Tác giả:

Cứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi - Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu - Mẹ ơi mẹ ơi Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp - Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với…

Chương 23: Chương 23

Chú NhỏTác giả: Vy ThảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi - Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu - Mẹ ơi mẹ ơi Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp - Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với… Nam Hoài Cẩn, muốn tôi tha thứ không phải dễ dàng như vậy đâu.Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ chỉ anh sao?Khi nghe cô nói, ánh mắt của anh trở nên vô cùng ngạc nhiênSau đó, Quan Sơ Nguyệt bước lại gần anh hơn.Nam Hoài Cẩn nhìn cô với tâm trạng vô cùng phức tạp, anh nghe rõ từng chữ một mà cô nói:"Nam Hoài Cẩn, anh nên hiểu gương đã vỡ không thể lành được.Cũng như niềm tin đã mất vậy "Nói rồi Quan Sơ Nguyệt lái xe rời đi không ngoảnh đầu lại nhìn anh lần nào nữa.Nam Hoài Cẩn nhìn cô lái xe đi liền nhanh chóng lấy xe đuổi theoSau khi cô lái xe rời khỏi quán bar, không biết là tình cờ hay cố ý, có khoảng 2 3 chiếc xe đen đuổi theo bám sát vào xe côQuan Sơ Nguyệt nhận ra được có người đang đuổi theo mình.Bất ngờ điện thoại trên ghế phó lái của cô lại reo lên, là Nam Hoài Cẩn gọi đếnGọi lần 1 cô tắt máy, gọi lần 2 cô tiếp tục tắt máy.Cuối cùng đến lần thứ 3 thì cô mới chịu nghe máy.Nam Hoài Cẩn sốt ruột mà hét ầm lên với cô- Sơ Nguyệt, em làm gì mà không chịu nghe máy của anh hả? Có biết bây giờ đang rất nguy hiểm không?Quan Sơ Nguyệt nghe anh sổ một tràng mà nhíu mày:" Chẳng phải bây giờ em nghe rồi sao? Có chuyện gì thì nói còn không thì em cúp đây"Cô vẫn lạnh lùng như vậy, anh bất giác lắc đầu thở dài:" Sơ Nguyệt, có vài chiếc xe đang bám theo em"- Ừm, em biết- Em biết mà vẫn bình tĩnh như vậy sao? Em không định gọi người đến giúp àAnh càng nghĩ càng tức giận hơn, cô không coi trọng bản thân mình như vậy sao? Dù sao cô cũng là một cô gái, trong một tình thế có rất nhiều người đuổi theo như thế này mà vẫn bình tĩnh được.Anh thật sự thấy phục cô rồi đấyThấy cô không lên tiếng trả lời, anh lại nói tiếp:" Lái xe cẩn thận, chạy về nhà nhanh lên.Anh giúp em xử lý bọn chúng"Quan Sơ Nguyệt nghe thấy lời anh nói trong lòng liền có cảm giác rất quen thuộc.Anh đang lo lắng cho cô sao?Chưa kịp lên tiếng trả lời lại anh thì cô đã nghe bên đầu dây phát ra giọng của anh.Nam Hoài Cẩn nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ:" A Toản, cậu xử lý chiếc xe bên phải.A Dũng cậu xử lý chiếc xe bên trái.A Hoàng lái nhanh lên"- Dạ, Nam caCả ba người đồng loạt lên tiếng, nhanh như cắt chiếc xe Cadillac của Nam Hoài Cẩn tiến nhanh về phía 3 chiếc xe đen phía trước.A Toản, người đàn ông cạo đầu đinh ánh mắt vô cùng sắc bén rút súng bên hông bắn hai phát vào hai bánh sau của chiếc xe đen bên phải" Đùng đùng"Anh ta là một tay thiện xạ rất cừ, với kĩ năng bách phát bách trúng.Chiếc xe đó bị bắn nổ hai bánh sau.Cùng lúc với A Toản là A Dũng, người đàn ông tóc hoe hoe vàng, trông hơi lưu manh một chút.Không giống A Toản, anh bắn xiên qua cửa kính trúng vào người ngồi trong xe" Đùng đùng đùng đùng đùng đùng"Người lái xe bị anh bắn thẳng vào đầu chết ngay tại chỗ, chiếc xe đó nhanh chóng mất lái lao vào cái cây lớn ven đường- Hay lắmNam Hoài Cẩn nhếch môi không quên lời khen cho thuộc hạ của mình.Còn một chiếc xe nữa đang bám sát vào xe của Quan Sơ NguyệtChiếc xe đó tăng tốc rồi áp sát vào xe của Quan Sơ Nguyệt.Cửa kính của chiếc xe đó hạ xuống, tên lái xe nhìn sang cô lên tiếng quát- Xuống xe mau lênCô nhìn hắn rồi nhếch môi khinh thường, cô không thích đó thì sao nào? Quan Sơ Nguyệt chẳng những không thèm giảm tốc độ mà còn đạp ga tăng tốc- Mẹ nó, con nhỏ nàyTên lái xe tức giận nghiến răng ken két.Hắn ta trừng mắt vào chiếc xe vừa chạy vượt mặt mình.Người ngồi trong băng ghế sau nhanh chóng móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó rồi nhếch mép nhìn chiếc xe chạy đằng trướcQuan Sơ Nguyệt đạp chân ga phóng nhanh như bay.Bỗng nhiên một luồn ánh sáng chiếu ánh vào gương mặt cô.Cô chỉ kịp mở to hai mắt nhìn sang phía nơi nguồn sáng đó phát ra" Đùng"Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️.

Nam Hoài Cẩn, muốn tôi tha thứ không phải dễ dàng như vậy đâu.

Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ chỉ anh sao?

Khi nghe cô nói, ánh mắt của anh trở nên vô cùng ngạc nhiên

Sau đó, Quan Sơ Nguyệt bước lại gần anh hơn.

Nam Hoài Cẩn nhìn cô với tâm trạng vô cùng phức tạp, anh nghe rõ từng chữ một mà cô nói:"Nam Hoài Cẩn, anh nên hiểu gương đã vỡ không thể lành được.

Cũng như niềm tin đã mất vậy "

Nói rồi Quan Sơ Nguyệt lái xe rời đi không ngoảnh đầu lại nhìn anh lần nào nữa.

Nam Hoài Cẩn nhìn cô lái xe đi liền nhanh chóng lấy xe đuổi theo

Sau khi cô lái xe rời khỏi quán bar, không biết là tình cờ hay cố ý, có khoảng 2 3 chiếc xe đen đuổi theo bám sát vào xe cô

Quan Sơ Nguyệt nhận ra được có người đang đuổi theo mình.

Bất ngờ điện thoại trên ghế phó lái của cô lại reo lên, là Nam Hoài Cẩn gọi đến

Gọi lần 1 cô tắt máy, gọi lần 2 cô tiếp tục tắt máy.

Cuối cùng đến lần thứ 3 thì cô mới chịu nghe máy.

Nam Hoài Cẩn sốt ruột mà hét ầm lên với cô

- Sơ Nguyệt, em làm gì mà không chịu nghe máy của anh hả? Có biết bây giờ đang rất nguy hiểm không?

Quan Sơ Nguyệt nghe anh sổ một tràng mà nhíu mày:" Chẳng phải bây giờ em nghe rồi sao? Có chuyện gì thì nói còn không thì em cúp đây"

Cô vẫn lạnh lùng như vậy, anh bất giác lắc đầu thở dài:" Sơ Nguyệt, có vài chiếc xe đang bám theo em"

- Ừm, em biết

- Em biết mà vẫn bình tĩnh như vậy sao? Em không định gọi người đến giúp à

Anh càng nghĩ càng tức giận hơn, cô không coi trọng bản thân mình như vậy sao? Dù sao cô cũng là một cô gái, trong một tình thế có rất nhiều người đuổi theo như thế này mà vẫn bình tĩnh được.

Anh thật sự thấy phục cô rồi đấy

Thấy cô không lên tiếng trả lời, anh lại nói tiếp:" Lái xe cẩn thận, chạy về nhà nhanh lên.

Anh giúp em xử lý bọn chúng"

Quan Sơ Nguyệt nghe thấy lời anh nói trong lòng liền có cảm giác rất quen thuộc.

Anh đang lo lắng cho cô sao?

Chưa kịp lên tiếng trả lời lại anh thì cô đã nghe bên đầu dây phát ra giọng của anh.

Nam Hoài Cẩn nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ:" A Toản, cậu xử lý chiếc xe bên phải.

A Dũng cậu xử lý chiếc xe bên trái.

A Hoàng lái nhanh lên"

- Dạ, Nam ca

Cả ba người đồng loạt lên tiếng, nhanh như cắt chiếc xe Cadillac của Nam Hoài Cẩn tiến nhanh về phía 3 chiếc xe đen phía trước.

A Toản, người đàn ông cạo đầu đinh ánh mắt vô cùng sắc bén rút súng bên hông bắn hai phát vào hai bánh sau của chiếc xe đen bên phải

" Đùng đùng"

Anh ta là một tay thiện xạ rất cừ, với kĩ năng bách phát bách trúng.

Chiếc xe đó bị bắn nổ hai bánh sau.

Cùng lúc với A Toản là A Dũng, người đàn ông tóc hoe hoe vàng, trông hơi lưu manh một chút.

Không giống A Toản, anh bắn xiên qua cửa kính trúng vào người ngồi trong xe

" Đùng đùng đùng đùng đùng đùng"

Người lái xe bị anh bắn thẳng vào đầu chết ngay tại chỗ, chiếc xe đó nhanh chóng mất lái lao vào cái cây lớn ven đường

- Hay lắm

Nam Hoài Cẩn nhếch môi không quên lời khen cho thuộc hạ của mình.

Còn một chiếc xe nữa đang bám sát vào xe của Quan Sơ Nguyệt

Chiếc xe đó tăng tốc rồi áp sát vào xe của Quan Sơ Nguyệt.

Cửa kính của chiếc xe đó hạ xuống, tên lái xe nhìn sang cô lên tiếng quát

- Xuống xe mau lên

Cô nhìn hắn rồi nhếch môi khinh thường, cô không thích đó thì sao nào? Quan Sơ Nguyệt chẳng những không thèm giảm tốc độ mà còn đạp ga tăng tốc

- Mẹ nó, con nhỏ này

Tên lái xe tức giận nghiến răng ken két.

Hắn ta trừng mắt vào chiếc xe vừa chạy vượt mặt mình.

Người ngồi trong băng ghế sau nhanh chóng móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó rồi nhếch mép nhìn chiếc xe chạy đằng trước

Quan Sơ Nguyệt đạp chân ga phóng nhanh như bay.

Bỗng nhiên một luồn ánh sáng chiếu ánh vào gương mặt cô.

Cô chỉ kịp mở to hai mắt nhìn sang phía nơi nguồn sáng đó phát ra

" Đùng"

Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️.

Chú NhỏTác giả: Vy ThảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi - Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu - Mẹ ơi mẹ ơi Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp - Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với… Nam Hoài Cẩn, muốn tôi tha thứ không phải dễ dàng như vậy đâu.Anh nghĩ làm vậy tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ chỉ anh sao?Khi nghe cô nói, ánh mắt của anh trở nên vô cùng ngạc nhiênSau đó, Quan Sơ Nguyệt bước lại gần anh hơn.Nam Hoài Cẩn nhìn cô với tâm trạng vô cùng phức tạp, anh nghe rõ từng chữ một mà cô nói:"Nam Hoài Cẩn, anh nên hiểu gương đã vỡ không thể lành được.Cũng như niềm tin đã mất vậy "Nói rồi Quan Sơ Nguyệt lái xe rời đi không ngoảnh đầu lại nhìn anh lần nào nữa.Nam Hoài Cẩn nhìn cô lái xe đi liền nhanh chóng lấy xe đuổi theoSau khi cô lái xe rời khỏi quán bar, không biết là tình cờ hay cố ý, có khoảng 2 3 chiếc xe đen đuổi theo bám sát vào xe côQuan Sơ Nguyệt nhận ra được có người đang đuổi theo mình.Bất ngờ điện thoại trên ghế phó lái của cô lại reo lên, là Nam Hoài Cẩn gọi đếnGọi lần 1 cô tắt máy, gọi lần 2 cô tiếp tục tắt máy.Cuối cùng đến lần thứ 3 thì cô mới chịu nghe máy.Nam Hoài Cẩn sốt ruột mà hét ầm lên với cô- Sơ Nguyệt, em làm gì mà không chịu nghe máy của anh hả? Có biết bây giờ đang rất nguy hiểm không?Quan Sơ Nguyệt nghe anh sổ một tràng mà nhíu mày:" Chẳng phải bây giờ em nghe rồi sao? Có chuyện gì thì nói còn không thì em cúp đây"Cô vẫn lạnh lùng như vậy, anh bất giác lắc đầu thở dài:" Sơ Nguyệt, có vài chiếc xe đang bám theo em"- Ừm, em biết- Em biết mà vẫn bình tĩnh như vậy sao? Em không định gọi người đến giúp àAnh càng nghĩ càng tức giận hơn, cô không coi trọng bản thân mình như vậy sao? Dù sao cô cũng là một cô gái, trong một tình thế có rất nhiều người đuổi theo như thế này mà vẫn bình tĩnh được.Anh thật sự thấy phục cô rồi đấyThấy cô không lên tiếng trả lời, anh lại nói tiếp:" Lái xe cẩn thận, chạy về nhà nhanh lên.Anh giúp em xử lý bọn chúng"Quan Sơ Nguyệt nghe thấy lời anh nói trong lòng liền có cảm giác rất quen thuộc.Anh đang lo lắng cho cô sao?Chưa kịp lên tiếng trả lời lại anh thì cô đã nghe bên đầu dây phát ra giọng của anh.Nam Hoài Cẩn nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ:" A Toản, cậu xử lý chiếc xe bên phải.A Dũng cậu xử lý chiếc xe bên trái.A Hoàng lái nhanh lên"- Dạ, Nam caCả ba người đồng loạt lên tiếng, nhanh như cắt chiếc xe Cadillac của Nam Hoài Cẩn tiến nhanh về phía 3 chiếc xe đen phía trước.A Toản, người đàn ông cạo đầu đinh ánh mắt vô cùng sắc bén rút súng bên hông bắn hai phát vào hai bánh sau của chiếc xe đen bên phải" Đùng đùng"Anh ta là một tay thiện xạ rất cừ, với kĩ năng bách phát bách trúng.Chiếc xe đó bị bắn nổ hai bánh sau.Cùng lúc với A Toản là A Dũng, người đàn ông tóc hoe hoe vàng, trông hơi lưu manh một chút.Không giống A Toản, anh bắn xiên qua cửa kính trúng vào người ngồi trong xe" Đùng đùng đùng đùng đùng đùng"Người lái xe bị anh bắn thẳng vào đầu chết ngay tại chỗ, chiếc xe đó nhanh chóng mất lái lao vào cái cây lớn ven đường- Hay lắmNam Hoài Cẩn nhếch môi không quên lời khen cho thuộc hạ của mình.Còn một chiếc xe nữa đang bám sát vào xe của Quan Sơ NguyệtChiếc xe đó tăng tốc rồi áp sát vào xe của Quan Sơ Nguyệt.Cửa kính của chiếc xe đó hạ xuống, tên lái xe nhìn sang cô lên tiếng quát- Xuống xe mau lênCô nhìn hắn rồi nhếch môi khinh thường, cô không thích đó thì sao nào? Quan Sơ Nguyệt chẳng những không thèm giảm tốc độ mà còn đạp ga tăng tốc- Mẹ nó, con nhỏ nàyTên lái xe tức giận nghiến răng ken két.Hắn ta trừng mắt vào chiếc xe vừa chạy vượt mặt mình.Người ngồi trong băng ghế sau nhanh chóng móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó rồi nhếch mép nhìn chiếc xe chạy đằng trướcQuan Sơ Nguyệt đạp chân ga phóng nhanh như bay.Bỗng nhiên một luồn ánh sáng chiếu ánh vào gương mặt cô.Cô chỉ kịp mở to hai mắt nhìn sang phía nơi nguồn sáng đó phát ra" Đùng"Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️.

Chương 23: Chương 23