Mùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh…
Chương 50
Mang Theo Taobao Xuyên Về 70Tác giả: Trường Thiên Dạ SắcTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh… “Được, vậy thím ở nhà đợi, xem đến lúc đó cháu lấy gì cảm ơn thím.” Làm xong chuyện, Chu Mai Hương đứng dậy chuẩn bị về nhà: “Hai mẹ con vui vẻ trước đi, chị đi về trước, trong nhà còn một đống chuyện.”“Cảm ơn chị dâu.”Quả phụ Điền tiễn Chu Mai Hương ra ngoài, quay về nhìn thấy Điền Chí Thành đang đứng đó ngẩn người.“Nghĩ cái gì đấy con trai.” Quả phụ Điền đẩy Điền Chí Thành một cái.“Không có gì, con về phòng ngủ đây.”Đương nhiên Điền Chí Thành không nói anh nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn, anh nằm ở trên giường, trong đầu lại nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu.Quả phụ Điền đứng ở trong nhà trên, nhìn rèm cửa đung đưa, trong nụ cười mang theo mấy phần giễu cợt, sau đó lại có thêm mấy phần cảm thán.Mùa hè thời tiết hay thay đổi, mới vừa tưới đất xong, thời tiết lại âm u giống như sắp mưa.Từng cơn gió nhẹ, trong không khí dần dần mang theo chút oi bức.Buổi chiều nhóm nữ thanh niên trí thức cắt cỏ cho heo xong, quay lại thu lương thực ở trong sân, Điền Chí Thành cũng không thể nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu nữa.Đến gần tối, mưa to đúng hẹn mà tới, mọi người làm ruộng đều chạy vào trong nhà, Điền Chí Thành không vội về nhà mà tìm mái hiên gần đó tránh mưa.Trên người anh chỉ mặc áo ba lỗ đã ướt đẫm từ lâu, trộn lẫn mồ hôi và nước mưa, dính sát vào người vô cùng khó chịu.Anh giơ tay lau nước mưa trên mặt và tóc, vừa quay đầu nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu trong đám thanh niên trí thức ở dưới mái hiên đối diện.Rõ ràng có năm sáu nữ thanh niên trí thức đứng ở phía đối diện, quần áo đều là màu nhạt nhưng Mục Hiểu Hiểu lúc nào cũng có khí chất đặc biệt, giống như hoa lan, yên lặng nở rộ.Nhóm nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, Mục Hiểu Hiểu chỉ thỉnh thoảng gật đầu, hiếm khi phát biểu ý kiến của mình, ánh mắt chỉ có thể đảo quanh.Điền Chí Thành thấy ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu nhìn về phía mình lập tức vẫy vẫy tay muốn tạo sự chú ý của Mục Hiểu Hiểu, cô nhìn anh một cái, trong lòng bỗng chốc rối bời..
“Được, vậy thím ở nhà đợi, xem đến lúc đó cháu lấy gì cảm ơn thím.
” Làm xong chuyện, Chu Mai Hương đứng dậy chuẩn bị về nhà: “Hai mẹ con vui vẻ trước đi, chị đi về trước, trong nhà còn một đống chuyện.
”“Cảm ơn chị dâu.
”Quả phụ Điền tiễn Chu Mai Hương ra ngoài, quay về nhìn thấy Điền Chí Thành đang đứng đó ngẩn người.
“Nghĩ cái gì đấy con trai.
” Quả phụ Điền đẩy Điền Chí Thành một cái.
“Không có gì, con về phòng ngủ đây.
”Đương nhiên Điền Chí Thành không nói anh nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn, anh nằm ở trên giường, trong đầu lại nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu.
Quả phụ Điền đứng ở trong nhà trên, nhìn rèm cửa đung đưa, trong nụ cười mang theo mấy phần giễu cợt, sau đó lại có thêm mấy phần cảm thán.
Mùa hè thời tiết hay thay đổi, mới vừa tưới đất xong, thời tiết lại âm u giống như sắp mưa.
Từng cơn gió nhẹ, trong không khí dần dần mang theo chút oi bức.
Buổi chiều nhóm nữ thanh niên trí thức cắt cỏ cho heo xong, quay lại thu lương thực ở trong sân, Điền Chí Thành cũng không thể nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu nữa.
Đến gần tối, mưa to đúng hẹn mà tới, mọi người làm ruộng đều chạy vào trong nhà, Điền Chí Thành không vội về nhà mà tìm mái hiên gần đó tránh mưa.
Trên người anh chỉ mặc áo ba lỗ đã ướt đẫm từ lâu, trộn lẫn mồ hôi và nước mưa, dính sát vào người vô cùng khó chịu.
Anh giơ tay lau nước mưa trên mặt và tóc, vừa quay đầu nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu trong đám thanh niên trí thức ở dưới mái hiên đối diện.
Rõ ràng có năm sáu nữ thanh niên trí thức đứng ở phía đối diện, quần áo đều là màu nhạt nhưng Mục Hiểu Hiểu lúc nào cũng có khí chất đặc biệt, giống như hoa lan, yên lặng nở rộ.
Nhóm nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, Mục Hiểu Hiểu chỉ thỉnh thoảng gật đầu, hiếm khi phát biểu ý kiến của mình, ánh mắt chỉ có thể đảo quanh.
Điền Chí Thành thấy ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu nhìn về phía mình lập tức vẫy vẫy tay muốn tạo sự chú ý của Mục Hiểu Hiểu, cô nhìn anh một cái, trong lòng bỗng chốc rối bời.
.
Mang Theo Taobao Xuyên Về 70Tác giả: Trường Thiên Dạ SắcTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát. Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây. Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành. Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên. Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem. Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người. Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh… “Được, vậy thím ở nhà đợi, xem đến lúc đó cháu lấy gì cảm ơn thím.” Làm xong chuyện, Chu Mai Hương đứng dậy chuẩn bị về nhà: “Hai mẹ con vui vẻ trước đi, chị đi về trước, trong nhà còn một đống chuyện.”“Cảm ơn chị dâu.”Quả phụ Điền tiễn Chu Mai Hương ra ngoài, quay về nhìn thấy Điền Chí Thành đang đứng đó ngẩn người.“Nghĩ cái gì đấy con trai.” Quả phụ Điền đẩy Điền Chí Thành một cái.“Không có gì, con về phòng ngủ đây.”Đương nhiên Điền Chí Thành không nói anh nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn, anh nằm ở trên giường, trong đầu lại nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu.Quả phụ Điền đứng ở trong nhà trên, nhìn rèm cửa đung đưa, trong nụ cười mang theo mấy phần giễu cợt, sau đó lại có thêm mấy phần cảm thán.Mùa hè thời tiết hay thay đổi, mới vừa tưới đất xong, thời tiết lại âm u giống như sắp mưa.Từng cơn gió nhẹ, trong không khí dần dần mang theo chút oi bức.Buổi chiều nhóm nữ thanh niên trí thức cắt cỏ cho heo xong, quay lại thu lương thực ở trong sân, Điền Chí Thành cũng không thể nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu nữa.Đến gần tối, mưa to đúng hẹn mà tới, mọi người làm ruộng đều chạy vào trong nhà, Điền Chí Thành không vội về nhà mà tìm mái hiên gần đó tránh mưa.Trên người anh chỉ mặc áo ba lỗ đã ướt đẫm từ lâu, trộn lẫn mồ hôi và nước mưa, dính sát vào người vô cùng khó chịu.Anh giơ tay lau nước mưa trên mặt và tóc, vừa quay đầu nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu trong đám thanh niên trí thức ở dưới mái hiên đối diện.Rõ ràng có năm sáu nữ thanh niên trí thức đứng ở phía đối diện, quần áo đều là màu nhạt nhưng Mục Hiểu Hiểu lúc nào cũng có khí chất đặc biệt, giống như hoa lan, yên lặng nở rộ.Nhóm nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, Mục Hiểu Hiểu chỉ thỉnh thoảng gật đầu, hiếm khi phát biểu ý kiến của mình, ánh mắt chỉ có thể đảo quanh.Điền Chí Thành thấy ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu nhìn về phía mình lập tức vẫy vẫy tay muốn tạo sự chú ý của Mục Hiểu Hiểu, cô nhìn anh một cái, trong lòng bỗng chốc rối bời..