Mùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh…
Chương 15
Mang Theo Taobao Xuyên Về 70Tác giả: Trường Thiên Dạ SắcTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh… Mai Quyên mang giày, đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng trẻ trung cao lớn có nước da trắng nõn của người thanh niên kia: “Đó chính là Điền Chí Thành?”Dáng người Điền Chí Thành cao lớn, cao tầm 1m78, anh ấy có gương mặt tuấn tú, bởi vì ngày thường anh lười nhác không làm việc, nên nhìn anh trắng trẻo sạch sẽ hơn so với mấy người đàn ông trong thôn.Hơn nữa thân thể kiếp trước của anh học chuyên về văn hóa nghệ thuật, khiến bản thân anh có khí chất thư sinh, nhìn từ xa trông anh rất trong trẻo tuấn dật.Mai Quyên có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Anh ta là Điền Chí Thành à, tôi nhìn anh ta không giống người mà mọi người trong thôn hay nói, nhìn anh ta rất đứng đắn.”Đỗ Phương khinh thường bĩu môi, hận không thể trợn trắng mắt nói: “Mấy người nhân mô cẩu dạng bộ ít sao? Mấy người trong thôn ở chung với nhau vài thập niên rồi, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái là có thể biết người ta tốt hay xấu được sao?”Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, cô căn bản không muốn đi gặp Điền Chí Thành đang đứng ngoài sân kia, nếu không phải Điền Chí Thành đẩy cô xuống sông, thì sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy?Điền Chí Thành làm hại cô mất hết mặt mũi thanh danh, ngay cả Đỗ Phương cũng chắc chắn cô sẽ gả cho Điền Chí Thành, thì những người khác cũng sẽ nghĩ như vậy.Điền Chí Thành đã hại cô như vậy, bây giờ anh ta còn tới đây tìm cô, kêu cô đi ra ngoài gặp anh ta, anh ta dựa vào cái gì.Đối với loại người đê tiện vô sỉ như Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu không muốn nhìn thấy cũng chẳng muốn nghĩ đến.“Em không muốn gặp anh ta, chị Tiểu Quyên, chị giúp em nói anh ta đi đi.” Mục Hiểu Hiểu có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng cô vừa tức vừa bực, hốc mắt cô không khống chế được mà đỏ lên.“Hiểu Hiểu……” Mai Quyênh thở dài, khuyên nhủ: “Em vẫn nên đi gặp anh ta, chuyện này trốn không thoát, nếu em không đi ra gặp, Phương Phương sẽ kêu gào tên em cho cả khu nhà nghe thấy, mục đích chỉ để em xấu mặt đấy.”.
Mai Quyên mang giày, đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng trẻ trung cao lớn có nước da trắng nõn của người thanh niên kia: “Đó chính là Điền Chí Thành?”Dáng người Điền Chí Thành cao lớn, cao tầm 1m78, anh ấy có gương mặt tuấn tú, bởi vì ngày thường anh lười nhác không làm việc, nên nhìn anh trắng trẻo sạch sẽ hơn so với mấy người đàn ông trong thôn.
Hơn nữa thân thể kiếp trước của anh học chuyên về văn hóa nghệ thuật, khiến bản thân anh có khí chất thư sinh, nhìn từ xa trông anh rất trong trẻo tuấn dật.
Mai Quyên có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Anh ta là Điền Chí Thành à, tôi nhìn anh ta không giống người mà mọi người trong thôn hay nói, nhìn anh ta rất đứng đắn.
”Đỗ Phương khinh thường bĩu môi, hận không thể trợn trắng mắt nói: “Mấy người nhân mô cẩu dạng bộ ít sao? Mấy người trong thôn ở chung với nhau vài thập niên rồi, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái là có thể biết người ta tốt hay xấu được sao?”Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, cô căn bản không muốn đi gặp Điền Chí Thành đang đứng ngoài sân kia, nếu không phải Điền Chí Thành đẩy cô xuống sông, thì sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy?Điền Chí Thành làm hại cô mất hết mặt mũi thanh danh, ngay cả Đỗ Phương cũng chắc chắn cô sẽ gả cho Điền Chí Thành, thì những người khác cũng sẽ nghĩ như vậy.
Điền Chí Thành đã hại cô như vậy, bây giờ anh ta còn tới đây tìm cô, kêu cô đi ra ngoài gặp anh ta, anh ta dựa vào cái gì.
Đối với loại người đê tiện vô sỉ như Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu không muốn nhìn thấy cũng chẳng muốn nghĩ đến.
“Em không muốn gặp anh ta, chị Tiểu Quyên, chị giúp em nói anh ta đi đi.
” Mục Hiểu Hiểu có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng cô vừa tức vừa bực, hốc mắt cô không khống chế được mà đỏ lên.
“Hiểu Hiểu……” Mai Quyênh thở dài, khuyên nhủ: “Em vẫn nên đi gặp anh ta, chuyện này trốn không thoát, nếu em không đi ra gặp, Phương Phương sẽ kêu gào tên em cho cả khu nhà nghe thấy, mục đích chỉ để em xấu mặt đấy.
”.
Mang Theo Taobao Xuyên Về 70Tác giả: Trường Thiên Dạ SắcTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh… Mai Quyên mang giày, đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng trẻ trung cao lớn có nước da trắng nõn của người thanh niên kia: “Đó chính là Điền Chí Thành?”Dáng người Điền Chí Thành cao lớn, cao tầm 1m78, anh ấy có gương mặt tuấn tú, bởi vì ngày thường anh lười nhác không làm việc, nên nhìn anh trắng trẻo sạch sẽ hơn so với mấy người đàn ông trong thôn.Hơn nữa thân thể kiếp trước của anh học chuyên về văn hóa nghệ thuật, khiến bản thân anh có khí chất thư sinh, nhìn từ xa trông anh rất trong trẻo tuấn dật.Mai Quyên có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Anh ta là Điền Chí Thành à, tôi nhìn anh ta không giống người mà mọi người trong thôn hay nói, nhìn anh ta rất đứng đắn.”Đỗ Phương khinh thường bĩu môi, hận không thể trợn trắng mắt nói: “Mấy người nhân mô cẩu dạng bộ ít sao? Mấy người trong thôn ở chung với nhau vài thập niên rồi, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái là có thể biết người ta tốt hay xấu được sao?”Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, cô căn bản không muốn đi gặp Điền Chí Thành đang đứng ngoài sân kia, nếu không phải Điền Chí Thành đẩy cô xuống sông, thì sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy?Điền Chí Thành làm hại cô mất hết mặt mũi thanh danh, ngay cả Đỗ Phương cũng chắc chắn cô sẽ gả cho Điền Chí Thành, thì những người khác cũng sẽ nghĩ như vậy.Điền Chí Thành đã hại cô như vậy, bây giờ anh ta còn tới đây tìm cô, kêu cô đi ra ngoài gặp anh ta, anh ta dựa vào cái gì.Đối với loại người đê tiện vô sỉ như Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu không muốn nhìn thấy cũng chẳng muốn nghĩ đến.“Em không muốn gặp anh ta, chị Tiểu Quyên, chị giúp em nói anh ta đi đi.” Mục Hiểu Hiểu có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng cô vừa tức vừa bực, hốc mắt cô không khống chế được mà đỏ lên.“Hiểu Hiểu……” Mai Quyênh thở dài, khuyên nhủ: “Em vẫn nên đi gặp anh ta, chuyện này trốn không thoát, nếu em không đi ra gặp, Phương Phương sẽ kêu gào tên em cho cả khu nhà nghe thấy, mục đích chỉ để em xấu mặt đấy.”.