Tại biệt thự Lâm gia Bà lão tay dắt một bé gái thân hình mảnh khảnh, nước da trắng mịn, khuôn mặt mũm mĩm đến trước mặt người đàn ông khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang ngồi trên sofa Người đàn ông này, thân hình cường tráng, nước da cổ đồng, ngũ quan tinh xảo nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi - "Hiệu trưởng, đây là ai vậy?" Khí thế bức người của anh làm cô lạnh xương sống - "Đây là Lâm tổng, sau này là cha nuôi con, mau gọi một tiếng cha đi" Thẩm Tư Linh chần chừ, đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó gọi một tiếng: "Cha!" - "Ngoan" - "Lâm tổng tôi đưa người tới rồi, giờ tôi phải đi đây" Hiệu trưởng nói rồi vội vã rời đi - "Đưa tiểu thư lên phòng" Nói rồi, Lâm Tạ Phong khoác lên người chiếc áo vest rời khỏi khu biệt thự Bước vào phòng, cô kinh ngạc, căn phòng lớn gần bằng cô nhi viện mà cô ở, bốn bức tường được sơn màu hồng…
Chương 157
Cha Nuôi! Con Hận Người!Tác giả: ChunTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTại biệt thự Lâm gia Bà lão tay dắt một bé gái thân hình mảnh khảnh, nước da trắng mịn, khuôn mặt mũm mĩm đến trước mặt người đàn ông khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang ngồi trên sofa Người đàn ông này, thân hình cường tráng, nước da cổ đồng, ngũ quan tinh xảo nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi - "Hiệu trưởng, đây là ai vậy?" Khí thế bức người của anh làm cô lạnh xương sống - "Đây là Lâm tổng, sau này là cha nuôi con, mau gọi một tiếng cha đi" Thẩm Tư Linh chần chừ, đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó gọi một tiếng: "Cha!" - "Ngoan" - "Lâm tổng tôi đưa người tới rồi, giờ tôi phải đi đây" Hiệu trưởng nói rồi vội vã rời đi - "Đưa tiểu thư lên phòng" Nói rồi, Lâm Tạ Phong khoác lên người chiếc áo vest rời khỏi khu biệt thự Bước vào phòng, cô kinh ngạc, căn phòng lớn gần bằng cô nhi viện mà cô ở, bốn bức tường được sơn màu hồng… Tào Khê vừa bước vào phòng đã bị loá mắt bởi hai chiếc váy lộng lẫy, một màu hồng phấn ngọt ngào, một màu trắng tinh khiết, cô ấy nhào lại, mỗi tay ôm một cái. Thẩm Tư Linh ngồi phịch xuống sofa gần đó, rót hai tách trà, cô quá khát mà uống trước."Tư Linh! Đẹp ngoài sức tưởng tượng!""Tớ đã thêm một vài điểm để chiếc váy trông nổi bật hơn, giúp tôn lên mọi ưu điểm của cậu.""Hèn gì tớ thấy trông hơi khác so với bản vẽ." Tào Khê nhẹ nhàng sờ, cẩn thận từng chút một như sợ sơ suất làm hỏng chúng.Thẩm Tư Linh vừa thổi vừa thưởng thức trà, cô chợt nhớ ra:"À cậu nhắn cho Hắc Tiệp chưa?""Chưa... Để tớ nhắn liền." Tào Khê vội móc điện thoại ra, ngón cái nhanh nhẹn bấm một dòng tin nhắn chưa đầy một phút.Thẩm Tư Linh lấy điện thoại Tào Khê để lên bàn, cô đẩy cô ấy vào phòng khác được che bởi tấm rèm."Tư Linh, hồi trước tớ tới đâu có thấy phòng này đâu? Không ngờ trong phòng cậu còn có một căn phòng khác." Tào Khê kinh ngạc, trầm trồ trước bao nhiêu là quần áo đẹp.Thẩm Tư Linh cười trừ, cô không biết phải giải thích sao..."Tớ cho người lắp một căn phòng nhỏ trong này. Cậu biết đó tớ là nhà thiết kế, không ngừng sáng tạo những cái mới, tớ không muốn ai biết được những mẫu thiết kế của tớ trước khi nó hoàn thành.""Yên tâm, tớ không nói với ai." Tào Khê bặm chặt môi, giơ tay kéo từ khoé miệng trái sang phải.Thẩm Tư Linh mỉm cười:"Tớ biết nên tớ mới dám nói với cậu.""Ê bữa nào rảnh rảnh cho tớ thử mấy mẫu của cậu, tớ thích thời trang lắm, cho tớ làm mẫu luôn cũng được. Tớ không lấy tiền đâu." Tào Khê nói giỡn."Thôi mau vào trong đi, tớ đem váy vào sau." Cô mở tấm rèm, một cước đá Tào Khê."Đau quá! Nhẹ một chút, cái mông của tớ vàng bạc không đấy!" Tào Khê xuýt xoa b* m*ng căng tròn in nguyên dấu giày.Thẩm Tư Linh cởi cái váy trắng ra khỏi con ma nơ canh. Chiếc váy khá cầu kỳ nên công đoạn cởi bỏ cũng phải nhiều bước."Xong chưa? Tớ cởi hết đồ ra rồi.""Đợi năm phút nữa, sắp xong rồi."Cô phải nhẹ nhàng gỡ từng chút một, năm phút sau mới xong. Thẩm Tư Linh đưa chiếc váy vào trong phòng, trong lúc đợi Tào Khê thay xong cô tranh thủ cởi chiếc còn lại.Cạch!!!Hắc Tiệp mở cửa vào phòng. Thẩm Tư Linh giật mình, dừng lại mọi động tác, ngơ ngác nhìn anh ta."Tôi nói có hẹn trước rồi, kêu Thư ký khỏi cần thông báo." Hắc Tiệp biết Thẩm Tư Linh đang nghĩ gì trong đầu, anh ta liền giải thích.Đúng lúc Tào Khê ở trong phòng không biết gì, nói vọng ra ngoài:"Cậu vào kéo giúp tớ khoá với.""Ờ đợi tớ."Thẩm Tư Linh khó xử với cái váy đang cởi dang dở, rồi nhìn Hắc Tiệp."Để tôi.""Không đ...được!" Thẩm Tư Linh không dám nói lớn, cô tính ngăn cản Hắc Tiệp nhưng chưa kịp thì anh ta theo tiếng gọi đi vào bên trong.
Tào Khê vừa bước vào phòng đã bị loá mắt bởi hai chiếc váy lộng lẫy, một màu hồng phấn ngọt ngào, một màu trắng tinh khiết, cô ấy nhào lại, mỗi tay ôm một cái. Thẩm Tư Linh ngồi phịch xuống sofa gần đó, rót hai tách trà, cô quá khát mà uống trước.
"Tư Linh! Đẹp ngoài sức tưởng tượng!"
"Tớ đã thêm một vài điểm để chiếc váy trông nổi bật hơn, giúp tôn lên mọi ưu điểm của cậu."
"Hèn gì tớ thấy trông hơi khác so với bản vẽ." Tào Khê nhẹ nhàng sờ, cẩn thận từng chút một như sợ sơ suất làm hỏng chúng.
Thẩm Tư Linh vừa thổi vừa thưởng thức trà, cô chợt nhớ ra:
"À cậu nhắn cho Hắc Tiệp chưa?"
"Chưa... Để tớ nhắn liền." Tào Khê vội móc điện thoại ra, ngón cái nhanh nhẹn bấm một dòng tin nhắn chưa đầy một phút.
Thẩm Tư Linh lấy điện thoại Tào Khê để lên bàn, cô đẩy cô ấy vào phòng khác được che bởi tấm rèm.
"Tư Linh, hồi trước tớ tới đâu có thấy phòng này đâu? Không ngờ trong phòng cậu còn có một căn phòng khác." Tào Khê kinh ngạc, trầm trồ trước bao nhiêu là quần áo đẹp.
Thẩm Tư Linh cười trừ, cô không biết phải giải thích sao...
"Tớ cho người lắp một căn phòng nhỏ trong này. Cậu biết đó tớ là nhà thiết kế, không ngừng sáng tạo những cái mới, tớ không muốn ai biết được những mẫu thiết kế của tớ trước khi nó hoàn thành."
"Yên tâm, tớ không nói với ai." Tào Khê bặm chặt môi, giơ tay kéo từ khoé miệng trái sang phải.
Thẩm Tư Linh mỉm cười:
"Tớ biết nên tớ mới dám nói với cậu."
"Ê bữa nào rảnh rảnh cho tớ thử mấy mẫu của cậu, tớ thích thời trang lắm, cho tớ làm mẫu luôn cũng được. Tớ không lấy tiền đâu." Tào Khê nói giỡn.
"Thôi mau vào trong đi, tớ đem váy vào sau." Cô mở tấm rèm, một cước đá Tào Khê.
"Đau quá! Nhẹ một chút, cái mông của tớ vàng bạc không đấy!" Tào Khê xuýt xoa b* m*ng căng tròn in nguyên dấu giày.
Thẩm Tư Linh cởi cái váy trắng ra khỏi con ma nơ canh. Chiếc váy khá cầu kỳ nên công đoạn cởi bỏ cũng phải nhiều bước.
"Xong chưa? Tớ cởi hết đồ ra rồi."
"Đợi năm phút nữa, sắp xong rồi."
Cô phải nhẹ nhàng gỡ từng chút một, năm phút sau mới xong. Thẩm Tư Linh đưa chiếc váy vào trong phòng, trong lúc đợi Tào Khê thay xong cô tranh thủ cởi chiếc còn lại.
Cạch!!!
Hắc Tiệp mở cửa vào phòng. Thẩm Tư Linh giật mình, dừng lại mọi động tác, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Tôi nói có hẹn trước rồi, kêu Thư ký khỏi cần thông báo." Hắc Tiệp biết Thẩm Tư Linh đang nghĩ gì trong đầu, anh ta liền giải thích.
Đúng lúc Tào Khê ở trong phòng không biết gì, nói vọng ra ngoài:
"Cậu vào kéo giúp tớ khoá với."
"Ờ đợi tớ."
Thẩm Tư Linh khó xử với cái váy đang cởi dang dở, rồi nhìn Hắc Tiệp.
"Để tôi."
"Không đ...được!" Thẩm Tư Linh không dám nói lớn, cô tính ngăn cản Hắc Tiệp nhưng chưa kịp thì anh ta theo tiếng gọi đi vào bên trong.
Cha Nuôi! Con Hận Người!Tác giả: ChunTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTại biệt thự Lâm gia Bà lão tay dắt một bé gái thân hình mảnh khảnh, nước da trắng mịn, khuôn mặt mũm mĩm đến trước mặt người đàn ông khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang ngồi trên sofa Người đàn ông này, thân hình cường tráng, nước da cổ đồng, ngũ quan tinh xảo nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi - "Hiệu trưởng, đây là ai vậy?" Khí thế bức người của anh làm cô lạnh xương sống - "Đây là Lâm tổng, sau này là cha nuôi con, mau gọi một tiếng cha đi" Thẩm Tư Linh chần chừ, đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó gọi một tiếng: "Cha!" - "Ngoan" - "Lâm tổng tôi đưa người tới rồi, giờ tôi phải đi đây" Hiệu trưởng nói rồi vội vã rời đi - "Đưa tiểu thư lên phòng" Nói rồi, Lâm Tạ Phong khoác lên người chiếc áo vest rời khỏi khu biệt thự Bước vào phòng, cô kinh ngạc, căn phòng lớn gần bằng cô nhi viện mà cô ở, bốn bức tường được sơn màu hồng… Tào Khê vừa bước vào phòng đã bị loá mắt bởi hai chiếc váy lộng lẫy, một màu hồng phấn ngọt ngào, một màu trắng tinh khiết, cô ấy nhào lại, mỗi tay ôm một cái. Thẩm Tư Linh ngồi phịch xuống sofa gần đó, rót hai tách trà, cô quá khát mà uống trước."Tư Linh! Đẹp ngoài sức tưởng tượng!""Tớ đã thêm một vài điểm để chiếc váy trông nổi bật hơn, giúp tôn lên mọi ưu điểm của cậu.""Hèn gì tớ thấy trông hơi khác so với bản vẽ." Tào Khê nhẹ nhàng sờ, cẩn thận từng chút một như sợ sơ suất làm hỏng chúng.Thẩm Tư Linh vừa thổi vừa thưởng thức trà, cô chợt nhớ ra:"À cậu nhắn cho Hắc Tiệp chưa?""Chưa... Để tớ nhắn liền." Tào Khê vội móc điện thoại ra, ngón cái nhanh nhẹn bấm một dòng tin nhắn chưa đầy một phút.Thẩm Tư Linh lấy điện thoại Tào Khê để lên bàn, cô đẩy cô ấy vào phòng khác được che bởi tấm rèm."Tư Linh, hồi trước tớ tới đâu có thấy phòng này đâu? Không ngờ trong phòng cậu còn có một căn phòng khác." Tào Khê kinh ngạc, trầm trồ trước bao nhiêu là quần áo đẹp.Thẩm Tư Linh cười trừ, cô không biết phải giải thích sao..."Tớ cho người lắp một căn phòng nhỏ trong này. Cậu biết đó tớ là nhà thiết kế, không ngừng sáng tạo những cái mới, tớ không muốn ai biết được những mẫu thiết kế của tớ trước khi nó hoàn thành.""Yên tâm, tớ không nói với ai." Tào Khê bặm chặt môi, giơ tay kéo từ khoé miệng trái sang phải.Thẩm Tư Linh mỉm cười:"Tớ biết nên tớ mới dám nói với cậu.""Ê bữa nào rảnh rảnh cho tớ thử mấy mẫu của cậu, tớ thích thời trang lắm, cho tớ làm mẫu luôn cũng được. Tớ không lấy tiền đâu." Tào Khê nói giỡn."Thôi mau vào trong đi, tớ đem váy vào sau." Cô mở tấm rèm, một cước đá Tào Khê."Đau quá! Nhẹ một chút, cái mông của tớ vàng bạc không đấy!" Tào Khê xuýt xoa b* m*ng căng tròn in nguyên dấu giày.Thẩm Tư Linh cởi cái váy trắng ra khỏi con ma nơ canh. Chiếc váy khá cầu kỳ nên công đoạn cởi bỏ cũng phải nhiều bước."Xong chưa? Tớ cởi hết đồ ra rồi.""Đợi năm phút nữa, sắp xong rồi."Cô phải nhẹ nhàng gỡ từng chút một, năm phút sau mới xong. Thẩm Tư Linh đưa chiếc váy vào trong phòng, trong lúc đợi Tào Khê thay xong cô tranh thủ cởi chiếc còn lại.Cạch!!!Hắc Tiệp mở cửa vào phòng. Thẩm Tư Linh giật mình, dừng lại mọi động tác, ngơ ngác nhìn anh ta."Tôi nói có hẹn trước rồi, kêu Thư ký khỏi cần thông báo." Hắc Tiệp biết Thẩm Tư Linh đang nghĩ gì trong đầu, anh ta liền giải thích.Đúng lúc Tào Khê ở trong phòng không biết gì, nói vọng ra ngoài:"Cậu vào kéo giúp tớ khoá với.""Ờ đợi tớ."Thẩm Tư Linh khó xử với cái váy đang cởi dang dở, rồi nhìn Hắc Tiệp."Để tôi.""Không đ...được!" Thẩm Tư Linh không dám nói lớn, cô tính ngăn cản Hắc Tiệp nhưng chưa kịp thì anh ta theo tiếng gọi đi vào bên trong.