Tác giả:

Cứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi - Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu - Mẹ ơi mẹ ơi Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp - Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với…

Chương 46: Chương 46

Chú NhỏTác giả: Vy ThảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi - Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu - Mẹ ơi mẹ ơi Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp - Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với… Người bên cạnh chẳng lẽ thấy anh em của mình bị đánh như vậy mà không giúp? Anh ta liền lao vào, vốn dĩ chỉ định kéo người anh em của mình ra nào ngờ anh ta lại bị vạ lâyNam Hoài Cẩn một mình cứ như nổi điên lên đánh đập hai người bọn họ, đầu chảy máu, tay bị bẻ gãy, chẳng những vậy còn gãy cả mấy cái xương sườnRiêng Nam Hoài Cẩn biết hiện tại bản thân đang như thế nào, nhìn cô gái đang rơi nước mắt trên giường lớn anh lại muốn đánh bản thân.Bệnh của anh lại bọc phát rồi sao?Anh nén cơn khó chịu trong người bế cô gái kia đi đến một nơi khác.Trong phòng khách sạn, anh để cô gái kia trong phòng tắm mà đóng cửa lạiÁnh mắt của anh đỏ rực, mồ hôi đổ nhể nhại, không ngừng th* d*c:" Sơ Nguyệt, ở yên trong đây nhé? Có nghe thấy tiếng gì cũng không được đi ra, rõ chưa"- Nhưng mà, anh....Quan Sơ Nguyệt nhìn anh đầy sợ hãi, trông anh bây giờ rất đáng sợ.Cô sợ anh sẽ làm hại bản thân mình- Anh không sao, nhớ rõ không được ra ngoàiNói rồi anh đóng cửa lại để cô ở trong phòng tắm.Không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nghe thấy tiếng đổ bể, tiếng gầm thét của anhQuan Sơ Nguyệt ngồi trong đó cứ thấp thỏm không yên, không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì.Cuối cùng cũng không nhịn được mà đẩy cửa bước ra ngoàiBên ngoài khác biệt hoàn toàn như khi cô vừa được anh đưa vào đây, mọi thứ đều là những đống đổ nát.Cô đưa mắt nhìn người đàn ông điên cuồng đập phá rồi tự làm mình bị thương kia mà há hốc miệngChợt anh quay đầu nhìn lại, cô như đứng hình.Ánh mắt anh thật đáng sợ, cô muốn xoay người đi nhưng anh đã nhanh hơn cô một bướcNam Hoài Cẩn nắm chặt bả vai khiến cô đau điếng người, anh gằn giọng đáng sợ:" Tại sao em ra đây?"Cô không trả lời, hai mắt rưng rưng nước.Quan Sơ Nguyệt lắc đầu không nói thành tiếng, sắc mặt của anh trông đáng sợ hơn nhiều:" Tại sao em không nghe lời?"- Anh...!anh..buông em...!ra..hic hic...- Tại sao không nghe lời anhNam Hoài Cẩn lớn tiếng chất vấn:" Sơ Nguyệt, em không nghe lời"- Em sai...!rồi.Anh buông em ra đi....!em sẽ vào trong ở yên...!yên không đóÁnh mắt của anh di chuyển dần xuống thân thể của cô, bỗng dưng tối sầm lại, anh phát ra giọng nói trầm thấp:” Bọn họ chạm vào nơi nào trên người em?”- Không cóCô lắc đầu muốn thoát khỏi vòng tay của anh, trông anh thật đáng sợ:” Anh đừng như vậy mà… em sợ lắm”Nam Hoài Cẩn nhếch môi cười lạnh, cúi người ôm cô lên giường.Môi lạnh áp vào đôi môi mềm mại của cô, mặc cho cô có ra sức đẩy anh ra- Ưm… đừng….Nam Hoài Cẩn….đừng- Đừng mà….Hic hic….Nhìn cô gái khóc lóc dưới thân, anh chỉ muốn chiếm cô làm của riêng.Lý trí của anh đã trở nên mơ hồ từ lâu nhưng khi thấy cô liền mất sạch, trong anh hiện tại chỉ còn là d*c v*ng“ Roẹt roẹt roẹt roẹt”Tiếng xé rách quần áo, những mảnh vải bị xé rách rơi tứ tung dưới sàn bừa bộn.Mặt Quan Sơ Nguyệt đầm đìa nước mắt, cô liên tục lắc đầu:” Đừng mà… em không muốn….anh tránh ra”Mặc cho cô có chống cự thế nào anh không hề bận tâm.Anh cô cuồng nhiệt, bàn tay thô to x** n*n đ** g* b*ng.Thân thể của cô trắng mịn, mỗi lần anh đi qua đều để lại dấu vô cùng rõ ràng.Quan Sơ Nguyệt bị anh cho đi từ sợ hãi này đến sợ hãi khác, cô chưa từng thấy anh như vậy, thật đáng sợCòn chưa kịp hoàn hồn, cô đã hét toáng lên vì sự xâm nhập của dị vật bên dưới:” A a đừng mà… đau… hic hic… em không…a a muốn”Mặc cho sự la hét cầu xin của cô anh vẫn nhịp nhàng vận động th*n d***.** *** to lớn bên dưới không ngừng tiến sâu vào bên trong động nhỏ chật hẹp khiến cô vô cùng đau đớn.Anh th*c m*nh hạ thể vào trong, dòng máu đỏ thay nhau mà chảy ra ngoài thấm xuống đệm màu trắngQuan Sơ Nguyệt cắn bàn tay nén cơn đau, cô không còn sức để la hét nữa.Bên dưới thật sự rất đau.Nước mắt của thi nhau rơi xuống, cô vì đau cắn đến mức bàn tay không còn cảm nhận được gì.Bên dưới Nam Hoài Cẩn không còn lý trí, vẫn cuồng nhiệt thỏa mãn d*c v*ng của mình không để tâm đến cô gái nhỏ đau đớn dưới thânChẳng biết đến khi nào mới dừng lại, chỉ biết là Quan Sơ Nguyệt đã ngất đi trước khi trời sáng.Khi mặt trời đã lên cao, cô nghe thấy tiếng đập cửa vô cùng rõ ràng, Quan Sơ Nguyệt lờ mờ tỉnh lại, hạ thể của cô vừa rát lại vừa đau.Nó khiến cô nhớ lại chuyện tối qua liền sợ hãi nhìn sang người đàn ông yên tĩnh đang nằm ngủ bên cạnh.

Người bên cạnh chẳng lẽ thấy anh em của mình bị đánh như vậy mà không giúp? Anh ta liền lao vào, vốn dĩ chỉ định kéo người anh em của mình ra nào ngờ anh ta lại bị vạ lây

Nam Hoài Cẩn một mình cứ như nổi điên lên đánh đập hai người bọn họ, đầu chảy máu, tay bị bẻ gãy, chẳng những vậy còn gãy cả mấy cái xương sườn

Riêng Nam Hoài Cẩn biết hiện tại bản thân đang như thế nào, nhìn cô gái đang rơi nước mắt trên giường lớn anh lại muốn đánh bản thân.

Bệnh của anh lại bọc phát rồi sao?

Anh nén cơn khó chịu trong người bế cô gái kia đi đến một nơi khác.

Trong phòng khách sạn, anh để cô gái kia trong phòng tắm mà đóng cửa lại

Ánh mắt của anh đỏ rực, mồ hôi đổ nhể nhại, không ngừng th* d*c:" Sơ Nguyệt, ở yên trong đây nhé? Có nghe thấy tiếng gì cũng không được đi ra, rõ chưa"

- Nhưng mà, anh....

Quan Sơ Nguyệt nhìn anh đầy sợ hãi, trông anh bây giờ rất đáng sợ.

Cô sợ anh sẽ làm hại bản thân mình

- Anh không sao, nhớ rõ không được ra ngoài

Nói rồi anh đóng cửa lại để cô ở trong phòng tắm.

Không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nghe thấy tiếng đổ bể, tiếng gầm thét của anh

Quan Sơ Nguyệt ngồi trong đó cứ thấp thỏm không yên, không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng cũng không nhịn được mà đẩy cửa bước ra ngoài

Bên ngoài khác biệt hoàn toàn như khi cô vừa được anh đưa vào đây, mọi thứ đều là những đống đổ nát.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông điên cuồng đập phá rồi tự làm mình bị thương kia mà há hốc miệng

Chợt anh quay đầu nhìn lại, cô như đứng hình.

Ánh mắt anh thật đáng sợ, cô muốn xoay người đi nhưng anh đã nhanh hơn cô một bước

Nam Hoài Cẩn nắm chặt bả vai khiến cô đau điếng người, anh gằn giọng đáng sợ:" Tại sao em ra đây?"

Cô không trả lời, hai mắt rưng rưng nước.

Quan Sơ Nguyệt lắc đầu không nói thành tiếng, sắc mặt của anh trông đáng sợ hơn nhiều:" Tại sao em không nghe lời?"

- Anh...!anh..

buông em...!ra..

hic hic...

- Tại sao không nghe lời anh

Nam Hoài Cẩn lớn tiếng chất vấn:" Sơ Nguyệt, em không nghe lời"

- Em sai...!rồi.

Anh buông em ra đi....!em sẽ vào trong ở yên...!yên không đó

Ánh mắt của anh di chuyển dần xuống thân thể của cô, bỗng dưng tối sầm lại, anh phát ra giọng nói trầm thấp:” Bọn họ chạm vào nơi nào trên người em?”

- Không có

Cô lắc đầu muốn thoát khỏi vòng tay của anh, trông anh thật đáng sợ:” Anh đừng như vậy mà… em sợ lắm”

Nam Hoài Cẩn nhếch môi cười lạnh, cúi người ôm cô lên giường.

Môi lạnh áp vào đôi môi mềm mại của cô, mặc cho cô có ra sức đẩy anh ra

- Ưm… đừng….

Nam Hoài Cẩn….

đừng

- Đừng mà….

Hic hic….

Nhìn cô gái khóc lóc dưới thân, anh chỉ muốn chiếm cô làm của riêng.

Lý trí của anh đã trở nên mơ hồ từ lâu nhưng khi thấy cô liền mất sạch, trong anh hiện tại chỉ còn là d*c v*ng

“ Roẹt roẹt roẹt roẹt”

Tiếng xé rách quần áo, những mảnh vải bị xé rách rơi tứ tung dưới sàn bừa bộn.

Mặt Quan Sơ Nguyệt đầm đìa nước mắt, cô liên tục lắc đầu:” Đừng mà… em không muốn….

anh tránh ra”

Mặc cho cô có chống cự thế nào anh không hề bận tâm.

Anh cô cuồng nhiệt, bàn tay thô to x** n*n đ** g* b*ng.

Thân thể của cô trắng mịn, mỗi lần anh đi qua đều để lại dấu vô cùng rõ ràng.

Quan Sơ Nguyệt bị anh cho đi từ sợ hãi này đến sợ hãi khác, cô chưa từng thấy anh như vậy, thật đáng sợ

Còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã hét toáng lên vì sự xâm nhập của dị vật bên dưới:” A a đừng mà… đau… hic hic… em không…a a muốn”

Mặc cho sự la hét cầu xin của cô anh vẫn nhịp nhàng vận động th*n d***.

** *** to lớn bên dưới không ngừng tiến sâu vào bên trong động nhỏ chật hẹp khiến cô vô cùng đau đớn.

Anh th*c m*nh hạ thể vào trong, dòng máu đỏ thay nhau mà chảy ra ngoài thấm xuống đệm màu trắng

Quan Sơ Nguyệt cắn bàn tay nén cơn đau, cô không còn sức để la hét nữa.

Bên dưới thật sự rất đau.

Nước mắt của thi nhau rơi xuống, cô vì đau cắn đến mức bàn tay không còn cảm nhận được gì.

Bên dưới Nam Hoài Cẩn không còn lý trí, vẫn cuồng nhiệt thỏa mãn d*c v*ng của mình không để tâm đến cô gái nhỏ đau đớn dưới thân

Chẳng biết đến khi nào mới dừng lại, chỉ biết là Quan Sơ Nguyệt đã ngất đi trước khi trời sáng.

Khi mặt trời đã lên cao, cô nghe thấy tiếng đập cửa vô cùng rõ ràng, Quan Sơ Nguyệt lờ mờ tỉnh lại, hạ thể của cô vừa rát lại vừa đau.

Nó khiến cô nhớ lại chuyện tối qua liền sợ hãi nhìn sang người đàn ông yên tĩnh đang nằm ngủ bên cạnh.

Chú NhỏTác giả: Vy ThảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi - Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu - Mẹ ơi mẹ ơi Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp - Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với… Người bên cạnh chẳng lẽ thấy anh em của mình bị đánh như vậy mà không giúp? Anh ta liền lao vào, vốn dĩ chỉ định kéo người anh em của mình ra nào ngờ anh ta lại bị vạ lâyNam Hoài Cẩn một mình cứ như nổi điên lên đánh đập hai người bọn họ, đầu chảy máu, tay bị bẻ gãy, chẳng những vậy còn gãy cả mấy cái xương sườnRiêng Nam Hoài Cẩn biết hiện tại bản thân đang như thế nào, nhìn cô gái đang rơi nước mắt trên giường lớn anh lại muốn đánh bản thân.Bệnh của anh lại bọc phát rồi sao?Anh nén cơn khó chịu trong người bế cô gái kia đi đến một nơi khác.Trong phòng khách sạn, anh để cô gái kia trong phòng tắm mà đóng cửa lạiÁnh mắt của anh đỏ rực, mồ hôi đổ nhể nhại, không ngừng th* d*c:" Sơ Nguyệt, ở yên trong đây nhé? Có nghe thấy tiếng gì cũng không được đi ra, rõ chưa"- Nhưng mà, anh....Quan Sơ Nguyệt nhìn anh đầy sợ hãi, trông anh bây giờ rất đáng sợ.Cô sợ anh sẽ làm hại bản thân mình- Anh không sao, nhớ rõ không được ra ngoàiNói rồi anh đóng cửa lại để cô ở trong phòng tắm.Không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nghe thấy tiếng đổ bể, tiếng gầm thét của anhQuan Sơ Nguyệt ngồi trong đó cứ thấp thỏm không yên, không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì.Cuối cùng cũng không nhịn được mà đẩy cửa bước ra ngoàiBên ngoài khác biệt hoàn toàn như khi cô vừa được anh đưa vào đây, mọi thứ đều là những đống đổ nát.Cô đưa mắt nhìn người đàn ông điên cuồng đập phá rồi tự làm mình bị thương kia mà há hốc miệngChợt anh quay đầu nhìn lại, cô như đứng hình.Ánh mắt anh thật đáng sợ, cô muốn xoay người đi nhưng anh đã nhanh hơn cô một bướcNam Hoài Cẩn nắm chặt bả vai khiến cô đau điếng người, anh gằn giọng đáng sợ:" Tại sao em ra đây?"Cô không trả lời, hai mắt rưng rưng nước.Quan Sơ Nguyệt lắc đầu không nói thành tiếng, sắc mặt của anh trông đáng sợ hơn nhiều:" Tại sao em không nghe lời?"- Anh...!anh..buông em...!ra..hic hic...- Tại sao không nghe lời anhNam Hoài Cẩn lớn tiếng chất vấn:" Sơ Nguyệt, em không nghe lời"- Em sai...!rồi.Anh buông em ra đi....!em sẽ vào trong ở yên...!yên không đóÁnh mắt của anh di chuyển dần xuống thân thể của cô, bỗng dưng tối sầm lại, anh phát ra giọng nói trầm thấp:” Bọn họ chạm vào nơi nào trên người em?”- Không cóCô lắc đầu muốn thoát khỏi vòng tay của anh, trông anh thật đáng sợ:” Anh đừng như vậy mà… em sợ lắm”Nam Hoài Cẩn nhếch môi cười lạnh, cúi người ôm cô lên giường.Môi lạnh áp vào đôi môi mềm mại của cô, mặc cho cô có ra sức đẩy anh ra- Ưm… đừng….Nam Hoài Cẩn….đừng- Đừng mà….Hic hic….Nhìn cô gái khóc lóc dưới thân, anh chỉ muốn chiếm cô làm của riêng.Lý trí của anh đã trở nên mơ hồ từ lâu nhưng khi thấy cô liền mất sạch, trong anh hiện tại chỉ còn là d*c v*ng“ Roẹt roẹt roẹt roẹt”Tiếng xé rách quần áo, những mảnh vải bị xé rách rơi tứ tung dưới sàn bừa bộn.Mặt Quan Sơ Nguyệt đầm đìa nước mắt, cô liên tục lắc đầu:” Đừng mà… em không muốn….anh tránh ra”Mặc cho cô có chống cự thế nào anh không hề bận tâm.Anh cô cuồng nhiệt, bàn tay thô to x** n*n đ** g* b*ng.Thân thể của cô trắng mịn, mỗi lần anh đi qua đều để lại dấu vô cùng rõ ràng.Quan Sơ Nguyệt bị anh cho đi từ sợ hãi này đến sợ hãi khác, cô chưa từng thấy anh như vậy, thật đáng sợCòn chưa kịp hoàn hồn, cô đã hét toáng lên vì sự xâm nhập của dị vật bên dưới:” A a đừng mà… đau… hic hic… em không…a a muốn”Mặc cho sự la hét cầu xin của cô anh vẫn nhịp nhàng vận động th*n d***.** *** to lớn bên dưới không ngừng tiến sâu vào bên trong động nhỏ chật hẹp khiến cô vô cùng đau đớn.Anh th*c m*nh hạ thể vào trong, dòng máu đỏ thay nhau mà chảy ra ngoài thấm xuống đệm màu trắngQuan Sơ Nguyệt cắn bàn tay nén cơn đau, cô không còn sức để la hét nữa.Bên dưới thật sự rất đau.Nước mắt của thi nhau rơi xuống, cô vì đau cắn đến mức bàn tay không còn cảm nhận được gì.Bên dưới Nam Hoài Cẩn không còn lý trí, vẫn cuồng nhiệt thỏa mãn d*c v*ng của mình không để tâm đến cô gái nhỏ đau đớn dưới thânChẳng biết đến khi nào mới dừng lại, chỉ biết là Quan Sơ Nguyệt đã ngất đi trước khi trời sáng.Khi mặt trời đã lên cao, cô nghe thấy tiếng đập cửa vô cùng rõ ràng, Quan Sơ Nguyệt lờ mờ tỉnh lại, hạ thể của cô vừa rát lại vừa đau.Nó khiến cô nhớ lại chuyện tối qua liền sợ hãi nhìn sang người đàn ông yên tĩnh đang nằm ngủ bên cạnh.

Chương 46: Chương 46