Mùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh…
Chương 44
Mang Theo Taobao Xuyên Về 70Tác giả: Trường Thiên Dạ SắcTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh… Mục Hiểu Hiểu đang nằm nghiêng trên giường trong ký túc xá, bởi vì trong lòng còn tâm sự, ngủ không được nên dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Bên tai có tiếng động sắp xếp quần áo của Mai Quyên, càng nhiều hơn là tiếng lăn qua lăn lại của Đỗ Phương, phát ra tiếng leng leng keng keng.Chu Mai Hương đi đến cửa, cánh cửa nửa mở, bà ấy nhìn thấy Đỗ Phương và Mai Quyên đều chưa ngủ trưa bèn gõ gõ cửa: “May mà đều chưa ngủ, nếu không thì thật đúng là quấy rầy các cháu.”“Thím Mai Hương.” Mai Quyên đứng dậy để Chu Mai Hương đi vào: “Thím có chuyện gì sao?”Chu Mai Hương đi vào ký túc xá, ánh mắt đảo qua trong phòng rồi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu đang nằm nghiêng.“Hiểu Hiểu đang ngủ à?” Ánh mắt Chu Mai Hương nhìn về phía Mai Quyên hỏi, nếu thật sự thì không đúng lúc.Bà ấy cũng chỉ có thể đến đây vào buổi tối, nhận lời nhờ vả của người ta, dù sao cũng phải nhanh chóng làm xong chuyện mới được.Mục Hiểu Hiểu nghe thấy tên cô mới tỉnh dậy, lập tức đứng dậy khỏi giường, nhìn về phía người đến.“Thím Mai Hương.” Có sợi tóc lộn xộn dán trên mặt Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt mông lung dần dần có hơi tỉnh táo.“Dậy rồi, đại nương Chu hai người nói chuyện đi, cháu và Phương Phương đi ra ngoài một chút.” Mai Quyên cười cười, kéo Đỗ Phương ra ngoài.Nhà Điền Chí Thành là đội ba, Chu Mai Hương lại là vợ của đội trưởng ba – Chu Bảo Quốc – đối phương tới làm gì, suy nghĩ một chút cũng biết.Mai Quyên định để lại không gian cho Mục Hiểu Hiểu và Chu Mai Hương, để tránh Mục Hiểu Hiểu xấu hổ vì nhiều người.“Tôi không đi, bên ngoài nóng muốn chết, tôi đợi ở trong phòng, thuận tiện cũng có thể ra chủ ý cho Hiểu Hiểu.”Đỗ Phương đương nhiên cũng biết ý đồ đến đây của Chu Mai Hương, cô ta nhíu mày với Hiểu Hiểu, cười nói: “Phải không Hiểu Hiểu, chúng ta cùng lớn lên trong ngõ hẻm, tôi cũng xem như là nửa người nhà mẹ đẻ cô rồi.”Mai Quyên thấy Đỗ Phương lại muốn tác quái, vội vàng nắm chặt lấy tay của cô ta: “Phương Phương, ban nãy Trần Tri Thanh trở về từ trong huyện..
Mục Hiểu Hiểu đang nằm nghiêng trên giường trong ký túc xá, bởi vì trong lòng còn tâm sự, ngủ không được nên dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bên tai có tiếng động sắp xếp quần áo của Mai Quyên, càng nhiều hơn là tiếng lăn qua lăn lại của Đỗ Phương, phát ra tiếng leng leng keng keng.
Chu Mai Hương đi đến cửa, cánh cửa nửa mở, bà ấy nhìn thấy Đỗ Phương và Mai Quyên đều chưa ngủ trưa bèn gõ gõ cửa: “May mà đều chưa ngủ, nếu không thì thật đúng là quấy rầy các cháu.
”“Thím Mai Hương.
” Mai Quyên đứng dậy để Chu Mai Hương đi vào: “Thím có chuyện gì sao?”Chu Mai Hương đi vào ký túc xá, ánh mắt đảo qua trong phòng rồi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu đang nằm nghiêng.
“Hiểu Hiểu đang ngủ à?” Ánh mắt Chu Mai Hương nhìn về phía Mai Quyên hỏi, nếu thật sự thì không đúng lúc.
Bà ấy cũng chỉ có thể đến đây vào buổi tối, nhận lời nhờ vả của người ta, dù sao cũng phải nhanh chóng làm xong chuyện mới được.
Mục Hiểu Hiểu nghe thấy tên cô mới tỉnh dậy, lập tức đứng dậy khỏi giường, nhìn về phía người đến.
“Thím Mai Hương.
” Có sợi tóc lộn xộn dán trên mặt Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt mông lung dần dần có hơi tỉnh táo.
“Dậy rồi, đại nương Chu hai người nói chuyện đi, cháu và Phương Phương đi ra ngoài một chút.
” Mai Quyên cười cười, kéo Đỗ Phương ra ngoài.
Nhà Điền Chí Thành là đội ba, Chu Mai Hương lại là vợ của đội trưởng ba – Chu Bảo Quốc – đối phương tới làm gì, suy nghĩ một chút cũng biết.
Mai Quyên định để lại không gian cho Mục Hiểu Hiểu và Chu Mai Hương, để tránh Mục Hiểu Hiểu xấu hổ vì nhiều người.
“Tôi không đi, bên ngoài nóng muốn chết, tôi đợi ở trong phòng, thuận tiện cũng có thể ra chủ ý cho Hiểu Hiểu.
”Đỗ Phương đương nhiên cũng biết ý đồ đến đây của Chu Mai Hương, cô ta nhíu mày với Hiểu Hiểu, cười nói: “Phải không Hiểu Hiểu, chúng ta cùng lớn lên trong ngõ hẻm, tôi cũng xem như là nửa người nhà mẹ đẻ cô rồi.
”Mai Quyên thấy Đỗ Phương lại muốn tác quái, vội vàng nắm chặt lấy tay của cô ta: “Phương Phương, ban nãy Trần Tri Thanh trở về từ trong huyện.
.
Mang Theo Taobao Xuyên Về 70Tác giả: Trường Thiên Dạ SắcTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh… Mục Hiểu Hiểu đang nằm nghiêng trên giường trong ký túc xá, bởi vì trong lòng còn tâm sự, ngủ không được nên dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Bên tai có tiếng động sắp xếp quần áo của Mai Quyên, càng nhiều hơn là tiếng lăn qua lăn lại của Đỗ Phương, phát ra tiếng leng leng keng keng.Chu Mai Hương đi đến cửa, cánh cửa nửa mở, bà ấy nhìn thấy Đỗ Phương và Mai Quyên đều chưa ngủ trưa bèn gõ gõ cửa: “May mà đều chưa ngủ, nếu không thì thật đúng là quấy rầy các cháu.”“Thím Mai Hương.” Mai Quyên đứng dậy để Chu Mai Hương đi vào: “Thím có chuyện gì sao?”Chu Mai Hương đi vào ký túc xá, ánh mắt đảo qua trong phòng rồi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu đang nằm nghiêng.“Hiểu Hiểu đang ngủ à?” Ánh mắt Chu Mai Hương nhìn về phía Mai Quyên hỏi, nếu thật sự thì không đúng lúc.Bà ấy cũng chỉ có thể đến đây vào buổi tối, nhận lời nhờ vả của người ta, dù sao cũng phải nhanh chóng làm xong chuyện mới được.Mục Hiểu Hiểu nghe thấy tên cô mới tỉnh dậy, lập tức đứng dậy khỏi giường, nhìn về phía người đến.“Thím Mai Hương.” Có sợi tóc lộn xộn dán trên mặt Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt mông lung dần dần có hơi tỉnh táo.“Dậy rồi, đại nương Chu hai người nói chuyện đi, cháu và Phương Phương đi ra ngoài một chút.” Mai Quyên cười cười, kéo Đỗ Phương ra ngoài.Nhà Điền Chí Thành là đội ba, Chu Mai Hương lại là vợ của đội trưởng ba – Chu Bảo Quốc – đối phương tới làm gì, suy nghĩ một chút cũng biết.Mai Quyên định để lại không gian cho Mục Hiểu Hiểu và Chu Mai Hương, để tránh Mục Hiểu Hiểu xấu hổ vì nhiều người.“Tôi không đi, bên ngoài nóng muốn chết, tôi đợi ở trong phòng, thuận tiện cũng có thể ra chủ ý cho Hiểu Hiểu.”Đỗ Phương đương nhiên cũng biết ý đồ đến đây của Chu Mai Hương, cô ta nhíu mày với Hiểu Hiểu, cười nói: “Phải không Hiểu Hiểu, chúng ta cùng lớn lên trong ngõ hẻm, tôi cũng xem như là nửa người nhà mẹ đẻ cô rồi.”Mai Quyên thấy Đỗ Phương lại muốn tác quái, vội vàng nắm chặt lấy tay của cô ta: “Phương Phương, ban nãy Trần Tri Thanh trở về từ trong huyện..