"Mẹ ơi, dậy đi" "Mẹ! Sao người vẫn chưa tỉnh dậy?" "Mẹ, người mau tỉnh dậy chơi với bảo bối được không?" "........" Giọng nói của đứa nhỏ dường như vọng lại từ một nơi rất xa, cùng với tiếng mưa rơi truyền vào tai Trên giường bệnh, Lộ Kiêu Dương nhíu mày, cô còn đang mơ màng, chưa tỉnh táo, ồn ào quá. Đứa nhỏ nhà ai, có thể ôm ra xa một chút được không? Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ẫm ĩ thế? Cơn đau đầu như búa bổ khiến cô có cảm giác như đang ngồi trong đống lửa, qua một lúc sau mới phục hồi tỉnh táo. Cả buổi sáng bị làm phiền, cuối cùng cũng có thể lấy lại sức ngồi dậy, lấy hết khí lực xách đứa nhỏ bên cạnh lên. Bánh Bao Nhỏ bị hành động của cô làm cho hoảng sợ. Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau mấy giây đồng hồ. Căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng. Đột nhiên, Bánh Bao Nhỏ nở một nụ cười rạng rỡ với cô, đôi mắt trong veo nháy mắt tràn ngập ánh sáng. Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đi vào lòng người, "Mẹ!, rốt cuộc mẹ cũng tỉnh rồi!" Mặc dù thân hình nhóc nhỏ con nhưng lại khá nặng. Nằm…
Chương 90: 90: Tôi Muốn Uống Nước
Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu ThưTác giả: Vô Tẫn Tương TưTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mẹ ơi, dậy đi" "Mẹ! Sao người vẫn chưa tỉnh dậy?" "Mẹ, người mau tỉnh dậy chơi với bảo bối được không?" "........" Giọng nói của đứa nhỏ dường như vọng lại từ một nơi rất xa, cùng với tiếng mưa rơi truyền vào tai Trên giường bệnh, Lộ Kiêu Dương nhíu mày, cô còn đang mơ màng, chưa tỉnh táo, ồn ào quá. Đứa nhỏ nhà ai, có thể ôm ra xa một chút được không? Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ẫm ĩ thế? Cơn đau đầu như búa bổ khiến cô có cảm giác như đang ngồi trong đống lửa, qua một lúc sau mới phục hồi tỉnh táo. Cả buổi sáng bị làm phiền, cuối cùng cũng có thể lấy lại sức ngồi dậy, lấy hết khí lực xách đứa nhỏ bên cạnh lên. Bánh Bao Nhỏ bị hành động của cô làm cho hoảng sợ. Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau mấy giây đồng hồ. Căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng. Đột nhiên, Bánh Bao Nhỏ nở một nụ cười rạng rỡ với cô, đôi mắt trong veo nháy mắt tràn ngập ánh sáng. Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đi vào lòng người, "Mẹ!, rốt cuộc mẹ cũng tỉnh rồi!" Mặc dù thân hình nhóc nhỏ con nhưng lại khá nặng. Nằm… Dù sao Thẩm Trường Hà không nhìn thấy, cũng không biết cô đang làm cái gì, cô tìm được đồ ngủ trong tủ quần áo của cô, mẹ Lộ là một người rất hoài niệm, ngay cả quần áo của cô năm mười tám tuổi cũng còn ở trong đây, chỉ có điều bây giờ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn quần áo cũng rộng hơn không ít.Cô tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ, mặc lên người, đứng trước gương làm mặt quỷ, gầy thật là tốt!Lúc Lộ Kiêu Dương làm tất cả chuyện này, cũng không để ý Thẩm Trường Hà.Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế sofa, từ lúc cô đi ra ngoài vẫn luôn nhìn cô chăm chú, thấy cô trực tiếp coi anh như không khí, nội tâm Thẩm Trường Hà vô cùng xấu hổ.Làm sao bây giờ?Bây giờ muốn nói với cô rằng anh có thể nhìn thấy, anh có chút không dám nói.Qua thật lâu, Lộ Kiêu Dương lăn qua lăn lại xong, thoải mái, mới nhìn về phía Thẩm Trường Hà, nhớ tới anh còn chưa tắm, lại nghĩ đến lời mẹ căn dặn, nói: "Anh đi tắm trước đi."Thẩm Trường Hà nói: "Được."Lộ Kiêu Dương cầm lấy bộ đồ mà mẹ Lộ đưa qua cho anh thay, nắm tay áo của anh, đi đến phòng tắm.Cô đưa đồ vào phòng tắm, nói rõ từng vị trí cho anh, "Tôi ở bên ngoài, anh có việc gì thì kêu tôi.Đương nhiên, tốt nhất là không có."Cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tắm rửa của anh.Cũng may, trong khoảng thời gian Thẩm Trường Hà tắm, cũng không có một chút ngoài ý muốn nào.Lộ Kiêu Dương về đến nhà, trở lại nơi cô sinh sống nhiều năm quen thuộc này, vô cùng vui vẻ.Vẫn còn đứng ở trước cửa sổ nhìn sân nhà mình một hồi.Cửa phòng tắm mở ken két một tiếng, Thẩm Trường Hà đi ra.Mặc quần áo của Phi Phi, mặc dù Phi Phi không cao bằng anh, nhưng bình thường mua quần áo thì đều mua rất lớn, cho nên anh cũng có thể mặc.Anh đứng ở đó, có thể là bởi vì nguyên nhân anh vừa tắm rửa xong, trên người mang theo một tầng ánh sáng nhu hòa.Thật là soái nha!Lộ Kiêu Dương cảm thán, nói: "Anh tắm xong rồi?""Ừ."! !..Đây là lần đầu tiên Lộ Kiêu Dương ngủ cùng với Thẩm Trường Hà ở trên một cái giường, hai người chưa từng cách nhau gần như vậy.Thẳm Trường Hà nhắm mắt lại, anh bình thường lúc tỉnh cũng đã rất an tĩnh, lúc ngủ thì càng an tĩnh hơn.Lộ Kiêu Dương nhìn anh, mình lại có cảm giác khó chịu như thể ngồi trên đống lửa.Chắc là anh đang ngủ nhỉ?Trời ạ!Cô lớn như vậy, lần đầu tiên cùng một người đàn ông nằm trên một cái giường, cảm giác lòng bàn tay của mình đều ra một tầng mồ hôi.Hơn nữa trước đây, Thẩm Trường Hà có đề cập qua với cô yêu cầu như vậy, cô thật đúng là lo lắng anh có động tay động chân với cô hay không.Hiện tại thấy anh đang ngủ, cô mới thở dài một hơi, vội vã bò dậy.Thẩm Trường Hà phát hiện động tĩnh, mở mắt ra, thấy cô rón rén leo xuống giường, trốn lên sofa ngủ."! "Như sợ có ai ăn cô vậy.Lộ Kiêu Dương vừa mới nằm xuống sofa, chợt nghe thấy thanh âm của Thẩm Trường Hà: "Tôi muốn uống nước.""! "Lộ Kiêu Dương nghe được, đau đầu muốn chết.Ngủ cả một buổi như thế, anh vẫn còn tốt, bây giờ lại muốn uống nước?Nhưng, vừa nghĩ tới không phải là bây giờ anh mất thị lực rồi sao?Cô lại đứng lên, đi ra cửa rót nước đưa cho anh, "Nước."Anh uống xong, đưa cái ly cho cô.Lộ Kiêu Dương cầm cái ly, nói: "Anh mau ngủ đi."Thẩm Trường Hà hỏi: "Em vừa đi đâu?"Lộ Kiêu Dương: "Tôi vẫn luôn ở đây mà! Ngủ ngay bên cạnh anh.""! " Công phu mở miệng nói mò của cô quả thực là hạng nhất.__Hết chương 90__.
Dù sao Thẩm Trường Hà không nhìn thấy, cũng không biết cô đang làm cái gì, cô tìm được đồ ngủ trong tủ quần áo của cô, mẹ Lộ là một người rất hoài niệm, ngay cả quần áo của cô năm mười tám tuổi cũng còn ở trong đây, chỉ có điều bây giờ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn quần áo cũng rộng hơn không ít.
Cô tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ, mặc lên người, đứng trước gương làm mặt quỷ, gầy thật là tốt!
Lúc Lộ Kiêu Dương làm tất cả chuyện này, cũng không để ý Thẩm Trường Hà.
Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế sofa, từ lúc cô đi ra ngoài vẫn luôn nhìn cô chăm chú, thấy cô trực tiếp coi anh như không khí, nội tâm Thẩm Trường Hà vô cùng xấu hổ.
Làm sao bây giờ?
Bây giờ muốn nói với cô rằng anh có thể nhìn thấy, anh có chút không dám nói.
Qua thật lâu, Lộ Kiêu Dương lăn qua lăn lại xong, thoải mái, mới nhìn về phía Thẩm Trường Hà, nhớ tới anh còn chưa tắm, lại nghĩ đến lời mẹ căn dặn, nói: "Anh đi tắm trước đi.
"
Thẩm Trường Hà nói: "Được.
"
Lộ Kiêu Dương cầm lấy bộ đồ mà mẹ Lộ đưa qua cho anh thay, nắm tay áo của anh, đi đến phòng tắm.
Cô đưa đồ vào phòng tắm, nói rõ từng vị trí cho anh, "Tôi ở bên ngoài, anh có việc gì thì kêu tôi.
Đương nhiên, tốt nhất là không có.
"
Cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tắm rửa của anh.
Cũng may, trong khoảng thời gian Thẩm Trường Hà tắm, cũng không có một chút ngoài ý muốn nào.
Lộ Kiêu Dương về đến nhà, trở lại nơi cô sinh sống nhiều năm quen thuộc này, vô cùng vui vẻ.
Vẫn còn đứng ở trước cửa sổ nhìn sân nhà mình một hồi.
Cửa phòng tắm mở ken két một tiếng, Thẩm Trường Hà đi ra.
Mặc quần áo của Phi Phi, mặc dù Phi Phi không cao bằng anh, nhưng bình thường mua quần áo thì đều mua rất lớn, cho nên anh cũng có thể mặc.
Anh đứng ở đó, có thể là bởi vì nguyên nhân anh vừa tắm rửa xong, trên người mang theo một tầng ánh sáng nhu hòa.
Thật là soái nha!
Lộ Kiêu Dương cảm thán, nói: "Anh tắm xong rồi?"
"Ừ.
"
! !.
.
Đây là lần đầu tiên Lộ Kiêu Dương ngủ cùng với Thẩm Trường Hà ở trên một cái giường, hai người chưa từng cách nhau gần như vậy.
Thẳm Trường Hà nhắm mắt lại, anh bình thường lúc tỉnh cũng đã rất an tĩnh, lúc ngủ thì càng an tĩnh hơn.
Lộ Kiêu Dương nhìn anh, mình lại có cảm giác khó chịu như thể ngồi trên đống lửa.
Chắc là anh đang ngủ nhỉ?
Trời ạ!
Cô lớn như vậy, lần đầu tiên cùng một người đàn ông nằm trên một cái giường, cảm giác lòng bàn tay của mình đều ra một tầng mồ hôi.
Hơn nữa trước đây, Thẩm Trường Hà có đề cập qua với cô yêu cầu như vậy, cô thật đúng là lo lắng anh có động tay động chân với cô hay không.
Hiện tại thấy anh đang ngủ, cô mới thở dài một hơi, vội vã bò dậy.
Thẩm Trường Hà phát hiện động tĩnh, mở mắt ra, thấy cô rón rén leo xuống giường, trốn lên sofa ngủ.
"! "
Như sợ có ai ăn cô vậy.
Lộ Kiêu Dương vừa mới nằm xuống sofa, chợt nghe thấy thanh âm của Thẩm Trường Hà: "Tôi muốn uống nước.
"
"! "
Lộ Kiêu Dương nghe được, đau đầu muốn chết.
Ngủ cả một buổi như thế, anh vẫn còn tốt, bây giờ lại muốn uống nước?
Nhưng, vừa nghĩ tới không phải là bây giờ anh mất thị lực rồi sao?
Cô lại đứng lên, đi ra cửa rót nước đưa cho anh, "Nước.
"
Anh uống xong, đưa cái ly cho cô.
Lộ Kiêu Dương cầm cái ly, nói: "Anh mau ngủ đi.
"
Thẩm Trường Hà hỏi: "Em vừa đi đâu?"
Lộ Kiêu Dương: "Tôi vẫn luôn ở đây mà! Ngủ ngay bên cạnh anh.
"
"! " Công phu mở miệng nói mò của cô quả thực là hạng nhất.
__Hết chương 90__.
Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu ThưTác giả: Vô Tẫn Tương TưTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mẹ ơi, dậy đi" "Mẹ! Sao người vẫn chưa tỉnh dậy?" "Mẹ, người mau tỉnh dậy chơi với bảo bối được không?" "........" Giọng nói của đứa nhỏ dường như vọng lại từ một nơi rất xa, cùng với tiếng mưa rơi truyền vào tai Trên giường bệnh, Lộ Kiêu Dương nhíu mày, cô còn đang mơ màng, chưa tỉnh táo, ồn ào quá. Đứa nhỏ nhà ai, có thể ôm ra xa một chút được không? Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ẫm ĩ thế? Cơn đau đầu như búa bổ khiến cô có cảm giác như đang ngồi trong đống lửa, qua một lúc sau mới phục hồi tỉnh táo. Cả buổi sáng bị làm phiền, cuối cùng cũng có thể lấy lại sức ngồi dậy, lấy hết khí lực xách đứa nhỏ bên cạnh lên. Bánh Bao Nhỏ bị hành động của cô làm cho hoảng sợ. Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau mấy giây đồng hồ. Căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng. Đột nhiên, Bánh Bao Nhỏ nở một nụ cười rạng rỡ với cô, đôi mắt trong veo nháy mắt tràn ngập ánh sáng. Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đi vào lòng người, "Mẹ!, rốt cuộc mẹ cũng tỉnh rồi!" Mặc dù thân hình nhóc nhỏ con nhưng lại khá nặng. Nằm… Dù sao Thẩm Trường Hà không nhìn thấy, cũng không biết cô đang làm cái gì, cô tìm được đồ ngủ trong tủ quần áo của cô, mẹ Lộ là một người rất hoài niệm, ngay cả quần áo của cô năm mười tám tuổi cũng còn ở trong đây, chỉ có điều bây giờ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn quần áo cũng rộng hơn không ít.Cô tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ, mặc lên người, đứng trước gương làm mặt quỷ, gầy thật là tốt!Lúc Lộ Kiêu Dương làm tất cả chuyện này, cũng không để ý Thẩm Trường Hà.Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế sofa, từ lúc cô đi ra ngoài vẫn luôn nhìn cô chăm chú, thấy cô trực tiếp coi anh như không khí, nội tâm Thẩm Trường Hà vô cùng xấu hổ.Làm sao bây giờ?Bây giờ muốn nói với cô rằng anh có thể nhìn thấy, anh có chút không dám nói.Qua thật lâu, Lộ Kiêu Dương lăn qua lăn lại xong, thoải mái, mới nhìn về phía Thẩm Trường Hà, nhớ tới anh còn chưa tắm, lại nghĩ đến lời mẹ căn dặn, nói: "Anh đi tắm trước đi."Thẩm Trường Hà nói: "Được."Lộ Kiêu Dương cầm lấy bộ đồ mà mẹ Lộ đưa qua cho anh thay, nắm tay áo của anh, đi đến phòng tắm.Cô đưa đồ vào phòng tắm, nói rõ từng vị trí cho anh, "Tôi ở bên ngoài, anh có việc gì thì kêu tôi.Đương nhiên, tốt nhất là không có."Cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tắm rửa của anh.Cũng may, trong khoảng thời gian Thẩm Trường Hà tắm, cũng không có một chút ngoài ý muốn nào.Lộ Kiêu Dương về đến nhà, trở lại nơi cô sinh sống nhiều năm quen thuộc này, vô cùng vui vẻ.Vẫn còn đứng ở trước cửa sổ nhìn sân nhà mình một hồi.Cửa phòng tắm mở ken két một tiếng, Thẩm Trường Hà đi ra.Mặc quần áo của Phi Phi, mặc dù Phi Phi không cao bằng anh, nhưng bình thường mua quần áo thì đều mua rất lớn, cho nên anh cũng có thể mặc.Anh đứng ở đó, có thể là bởi vì nguyên nhân anh vừa tắm rửa xong, trên người mang theo một tầng ánh sáng nhu hòa.Thật là soái nha!Lộ Kiêu Dương cảm thán, nói: "Anh tắm xong rồi?""Ừ."! !..Đây là lần đầu tiên Lộ Kiêu Dương ngủ cùng với Thẩm Trường Hà ở trên một cái giường, hai người chưa từng cách nhau gần như vậy.Thẳm Trường Hà nhắm mắt lại, anh bình thường lúc tỉnh cũng đã rất an tĩnh, lúc ngủ thì càng an tĩnh hơn.Lộ Kiêu Dương nhìn anh, mình lại có cảm giác khó chịu như thể ngồi trên đống lửa.Chắc là anh đang ngủ nhỉ?Trời ạ!Cô lớn như vậy, lần đầu tiên cùng một người đàn ông nằm trên một cái giường, cảm giác lòng bàn tay của mình đều ra một tầng mồ hôi.Hơn nữa trước đây, Thẩm Trường Hà có đề cập qua với cô yêu cầu như vậy, cô thật đúng là lo lắng anh có động tay động chân với cô hay không.Hiện tại thấy anh đang ngủ, cô mới thở dài một hơi, vội vã bò dậy.Thẩm Trường Hà phát hiện động tĩnh, mở mắt ra, thấy cô rón rén leo xuống giường, trốn lên sofa ngủ."! "Như sợ có ai ăn cô vậy.Lộ Kiêu Dương vừa mới nằm xuống sofa, chợt nghe thấy thanh âm của Thẩm Trường Hà: "Tôi muốn uống nước.""! "Lộ Kiêu Dương nghe được, đau đầu muốn chết.Ngủ cả một buổi như thế, anh vẫn còn tốt, bây giờ lại muốn uống nước?Nhưng, vừa nghĩ tới không phải là bây giờ anh mất thị lực rồi sao?Cô lại đứng lên, đi ra cửa rót nước đưa cho anh, "Nước."Anh uống xong, đưa cái ly cho cô.Lộ Kiêu Dương cầm cái ly, nói: "Anh mau ngủ đi."Thẩm Trường Hà hỏi: "Em vừa đi đâu?"Lộ Kiêu Dương: "Tôi vẫn luôn ở đây mà! Ngủ ngay bên cạnh anh.""! " Công phu mở miệng nói mò của cô quả thực là hạng nhất.__Hết chương 90__.