Có lẽ trong lòng mỗi một người đã đi qua những năm tháng học trọ ấy, đều có một cảm xúc đặc biệt lẫn lộn, có người sẽ sâu sắc, sẽ cảm thấy đó là một khoảng thời gian tuyệt vời nhất không thể thay thế được, cũng sẽ có những người chỉ xem đó là một khoảng thời gian dài trôi qua mà thôi. Đối với tớ trước những năm tháng ấy nó là một khoảng thời gian nhàm chán đến vô vị, việc đi học đến trường cũng như một công việc buồn tẻ ta cứ phải lặp đi lặp lại hằng ngày. Khi ấy đi học là một nghĩa vụ, khi có cậu đi học là một sự mong chờ. Quãng thời gian đẹp đẽ ấy cứ trôi mãi đến lúc tớ nhận ra thì đã lâu đến thế, lâu đến nỗi bây giờ tớ đã có thể mỉm cười đứng trước cậu mà hỏi: "Dạo này cậu thế nào rồi? " Người ta nói sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, vậy với chúng ta sau cơn mưa lả tả ấy sẽ là gì ? - ------------------------------------ Reng...!Giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Ngày đi học càng đến gần, nỗi lo sợ càng ngày càng lớn, tôi sợ sợ khi gặp lại bạn bè, gặp lại những ác mộng…
Chương 10: 10: Chênh Vênh
Nếu Mặt Trời Ngang Qua EmTác giả: KiiVuuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCó lẽ trong lòng mỗi một người đã đi qua những năm tháng học trọ ấy, đều có một cảm xúc đặc biệt lẫn lộn, có người sẽ sâu sắc, sẽ cảm thấy đó là một khoảng thời gian tuyệt vời nhất không thể thay thế được, cũng sẽ có những người chỉ xem đó là một khoảng thời gian dài trôi qua mà thôi. Đối với tớ trước những năm tháng ấy nó là một khoảng thời gian nhàm chán đến vô vị, việc đi học đến trường cũng như một công việc buồn tẻ ta cứ phải lặp đi lặp lại hằng ngày. Khi ấy đi học là một nghĩa vụ, khi có cậu đi học là một sự mong chờ. Quãng thời gian đẹp đẽ ấy cứ trôi mãi đến lúc tớ nhận ra thì đã lâu đến thế, lâu đến nỗi bây giờ tớ đã có thể mỉm cười đứng trước cậu mà hỏi: "Dạo này cậu thế nào rồi? " Người ta nói sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, vậy với chúng ta sau cơn mưa lả tả ấy sẽ là gì ? - ------------------------------------ Reng...!Giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Ngày đi học càng đến gần, nỗi lo sợ càng ngày càng lớn, tôi sợ sợ khi gặp lại bạn bè, gặp lại những ác mộng… " Sao lại buồn rồi Triệu Việt, điểm cậu cao lắm rồi"- An Hy nhẹ nhàng an ủi tôi."Cậu dò lại xem giáo viên có chấm sai chỗ nào không.Nhiều khi cậu lên được 11 luôn đấy"- Cái tên này không biết tôi đang buồn ư." Cho tớ mượn bài của chàng trai điểm 10 dò đi này"" Đây, đây cô gái xém 10"- Tên khốn, thật muốn đánh cậu ấy mà.- " Đợt này lớp chúng ta làm bài rất tốt nhưng chỉ có một bạn đạt điểm 10, đó là An Hy các bạn vỗ tay cho bạn ấy nào"- Giáo Viên tuyên dương An Hy trước lớp.Tôi thật sự rất mừng cho cậu ấy.Vì thật sự cậu ấy đã rất cố gắng, cậu ấy xứng đáng với những điều này.Sau khi mướn được bài của cậu ấy.Tôi hí hửng xem điểm vì trong lòng thật sự mong muốn được chấm sai.Vậy mà sai, sai thật rồi.Sai sai bài cậu ấy.Giáo viên vậy mà công sai điểm câu ấy." An Hy ơi, cô chấm sai điểm cậu rồi kìa, cậu được cộng dư nửa điểm kìa, mà thôi đâu ai biết tớ biết, cậu biết chúng ta giấu được rồi"- Tôi hào hứng nói như mình đã kiếm ra một cách vẹn tròn cả đôi bên.Vậy mà ai lại ngờ được." Thôi không được đâu, để tới đi nới lại với cô"" Vậy mới không được đấy"- Tôi tìm mọi cách để ngăn cản cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại quyết đoán đi, không nói lời nào.Tôi nhanh tay kéo cậu ấy lại - " Cô tuyên dương cậu rồi cậu không biết nếu cậu không phải bọn khốn ở dưới sẽ nói gì không.Câu mới là kẻ không hiểu đấy.Cậu không hiểu chi là một khoảng nhỏ nhưng nó rất khác biệt không.Không trọn vẹn thì mãi mãi không trọn vẹn".Cậu ấy vẫn giựt tay đi.Tôi chỉ kịp la lên " Tên Ngốc này"- Trời ơi sao cậu ta vẫn sống được đến bây giờ vậy.Không sống thật một tí thì có sao đâu.Cho dù có mắng ra sao thì trong lòng tôi vẫn hiểu đây là một kẻ ngốc vẫn vững được tâm giữa thế giới đầy rẫy thị phi này.Bông tôi có một suy nghĩ thật ngu ngốc, tôi muốn bảo vệ sự ngây thơ này của An Hy.Chỉ khi nhìn cậu ấy, tôi bỗng hoảng hốt nhớ về mình của ngày xưa.Cây ấy không hiểu được kẻ hạng 2 chỉ mãi là kẻ hạng 2.Sẽ không ai nhớ đên một kẻ hạng 2 vì vinh quang sẽ dành cho người đứng nhất.Cái thứ hạng chênh vênh ấy vừa khát khao mà cũng vừa căm hận nó biết bao..
" Sao lại buồn rồi Triệu Việt, điểm cậu cao lắm rồi"- An Hy nhẹ nhàng an ủi tôi.
"Cậu dò lại xem giáo viên có chấm sai chỗ nào không.
Nhiều khi cậu lên được 11 luôn đấy"- Cái tên này không biết tôi đang buồn ư.
" Cho tớ mượn bài của chàng trai điểm 10 dò đi này"
" Đây, đây cô gái xém 10"- Tên khốn, thật muốn đánh cậu ấy mà.
- " Đợt này lớp chúng ta làm bài rất tốt nhưng chỉ có một bạn đạt điểm 10, đó là An Hy các bạn vỗ tay cho bạn ấy nào"- Giáo Viên tuyên dương An Hy trước lớp.
Tôi thật sự rất mừng cho cậu ấy.
Vì thật sự cậu ấy đã rất cố gắng, cậu ấy xứng đáng với những điều này.
Sau khi mướn được bài của cậu ấy.
Tôi hí hửng xem điểm vì trong lòng thật sự mong muốn được chấm sai.
Vậy mà sai, sai thật rồi.
Sai sai bài cậu ấy.
Giáo viên vậy mà công sai điểm câu ấy.
" An Hy ơi, cô chấm sai điểm cậu rồi kìa, cậu được cộng dư nửa điểm kìa, mà thôi đâu ai biết tớ biết, cậu biết chúng ta giấu được rồi"- Tôi hào hứng nói như mình đã kiếm ra một cách vẹn tròn cả đôi bên.
Vậy mà ai lại ngờ được.
" Thôi không được đâu, để tới đi nới lại với cô"
" Vậy mới không được đấy"- Tôi tìm mọi cách để ngăn cản cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại quyết đoán đi, không nói lời nào.
Tôi nhanh tay kéo cậu ấy lại - " Cô tuyên dương cậu rồi cậu không biết nếu cậu không phải bọn khốn ở dưới sẽ nói gì không.
Câu mới là kẻ không hiểu đấy.
Cậu không hiểu chi là một khoảng nhỏ nhưng nó rất khác biệt không.
Không trọn vẹn thì mãi mãi không trọn vẹn".
Cậu ấy vẫn giựt tay đi.
Tôi chỉ kịp la lên " Tên Ngốc này"- Trời ơi sao cậu ta vẫn sống được đến bây giờ vậy.
Không sống thật một tí thì có sao đâu.
Cho dù có mắng ra sao thì trong lòng tôi vẫn hiểu đây là một kẻ ngốc vẫn vững được tâm giữa thế giới đầy rẫy thị phi này.
Bông tôi có một suy nghĩ thật ngu ngốc, tôi muốn bảo vệ sự ngây thơ này của An Hy.
Chỉ khi nhìn cậu ấy, tôi bỗng hoảng hốt nhớ về mình của ngày xưa.
Cây ấy không hiểu được kẻ hạng 2 chỉ mãi là kẻ hạng 2.
Sẽ không ai nhớ đên một kẻ hạng 2 vì vinh quang sẽ dành cho người đứng nhất.
Cái thứ hạng chênh vênh ấy vừa khát khao mà cũng vừa căm hận nó biết bao..
Nếu Mặt Trời Ngang Qua EmTác giả: KiiVuuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCó lẽ trong lòng mỗi một người đã đi qua những năm tháng học trọ ấy, đều có một cảm xúc đặc biệt lẫn lộn, có người sẽ sâu sắc, sẽ cảm thấy đó là một khoảng thời gian tuyệt vời nhất không thể thay thế được, cũng sẽ có những người chỉ xem đó là một khoảng thời gian dài trôi qua mà thôi. Đối với tớ trước những năm tháng ấy nó là một khoảng thời gian nhàm chán đến vô vị, việc đi học đến trường cũng như một công việc buồn tẻ ta cứ phải lặp đi lặp lại hằng ngày. Khi ấy đi học là một nghĩa vụ, khi có cậu đi học là một sự mong chờ. Quãng thời gian đẹp đẽ ấy cứ trôi mãi đến lúc tớ nhận ra thì đã lâu đến thế, lâu đến nỗi bây giờ tớ đã có thể mỉm cười đứng trước cậu mà hỏi: "Dạo này cậu thế nào rồi? " Người ta nói sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, vậy với chúng ta sau cơn mưa lả tả ấy sẽ là gì ? - ------------------------------------ Reng...!Giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng. Ngày đi học càng đến gần, nỗi lo sợ càng ngày càng lớn, tôi sợ sợ khi gặp lại bạn bè, gặp lại những ác mộng… " Sao lại buồn rồi Triệu Việt, điểm cậu cao lắm rồi"- An Hy nhẹ nhàng an ủi tôi."Cậu dò lại xem giáo viên có chấm sai chỗ nào không.Nhiều khi cậu lên được 11 luôn đấy"- Cái tên này không biết tôi đang buồn ư." Cho tớ mượn bài của chàng trai điểm 10 dò đi này"" Đây, đây cô gái xém 10"- Tên khốn, thật muốn đánh cậu ấy mà.- " Đợt này lớp chúng ta làm bài rất tốt nhưng chỉ có một bạn đạt điểm 10, đó là An Hy các bạn vỗ tay cho bạn ấy nào"- Giáo Viên tuyên dương An Hy trước lớp.Tôi thật sự rất mừng cho cậu ấy.Vì thật sự cậu ấy đã rất cố gắng, cậu ấy xứng đáng với những điều này.Sau khi mướn được bài của cậu ấy.Tôi hí hửng xem điểm vì trong lòng thật sự mong muốn được chấm sai.Vậy mà sai, sai thật rồi.Sai sai bài cậu ấy.Giáo viên vậy mà công sai điểm câu ấy." An Hy ơi, cô chấm sai điểm cậu rồi kìa, cậu được cộng dư nửa điểm kìa, mà thôi đâu ai biết tớ biết, cậu biết chúng ta giấu được rồi"- Tôi hào hứng nói như mình đã kiếm ra một cách vẹn tròn cả đôi bên.Vậy mà ai lại ngờ được." Thôi không được đâu, để tới đi nới lại với cô"" Vậy mới không được đấy"- Tôi tìm mọi cách để ngăn cản cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại quyết đoán đi, không nói lời nào.Tôi nhanh tay kéo cậu ấy lại - " Cô tuyên dương cậu rồi cậu không biết nếu cậu không phải bọn khốn ở dưới sẽ nói gì không.Câu mới là kẻ không hiểu đấy.Cậu không hiểu chi là một khoảng nhỏ nhưng nó rất khác biệt không.Không trọn vẹn thì mãi mãi không trọn vẹn".Cậu ấy vẫn giựt tay đi.Tôi chỉ kịp la lên " Tên Ngốc này"- Trời ơi sao cậu ta vẫn sống được đến bây giờ vậy.Không sống thật một tí thì có sao đâu.Cho dù có mắng ra sao thì trong lòng tôi vẫn hiểu đây là một kẻ ngốc vẫn vững được tâm giữa thế giới đầy rẫy thị phi này.Bông tôi có một suy nghĩ thật ngu ngốc, tôi muốn bảo vệ sự ngây thơ này của An Hy.Chỉ khi nhìn cậu ấy, tôi bỗng hoảng hốt nhớ về mình của ngày xưa.Cây ấy không hiểu được kẻ hạng 2 chỉ mãi là kẻ hạng 2.Sẽ không ai nhớ đên một kẻ hạng 2 vì vinh quang sẽ dành cho người đứng nhất.Cái thứ hạng chênh vênh ấy vừa khát khao mà cũng vừa căm hận nó biết bao..