn gác lên người anh.Ngay lập tức, cô mạnh tay đánh lên người bên cạnh, giọng trách móc nói:- "Đồ bội tín, chẳng phải anh nói sẽ không trèo lên giường sao?"Bị đau, khiến Thập Đình Phong bừng tỉnh hoàn toàn.Anh đưa tay dụi mắt liền nhìn bộ dáng hung dữ của người bên cạnh mà bật cười.- "Anh cười cái gì? Đã làm mà không dám nhận sao?"Thập Đình Phong không đáp mà đưa tay chỉ về phía giường rồi sao đó chỉ xuống nơi mình đang nằm, gỏn gọn đáp:- "Em nhìn xem người không giữ lời là ai? Rõ ràng người không thực hiện đúng lời nói là em.Chính em đã ngủ lăn xuống đây, thậm chí còn tự tay cởi bỏ cúc áo trên người anh mà đưa tay v* v*n cả đêm, chân thì gác lên người anh.Đáng lẽ ra, anh nên trách em thì phải."Bỗng nhiên, trong đầu Thập Đình Phong nghĩ ra chuyện gì đó liền sắc mặt lập tức trở nên tội nghiệp mà bĩu môi giả vờ khóc lóc:- "Có phải đêm qua em cướp đi lần đầu của anh đúng không? Cố Hạ, em phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra đó."Khi không anh lại đẩy cô vào tình huống khó xử.Quả thật thói ngủ của cô khá là xấu, sơ hở là lăn tứ tung và thường gác chân lên gối ôm.Do tối qua đưa gối xuống cho anh cho nên cô không có điểm tựa mà vô thức lăn tận xuống sàn, nơi anh đang ngủ.- "Không, tôi làm sao có thể làm mấy chuyện như thế được."Nhìn điệu bộ vô cùng lúng túng của người trước mặt khiến Thập Đình Phong vô cùng hả hê mà tiếp tục trêu ghẹo cô.Anh đưa tay chỉ về cổ áo xộc xệch của mình, bĩu môi đáp:- "Vậy ai là người cởi áo của anh, hơn nữa lại đưa tay sờ mó khắp nơi?"Nói thật là cô không biết bản thân tối qua có làm ra những chuyện đó hay không, nhưng nhìn dáng vẻ tỏ ra là người bị hại của Thập Đình Phong khiến cô lập tức tiến lại gần, lắp bắp nói:- "Tôi...tôi xin lỗi vì đã đụng chạm vào người anh.Nhưng chuyện kia chắc chắn sẽ không xảy ra."Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô khiến Thập Đình Phong không trêu nữa liền sau đó trầm giọng nói:- "Anh tạm thời tin em.Nhưng việc em tự ý cởi cúc áo của anh rồi đưa tay sờ mó thì không bỏ qua được."- "Vậy anh muốn tôi phải làm thế nào?"Cố Hạ hai tay không ngừng đan chéo vào nhau.Cô thật sự xấu hổ mà muốn tìm lỗ trốn xuống.Ngay lập tức, cả người cô đã bị anh kéo về phía trước.Thập Đình Phong hai tay ôm lấy eo cô liền sau đó cúi người hôn lấy cánh môi người con gái khiến cô muốn đẩy anh ra cũng chẳng được.NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Chương 25: 25: Ai Là Người Chịu Thiệt