Có lẽ trong lòng mỗi một người đã đi qua những năm tháng học trọ ấy, đều có một cảm xúc đặc biệt lẫn lộn, có người sẽ sâu sắc, sẽ cảm thấy đó là một khoảng thời gian tuyệt vời nhất không thể thay thế được, cũng sẽ có những người chỉ xem đó là một khoảng thời gian dài trôi qua mà thôi. Đối với tớ trước những năm tháng ấy nó là một khoảng thời gian nhàm chán đến vô vị, việc đi học đến trường cũng như một công việc buồn tẻ ta cứ phải lặp đi lặp lại hằng ngày. Khi ấy đi học là một nghĩa vụ, khi có cậu đi học là một sự mong chờ. Quãng thời gian đẹp đẽ ấy cứ trôi mãi đến lúc tớ nhận ra thì đã lâu đến thế, lâu đến nỗi bây giờ tớ đã có thể mỉm cười đứng trước cậu mà hỏi: "Dạo này cậu thế nào rồi? " Người ta nói sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, vậy với chúng ta sau cơn mưa lả tả ấy sẽ là gì ? - ------------------------------------ Reng...!Giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Ngày đi học càng đến gần, nỗi lo sợ càng ngày càng lớn, tôi sợ sợ khi gặp lại bạn bè, gặp lại những ác mộng…
Chương 6: 6: Lặng Thinh
Nếu Mặt Trời Ngang Qua EmTác giả: KiiVuuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCó lẽ trong lòng mỗi một người đã đi qua những năm tháng học trọ ấy, đều có một cảm xúc đặc biệt lẫn lộn, có người sẽ sâu sắc, sẽ cảm thấy đó là một khoảng thời gian tuyệt vời nhất không thể thay thế được, cũng sẽ có những người chỉ xem đó là một khoảng thời gian dài trôi qua mà thôi. Đối với tớ trước những năm tháng ấy nó là một khoảng thời gian nhàm chán đến vô vị, việc đi học đến trường cũng như một công việc buồn tẻ ta cứ phải lặp đi lặp lại hằng ngày. Khi ấy đi học là một nghĩa vụ, khi có cậu đi học là một sự mong chờ. Quãng thời gian đẹp đẽ ấy cứ trôi mãi đến lúc tớ nhận ra thì đã lâu đến thế, lâu đến nỗi bây giờ tớ đã có thể mỉm cười đứng trước cậu mà hỏi: "Dạo này cậu thế nào rồi? " Người ta nói sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, vậy với chúng ta sau cơn mưa lả tả ấy sẽ là gì ? - ------------------------------------ Reng...!Giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Ngày đi học càng đến gần, nỗi lo sợ càng ngày càng lớn, tôi sợ sợ khi gặp lại bạn bè, gặp lại những ác mộng… Và giây phút phán quyết đã đến.- " Cô muốn chuyển chỗ vài bạn, mấy em có ý kiến gì thì nói với cô nhé".Tôi cứ như chết lặng đợi đợi đến giây phút ấy.- " Bạn cuối cùng được đổi chỗ rồi đây.Mục An em xuống bàn cuối ngồi một mình ngay góc nhé.Cô nghĩ chổ đó sẽ làm em im lặng được đôi chút".Cả hai chúng tôi lặng thinh.Không một ai trong chúng tôi có ý kiến phản đối gì cả, cứ cho nó ứng theo tự nhiên mà thôi.Tôi không có cảm giác vui vẻ như tôi đã nghĩ, cũng không có cảm giác buồn bả nào cả.Chỉ lăng thinh cứ để nó trôi qua như đây là một câu trả lời của số phận.Thời gian cứ trôi, tôi im lặng nhìn cậu ấy thu dọn đồ đạc xuống bàn cuối.Chúng tôi lặng im như cái cách chúng tôi lần đầu ngồi với nhau.Dù gặp gỡ hay chia li chúng tôi vẫn như vậy.Cứ như hai người của hai thế giới.Chỉ là lần này hai mắt của chúng tôi lại chạm vào nhau.Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi và cảm giác của chúng tôi vẫn vậy vẫn là một câu trả lời không hoàn chỉnh.Rồi cậu ấy thẳng thừng bước đi để lại cho tôi một bóng lưng lạnh toát.Đôi mắt của cậu lúc nào cũng cho tôi hy vọng và hành động thì đem cho tôi sự tuyệt vọng.Cứ ngẩn ngơ mãi tới khi chuông reng, tôi mới chợt nhận ra đã hết tiết học rồi.Người ngồi kế bên tôi đã đổi thành người khác.Một chàng trai hoàn toàn trái nghịch với cậu.Chúng tôi lại cứ như là người cùng mội thế giới.Tôi thích người bạn ngồi cùng bàn bây giờ với tôi chỉ vì cậu ấy mang lại cho tôi cảm giác an toàn chứ không phải một kẻ mang theo đầy sự nguy hiểm như cậu.An Huy một chàng trai ấm áp nhưng lại mang đầy sự nam tính lại là học bá.Có lẽ tôi gặp được bạn cùng bàn mà mọi người ngưỡng mộ trong truyền thuyết rồi đây.Một chàng trai ấm áp thì sẽ xua tan đi mùa đông lạnh lẽo trong lòng rất nhanh.Chúng tôi làm quen rất nhanh, rất tự nhiên.Trái ngược hoàn toàn với Mục An con người đầy sự lạnh lùng và cao ngạo.Sự nhanh nhẹn ấy làm tôi bỗng nhận ra sự lặng im của chúng tôi lâu đến cỡ nào.Càng khiến tôi nhận ra thật sự thế giới của chúng khó có khả năng giao nhau đến mức nào.- ------------------------Sự giao thoa giữa hai thế giới trái ngược nhau sẽ là sự hòa hợp vui vẻ hay là sự lặng thinh đến chết người anh nhỉ.
Và giây phút phán quyết đã đến.
- " Cô muốn chuyển chỗ vài bạn, mấy em có ý kiến gì thì nói với cô nhé".
Tôi cứ như chết lặng đợi đợi đến giây phút ấy.
- " Bạn cuối cùng được đổi chỗ rồi đây.
Mục An em xuống bàn cuối ngồi một mình ngay góc nhé.
Cô nghĩ chổ đó sẽ làm em im lặng được đôi chút".
Cả hai chúng tôi lặng thinh.
Không một ai trong chúng tôi có ý kiến phản đối gì cả, cứ cho nó ứng theo tự nhiên mà thôi.
Tôi không có cảm giác vui vẻ như tôi đã nghĩ, cũng không có cảm giác buồn bả nào cả.
Chỉ lăng thinh cứ để nó trôi qua như đây là một câu trả lời của số phận.
Thời gian cứ trôi, tôi im lặng nhìn cậu ấy thu dọn đồ đạc xuống bàn cuối.
Chúng tôi lặng im như cái cách chúng tôi lần đầu ngồi với nhau.
Dù gặp gỡ hay chia li chúng tôi vẫn như vậy.
Cứ như hai người của hai thế giới.
Chỉ là lần này hai mắt của chúng tôi lại chạm vào nhau.
Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi và cảm giác của chúng tôi vẫn vậy vẫn là một câu trả lời không hoàn chỉnh.
Rồi cậu ấy thẳng thừng bước đi để lại cho tôi một bóng lưng lạnh toát.
Đôi mắt của cậu lúc nào cũng cho tôi hy vọng và hành động thì đem cho tôi sự tuyệt vọng.
Cứ ngẩn ngơ mãi tới khi chuông reng, tôi mới chợt nhận ra đã hết tiết học rồi.
Người ngồi kế bên tôi đã đổi thành người khác.
Một chàng trai hoàn toàn trái nghịch với cậu.
Chúng tôi lại cứ như là người cùng mội thế giới.
Tôi thích người bạn ngồi cùng bàn bây giờ với tôi chỉ vì cậu ấy mang lại cho tôi cảm giác an toàn chứ không phải một kẻ mang theo đầy sự nguy hiểm như cậu.
An Huy một chàng trai ấm áp nhưng lại mang đầy sự nam tính lại là học bá.
Có lẽ tôi gặp được bạn cùng bàn mà mọi người ngưỡng mộ trong truyền thuyết rồi đây.
Một chàng trai ấm áp thì sẽ xua tan đi mùa đông lạnh lẽo trong lòng rất nhanh.
Chúng tôi làm quen rất nhanh, rất tự nhiên.
Trái ngược hoàn toàn với Mục An con người đầy sự lạnh lùng và cao ngạo.
Sự nhanh nhẹn ấy làm tôi bỗng nhận ra sự lặng im của chúng tôi lâu đến cỡ nào.
Càng khiến tôi nhận ra thật sự thế giới của chúng khó có khả năng giao nhau đến mức nào.
- ------------------------
Sự giao thoa giữa hai thế giới trái ngược nhau sẽ là sự hòa hợp vui vẻ hay là sự lặng thinh đến chết người anh nhỉ.
Nếu Mặt Trời Ngang Qua EmTác giả: KiiVuuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCó lẽ trong lòng mỗi một người đã đi qua những năm tháng học trọ ấy, đều có một cảm xúc đặc biệt lẫn lộn, có người sẽ sâu sắc, sẽ cảm thấy đó là một khoảng thời gian tuyệt vời nhất không thể thay thế được, cũng sẽ có những người chỉ xem đó là một khoảng thời gian dài trôi qua mà thôi. Đối với tớ trước những năm tháng ấy nó là một khoảng thời gian nhàm chán đến vô vị, việc đi học đến trường cũng như một công việc buồn tẻ ta cứ phải lặp đi lặp lại hằng ngày. Khi ấy đi học là một nghĩa vụ, khi có cậu đi học là một sự mong chờ. Quãng thời gian đẹp đẽ ấy cứ trôi mãi đến lúc tớ nhận ra thì đã lâu đến thế, lâu đến nỗi bây giờ tớ đã có thể mỉm cười đứng trước cậu mà hỏi: "Dạo này cậu thế nào rồi? " Người ta nói sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, vậy với chúng ta sau cơn mưa lả tả ấy sẽ là gì ? - ------------------------------------ Reng...!Giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Ngày đi học càng đến gần, nỗi lo sợ càng ngày càng lớn, tôi sợ sợ khi gặp lại bạn bè, gặp lại những ác mộng… Và giây phút phán quyết đã đến.- " Cô muốn chuyển chỗ vài bạn, mấy em có ý kiến gì thì nói với cô nhé".Tôi cứ như chết lặng đợi đợi đến giây phút ấy.- " Bạn cuối cùng được đổi chỗ rồi đây.Mục An em xuống bàn cuối ngồi một mình ngay góc nhé.Cô nghĩ chổ đó sẽ làm em im lặng được đôi chút".Cả hai chúng tôi lặng thinh.Không một ai trong chúng tôi có ý kiến phản đối gì cả, cứ cho nó ứng theo tự nhiên mà thôi.Tôi không có cảm giác vui vẻ như tôi đã nghĩ, cũng không có cảm giác buồn bả nào cả.Chỉ lăng thinh cứ để nó trôi qua như đây là một câu trả lời của số phận.Thời gian cứ trôi, tôi im lặng nhìn cậu ấy thu dọn đồ đạc xuống bàn cuối.Chúng tôi lặng im như cái cách chúng tôi lần đầu ngồi với nhau.Dù gặp gỡ hay chia li chúng tôi vẫn như vậy.Cứ như hai người của hai thế giới.Chỉ là lần này hai mắt của chúng tôi lại chạm vào nhau.Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi và cảm giác của chúng tôi vẫn vậy vẫn là một câu trả lời không hoàn chỉnh.Rồi cậu ấy thẳng thừng bước đi để lại cho tôi một bóng lưng lạnh toát.Đôi mắt của cậu lúc nào cũng cho tôi hy vọng và hành động thì đem cho tôi sự tuyệt vọng.Cứ ngẩn ngơ mãi tới khi chuông reng, tôi mới chợt nhận ra đã hết tiết học rồi.Người ngồi kế bên tôi đã đổi thành người khác.Một chàng trai hoàn toàn trái nghịch với cậu.Chúng tôi lại cứ như là người cùng mội thế giới.Tôi thích người bạn ngồi cùng bàn bây giờ với tôi chỉ vì cậu ấy mang lại cho tôi cảm giác an toàn chứ không phải một kẻ mang theo đầy sự nguy hiểm như cậu.An Huy một chàng trai ấm áp nhưng lại mang đầy sự nam tính lại là học bá.Có lẽ tôi gặp được bạn cùng bàn mà mọi người ngưỡng mộ trong truyền thuyết rồi đây.Một chàng trai ấm áp thì sẽ xua tan đi mùa đông lạnh lẽo trong lòng rất nhanh.Chúng tôi làm quen rất nhanh, rất tự nhiên.Trái ngược hoàn toàn với Mục An con người đầy sự lạnh lùng và cao ngạo.Sự nhanh nhẹn ấy làm tôi bỗng nhận ra sự lặng im của chúng tôi lâu đến cỡ nào.Càng khiến tôi nhận ra thật sự thế giới của chúng khó có khả năng giao nhau đến mức nào.- ------------------------Sự giao thoa giữa hai thế giới trái ngược nhau sẽ là sự hòa hợp vui vẻ hay là sự lặng thinh đến chết người anh nhỉ.