Trong màn mưa trắng trời, Mộc Trà đứng nép bên bến chờ xe buýt, mưa xối xả vẫn cuốn lấy mái tóc cô rối tung. Một chiếc xe Audi màu bạc lướt qua khiến nước bắn tung tóe, Mộc Trà hứng trọn nên cả người đã ướt càng thêm ướt. Mím chặt môi tức giận, cô nhìn trong làn mưa bọt ghi nhớ biển số xe, miệng hét lên “ Đồ vô văn hóa, thế nào cái xe cũng xẹp lốp giữa đường.” Đang vuốt lại tóc tai ướt sũng, chiếc xe vừa đi qua đi lùi lại, cửa xe mở ra, một khuôn mặt trong bóng tối khiến cô không nhìn rõ, kẻ bên trong ném xuống một tờ năm trăm nghìn, giọng nói khinh bỉ: - Nếu muốn tìm người qua đêm thì lên xe. Mộc Trà há hốc miệng, nhặt tờ tiền lên, nhúng thêm cho ướt, dính tét lên mặt kẻ trong xe: - Đồ thần kinh, não có vấn đề à? Đã tạt nước lên người khác còn không biết đường xin lỗi hả? Trong ánh đèn mờ ảo, cô thoáng thấy khuôn mặt anh ta cau lại, không nói thêm nửa lời, anh ta phóng xe đi mất và lại tặng thêm cho cô một trận nước thứ hai. Cô gào lên: - Đồ trời đánh, đi xe sang mà bị úng não…Tôi mà…
Chương 14: 14: Biến Cố
Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn VươngTác giả: Lani An DiệpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong màn mưa trắng trời, Mộc Trà đứng nép bên bến chờ xe buýt, mưa xối xả vẫn cuốn lấy mái tóc cô rối tung. Một chiếc xe Audi màu bạc lướt qua khiến nước bắn tung tóe, Mộc Trà hứng trọn nên cả người đã ướt càng thêm ướt. Mím chặt môi tức giận, cô nhìn trong làn mưa bọt ghi nhớ biển số xe, miệng hét lên “ Đồ vô văn hóa, thế nào cái xe cũng xẹp lốp giữa đường.” Đang vuốt lại tóc tai ướt sũng, chiếc xe vừa đi qua đi lùi lại, cửa xe mở ra, một khuôn mặt trong bóng tối khiến cô không nhìn rõ, kẻ bên trong ném xuống một tờ năm trăm nghìn, giọng nói khinh bỉ: - Nếu muốn tìm người qua đêm thì lên xe. Mộc Trà há hốc miệng, nhặt tờ tiền lên, nhúng thêm cho ướt, dính tét lên mặt kẻ trong xe: - Đồ thần kinh, não có vấn đề à? Đã tạt nước lên người khác còn không biết đường xin lỗi hả? Trong ánh đèn mờ ảo, cô thoáng thấy khuôn mặt anh ta cau lại, không nói thêm nửa lời, anh ta phóng xe đi mất và lại tặng thêm cho cô một trận nước thứ hai. Cô gào lên: - Đồ trời đánh, đi xe sang mà bị úng não…Tôi mà… Cô đi theo Khải Viễn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông mới quen rót lên người mình.Anh ta là người nổi tiếng trên mọi lĩnh vực từ kinh doanh đến tình ái đặc biệt là cứ vài ngày anh ta lại lên trang tin doanh nhân với một cô gái.Thật sự mà nói, đàn ông thành đạt dường như không thể thiếu bóng hồng.Chỉ tiếc là, mấy người thật lòng và có ai khiến họ thực sự yêu.Mộc Trà đi theo Khải Viễn chào hỏi khắp lượt, cùng uống chút rượu.Anh khá hài lòng với khả năng giao tiếp và hiểu chuyện của cô.Lão Thịnh sau lần gặp trước thì có vẻ nhún nhường hơn nhưng sau khi bị Khải Viễn từ chối gia hạn hợp đồng nên chắc cũng chưa nguôi giận.Ông ta thấy anh nhưng không lại gần.Khi Khải Viễn ra nghe điện thoại, Mộc Trà tranh thủ ăn một chút lót dạ.Đồ ăn họ chuẩn bị thực sự rất nhiều mà những người dự tiệc lại không mảy may chú ý tới.Những bữa tiệc hào môn này chỉ để giới thượng lưu chưng diện, tìm đối tác cũng như là cơ hội tìm duyên, chẳng vậy mà các gia đình có cậu ấm cô chiêu đều có mặt đủ cả.Khải Viễn cũng vào tầm ngắm của nhiều cô gái nhưng anh lại chẳng cho người ta cơ hội lại gần nữa.Mộc trà đứng bên bàn ăn, từ tốn xúc từng miếng bánh nhỏ cho vào miệng, đôi mắt bồ câu khẽ đảo xung quanh xem náo nhiệt.Thỉnh thoảng đuôi mắt lại di chuyển khi nhìn thấy những chuyện hài hước, các cô gái thi nhau phô đủ thứ hút mắt những người đàn ông.Ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của Bách Việt liền đưa sang chỗ khác.Anh ta bị vây kín bởi hàng tá mĩ nhân mặt còn búng ra sữa.- Thư kí Lương, cô đứng một mình sao?- Sếp Thịnh, chào ôngÔng ta đưa tay ra tỏ ý chào hỏi nên Mộc Trà cũng theo phép lịch sự mà tiếp nhận.Người đàn ông này chỉ ngoài 50 tuổi một chút, có lẽ do cũng chú trọng ngoại hình mà không sa đọa bụng phệ như những người đàn ông khác.- Cô Lương, nếu cô có nhã ý muốn về bên Thịnh Phát chắc chắn tôi sẽ ưu ái cô vào vị trí cao.- Sếp Thịnh, không có miếng bánh ngon nào là miễn phí cả, mà càng ngon thì giá càng đắt phải không?- Cô quá thông minh rồi, đôi khi phụ nữ giả ngốc một chút mới là khôn.- Cảm ơn ông đã quá khen, tôi là thư kí chứ không phải diễn viên như họ.Cô hất mặt về phía cô gái đang lại gần họ.Đó chẳng phải là bồ của ông ta hay sao? Đàn ông đúng là giống loài ăn tạp, tay với mĩ nhân mà mắt vẫn đung đưa được.- Đề nghị của tôi sẽ không thay đổi, cô có thể sang bất kì lúc nào.- Cảm ơn ôngÔng ta giơ cốc chạm vào thành cốc của cô ý mời rượu nên vì xã giao mà cô nhấc cốc của mình lên uống một hơi.Cô muốn ông ta nhanh chóng bốc hơi đi mà không phiền mình nữa.Thấy Khải Viễn lâu vào, cô đi tìm nhưng hoàn toàn không thấy tăm hơi cứ như anh chưa từng xuất hiện vậy? Điện thoại không mang theo nên cô không tìm nữa liền đi vào trong chào một vài đối tác xin rồi xin phép chủ bữa tiệc ra về sau khi đã hoàn tất thủ tục quyên góp từ thiện.Vậy nhưng những bước chân của cô cứ nặng trĩu không nhấc nổi, đường huyết trong máu bị tụt nên đầu óc choáng váng.- Thư kí Lương, cô không sao chứ?Mộc Trà gượng cười, tay vỗ lên đầu mình cho tỉnh táo:- Tôi không sao, cảm ơn giám đốc Thịnh, xin phép ông tôi đi về.Cô bước đi không vững, người đàn ông kia cũng không có ý làm phiền mà để cô tự đi ra ngoài.Vừa ra cửa, bị một người đàn ông cao lớn va vào, Mộc Trà dường như hết sức mà ngã nhoài ra sàn.- Cô gái, cô không sao chứ?Mộc Trà ngẩng mặt lên nhìn anh ta, không quen, một người hoàn toàn xa lạ.- Tôi không sao.- Để tôi giúp cô đứng lên.Cô không từ chối sự giúp đỡ của anh ta vì bản thân gần như muốn cạn sức, đầu óc, người ngợm bủn rủn như kiệt sức sau một trận ốm thập tử nhất sinh vậy.Anh ta đỡ cô dậy nhưng lại không buông cô ra mà dụ dỗ:- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về.- Tôi tự đi đượcVậy nhưng anh ta vừa thả cô ra thì cả người lại chực ngã liền được kéo lại:- Chắc là cô say rượu rồi, đi một mình sẽ không an toàn đâu, để tôi giúp cô.- Tôi không say nhưng không hiểu vì sao lại như này nữa, tôi ngồi một lát rồi về, không phiền anh.Lúc này, cô mong được nhìn thấy Khải Viễn, thấy Đông Huy nhưng cả hai người họ đều biến mất không dấu vết.Người đàn ông nhìn ra phía sau được lệnh gật đầu của ai đó liền ôm cô kéo đi.- Lên xe tôi đưa cô về, ở đây không an toàn đâu.Mộc Trà không còn sức mà chống cự, ngay cả việc nói lớn cũng không thể.Khắp người nôn nao, cô liền ngồi xuống nôn sạch sẽ mọi thứ trong dạ dày.- Để tôi đưa cô đi bệnh viện- Cảm ơn....Lúc này, cô trực tiếp ngất xỉu trên tay người đàn ông.Anh ta bế cô lên xe, đi một đoạn liền có thêm một người đàn ông nữa lên ngồi cạnh Mộc Trà khẽ cười:- Cô không thích rượu mời mà chỉ thích rượu phạt thì phải.- --- Tương tác thấp quá nên đợi mn ăn hết bánh chưng đăng truyện tiếp nhé! bộ này mn k đọc phí lắm đấy..
Cô đi theo Khải Viễn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông mới quen rót lên người mình.
Anh ta là người nổi tiếng trên mọi lĩnh vực từ kinh doanh đến tình ái đặc biệt là cứ vài ngày anh ta lại lên trang tin doanh nhân với một cô gái.
Thật sự mà nói, đàn ông thành đạt dường như không thể thiếu bóng hồng.
Chỉ tiếc là, mấy người thật lòng và có ai khiến họ thực sự yêu.
Mộc Trà đi theo Khải Viễn chào hỏi khắp lượt, cùng uống chút rượu.
Anh khá hài lòng với khả năng giao tiếp và hiểu chuyện của cô.
Lão Thịnh sau lần gặp trước thì có vẻ nhún nhường hơn nhưng sau khi bị Khải Viễn từ chối gia hạn hợp đồng nên chắc cũng chưa nguôi giận.
Ông ta thấy anh nhưng không lại gần.
Khi Khải Viễn ra nghe điện thoại, Mộc Trà tranh thủ ăn một chút lót dạ.
Đồ ăn họ chuẩn bị thực sự rất nhiều mà những người dự tiệc lại không mảy may chú ý tới.
Những bữa tiệc hào môn này chỉ để giới thượng lưu chưng diện, tìm đối tác cũng như là cơ hội tìm duyên, chẳng vậy mà các gia đình có cậu ấm cô chiêu đều có mặt đủ cả.
Khải Viễn cũng vào tầm ngắm của nhiều cô gái nhưng anh lại chẳng cho người ta cơ hội lại gần nữa.
Mộc trà đứng bên bàn ăn, từ tốn xúc từng miếng bánh nhỏ cho vào miệng, đôi mắt bồ câu khẽ đảo xung quanh xem náo nhiệt.
Thỉnh thoảng đuôi mắt lại di chuyển khi nhìn thấy những chuyện hài hước, các cô gái thi nhau phô đủ thứ hút mắt những người đàn ông.
Ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của Bách Việt liền đưa sang chỗ khác.
Anh ta bị vây kín bởi hàng tá mĩ nhân mặt còn búng ra sữa.
- Thư kí Lương, cô đứng một mình sao?
- Sếp Thịnh, chào ông
Ông ta đưa tay ra tỏ ý chào hỏi nên Mộc Trà cũng theo phép lịch sự mà tiếp nhận.
Người đàn ông này chỉ ngoài 50 tuổi một chút, có lẽ do cũng chú trọng ngoại hình mà không sa đọa bụng phệ như những người đàn ông khác.
- Cô Lương, nếu cô có nhã ý muốn về bên Thịnh Phát chắc chắn tôi sẽ ưu ái cô vào vị trí cao.
- Sếp Thịnh, không có miếng bánh ngon nào là miễn phí cả, mà càng ngon thì giá càng đắt phải không?
- Cô quá thông minh rồi, đôi khi phụ nữ giả ngốc một chút mới là khôn.
- Cảm ơn ông đã quá khen, tôi là thư kí chứ không phải diễn viên như họ.
Cô hất mặt về phía cô gái đang lại gần họ.
Đó chẳng phải là bồ của ông ta hay sao? Đàn ông đúng là giống loài ăn tạp, tay với mĩ nhân mà mắt vẫn đung đưa được.
- Đề nghị của tôi sẽ không thay đổi, cô có thể sang bất kì lúc nào.
- Cảm ơn ông
Ông ta giơ cốc chạm vào thành cốc của cô ý mời rượu nên vì xã giao mà cô nhấc cốc của mình lên uống một hơi.
Cô muốn ông ta nhanh chóng bốc hơi đi mà không phiền mình nữa.
Thấy Khải Viễn lâu vào, cô đi tìm nhưng hoàn toàn không thấy tăm hơi cứ như anh chưa từng xuất hiện vậy? Điện thoại không mang theo nên cô không tìm nữa liền đi vào trong chào một vài đối tác xin rồi xin phép chủ bữa tiệc ra về sau khi đã hoàn tất thủ tục quyên góp từ thiện.
Vậy nhưng những bước chân của cô cứ nặng trĩu không nhấc nổi, đường huyết trong máu bị tụt nên đầu óc choáng váng.
- Thư kí Lương, cô không sao chứ?
Mộc Trà gượng cười, tay vỗ lên đầu mình cho tỉnh táo:
- Tôi không sao, cảm ơn giám đốc Thịnh, xin phép ông tôi đi về.
Cô bước đi không vững, người đàn ông kia cũng không có ý làm phiền mà để cô tự đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, bị một người đàn ông cao lớn va vào, Mộc Trà dường như hết sức mà ngã nhoài ra sàn.
- Cô gái, cô không sao chứ?
Mộc Trà ngẩng mặt lên nhìn anh ta, không quen, một người hoàn toàn xa lạ.
- Tôi không sao.
- Để tôi giúp cô đứng lên.
Cô không từ chối sự giúp đỡ của anh ta vì bản thân gần như muốn cạn sức, đầu óc, người ngợm bủn rủn như kiệt sức sau một trận ốm thập tử nhất sinh vậy.
Anh ta đỡ cô dậy nhưng lại không buông cô ra mà dụ dỗ:
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về.
- Tôi tự đi được
Vậy nhưng anh ta vừa thả cô ra thì cả người lại chực ngã liền được kéo lại:
- Chắc là cô say rượu rồi, đi một mình sẽ không an toàn đâu, để tôi giúp cô.
- Tôi không say nhưng không hiểu vì sao lại như này nữa, tôi ngồi một lát rồi về, không phiền anh.
Lúc này, cô mong được nhìn thấy Khải Viễn, thấy Đông Huy nhưng cả hai người họ đều biến mất không dấu vết.
Người đàn ông nhìn ra phía sau được lệnh gật đầu của ai đó liền ôm cô kéo đi.
- Lên xe tôi đưa cô về, ở đây không an toàn đâu.
Mộc Trà không còn sức mà chống cự, ngay cả việc nói lớn cũng không thể.
Khắp người nôn nao, cô liền ngồi xuống nôn sạch sẽ mọi thứ trong dạ dày.
- Để tôi đưa cô đi bệnh viện
- Cảm ơn....
Lúc này, cô trực tiếp ngất xỉu trên tay người đàn ông.
Anh ta bế cô lên xe, đi một đoạn liền có thêm một người đàn ông nữa lên ngồi cạnh Mộc Trà khẽ cười:
- Cô không thích rượu mời mà chỉ thích rượu phạt thì phải.
- --- Tương tác thấp quá nên đợi mn ăn hết bánh chưng đăng truyện tiếp nhé! bộ này mn k đọc phí lắm đấy..
Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn VươngTác giả: Lani An DiệpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong màn mưa trắng trời, Mộc Trà đứng nép bên bến chờ xe buýt, mưa xối xả vẫn cuốn lấy mái tóc cô rối tung. Một chiếc xe Audi màu bạc lướt qua khiến nước bắn tung tóe, Mộc Trà hứng trọn nên cả người đã ướt càng thêm ướt. Mím chặt môi tức giận, cô nhìn trong làn mưa bọt ghi nhớ biển số xe, miệng hét lên “ Đồ vô văn hóa, thế nào cái xe cũng xẹp lốp giữa đường.” Đang vuốt lại tóc tai ướt sũng, chiếc xe vừa đi qua đi lùi lại, cửa xe mở ra, một khuôn mặt trong bóng tối khiến cô không nhìn rõ, kẻ bên trong ném xuống một tờ năm trăm nghìn, giọng nói khinh bỉ: - Nếu muốn tìm người qua đêm thì lên xe. Mộc Trà há hốc miệng, nhặt tờ tiền lên, nhúng thêm cho ướt, dính tét lên mặt kẻ trong xe: - Đồ thần kinh, não có vấn đề à? Đã tạt nước lên người khác còn không biết đường xin lỗi hả? Trong ánh đèn mờ ảo, cô thoáng thấy khuôn mặt anh ta cau lại, không nói thêm nửa lời, anh ta phóng xe đi mất và lại tặng thêm cho cô một trận nước thứ hai. Cô gào lên: - Đồ trời đánh, đi xe sang mà bị úng não…Tôi mà… Cô đi theo Khải Viễn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông mới quen rót lên người mình.Anh ta là người nổi tiếng trên mọi lĩnh vực từ kinh doanh đến tình ái đặc biệt là cứ vài ngày anh ta lại lên trang tin doanh nhân với một cô gái.Thật sự mà nói, đàn ông thành đạt dường như không thể thiếu bóng hồng.Chỉ tiếc là, mấy người thật lòng và có ai khiến họ thực sự yêu.Mộc Trà đi theo Khải Viễn chào hỏi khắp lượt, cùng uống chút rượu.Anh khá hài lòng với khả năng giao tiếp và hiểu chuyện của cô.Lão Thịnh sau lần gặp trước thì có vẻ nhún nhường hơn nhưng sau khi bị Khải Viễn từ chối gia hạn hợp đồng nên chắc cũng chưa nguôi giận.Ông ta thấy anh nhưng không lại gần.Khi Khải Viễn ra nghe điện thoại, Mộc Trà tranh thủ ăn một chút lót dạ.Đồ ăn họ chuẩn bị thực sự rất nhiều mà những người dự tiệc lại không mảy may chú ý tới.Những bữa tiệc hào môn này chỉ để giới thượng lưu chưng diện, tìm đối tác cũng như là cơ hội tìm duyên, chẳng vậy mà các gia đình có cậu ấm cô chiêu đều có mặt đủ cả.Khải Viễn cũng vào tầm ngắm của nhiều cô gái nhưng anh lại chẳng cho người ta cơ hội lại gần nữa.Mộc trà đứng bên bàn ăn, từ tốn xúc từng miếng bánh nhỏ cho vào miệng, đôi mắt bồ câu khẽ đảo xung quanh xem náo nhiệt.Thỉnh thoảng đuôi mắt lại di chuyển khi nhìn thấy những chuyện hài hước, các cô gái thi nhau phô đủ thứ hút mắt những người đàn ông.Ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của Bách Việt liền đưa sang chỗ khác.Anh ta bị vây kín bởi hàng tá mĩ nhân mặt còn búng ra sữa.- Thư kí Lương, cô đứng một mình sao?- Sếp Thịnh, chào ôngÔng ta đưa tay ra tỏ ý chào hỏi nên Mộc Trà cũng theo phép lịch sự mà tiếp nhận.Người đàn ông này chỉ ngoài 50 tuổi một chút, có lẽ do cũng chú trọng ngoại hình mà không sa đọa bụng phệ như những người đàn ông khác.- Cô Lương, nếu cô có nhã ý muốn về bên Thịnh Phát chắc chắn tôi sẽ ưu ái cô vào vị trí cao.- Sếp Thịnh, không có miếng bánh ngon nào là miễn phí cả, mà càng ngon thì giá càng đắt phải không?- Cô quá thông minh rồi, đôi khi phụ nữ giả ngốc một chút mới là khôn.- Cảm ơn ông đã quá khen, tôi là thư kí chứ không phải diễn viên như họ.Cô hất mặt về phía cô gái đang lại gần họ.Đó chẳng phải là bồ của ông ta hay sao? Đàn ông đúng là giống loài ăn tạp, tay với mĩ nhân mà mắt vẫn đung đưa được.- Đề nghị của tôi sẽ không thay đổi, cô có thể sang bất kì lúc nào.- Cảm ơn ôngÔng ta giơ cốc chạm vào thành cốc của cô ý mời rượu nên vì xã giao mà cô nhấc cốc của mình lên uống một hơi.Cô muốn ông ta nhanh chóng bốc hơi đi mà không phiền mình nữa.Thấy Khải Viễn lâu vào, cô đi tìm nhưng hoàn toàn không thấy tăm hơi cứ như anh chưa từng xuất hiện vậy? Điện thoại không mang theo nên cô không tìm nữa liền đi vào trong chào một vài đối tác xin rồi xin phép chủ bữa tiệc ra về sau khi đã hoàn tất thủ tục quyên góp từ thiện.Vậy nhưng những bước chân của cô cứ nặng trĩu không nhấc nổi, đường huyết trong máu bị tụt nên đầu óc choáng váng.- Thư kí Lương, cô không sao chứ?Mộc Trà gượng cười, tay vỗ lên đầu mình cho tỉnh táo:- Tôi không sao, cảm ơn giám đốc Thịnh, xin phép ông tôi đi về.Cô bước đi không vững, người đàn ông kia cũng không có ý làm phiền mà để cô tự đi ra ngoài.Vừa ra cửa, bị một người đàn ông cao lớn va vào, Mộc Trà dường như hết sức mà ngã nhoài ra sàn.- Cô gái, cô không sao chứ?Mộc Trà ngẩng mặt lên nhìn anh ta, không quen, một người hoàn toàn xa lạ.- Tôi không sao.- Để tôi giúp cô đứng lên.Cô không từ chối sự giúp đỡ của anh ta vì bản thân gần như muốn cạn sức, đầu óc, người ngợm bủn rủn như kiệt sức sau một trận ốm thập tử nhất sinh vậy.Anh ta đỡ cô dậy nhưng lại không buông cô ra mà dụ dỗ:- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về.- Tôi tự đi đượcVậy nhưng anh ta vừa thả cô ra thì cả người lại chực ngã liền được kéo lại:- Chắc là cô say rượu rồi, đi một mình sẽ không an toàn đâu, để tôi giúp cô.- Tôi không say nhưng không hiểu vì sao lại như này nữa, tôi ngồi một lát rồi về, không phiền anh.Lúc này, cô mong được nhìn thấy Khải Viễn, thấy Đông Huy nhưng cả hai người họ đều biến mất không dấu vết.Người đàn ông nhìn ra phía sau được lệnh gật đầu của ai đó liền ôm cô kéo đi.- Lên xe tôi đưa cô về, ở đây không an toàn đâu.Mộc Trà không còn sức mà chống cự, ngay cả việc nói lớn cũng không thể.Khắp người nôn nao, cô liền ngồi xuống nôn sạch sẽ mọi thứ trong dạ dày.- Để tôi đưa cô đi bệnh viện- Cảm ơn....Lúc này, cô trực tiếp ngất xỉu trên tay người đàn ông.Anh ta bế cô lên xe, đi một đoạn liền có thêm một người đàn ông nữa lên ngồi cạnh Mộc Trà khẽ cười:- Cô không thích rượu mời mà chỉ thích rượu phạt thì phải.- --- Tương tác thấp quá nên đợi mn ăn hết bánh chưng đăng truyện tiếp nhé! bộ này mn k đọc phí lắm đấy..