Tác giả:

Trên quan đạo, xa xa giương lên bụi đất, tiếng vó ngựa đát đát liên tiếp truyền đến. Hai người thanh niên bộ dáng tướng lĩnh , thân mặc áo giáp khinh lượng, bên hông đeo trường kiếm, kỵ mã đằng trước, phía sau theo một chiếc mã xa ,mã xa do mộc chế , nhìn qua thực rắn chắc, nhưng bởi vì do không có đồ trang trí gì, có vẻ hơi chút đơn sơ. Trong mã xa ở bên cửa sổ cũng chỉ treo liêm tử (mành), trên xe phô chút nhuyễn đ**m, chính giữa đặt một bộ ải kỷ (bàn con thấp), bày biện cực kỳ đơn giản. Một người công tử mặc áo xám đang tựa vào bên cửa sổ, mượn chính ngọ(giữa trưa) dương quang đọc sách, một bên khách sườn cửa sổ là một tiểu đồng nằm úp sấp ước chừng mười một hai tuổi, đang hất liêm tử ra bên ngoài xem. “Ai, đều đi mấy ngày rồi, sao còn chưa tới.” Tiểu đồng giận dỗi buông liêm tử xuống, nằm ở trên nhuyễn đ**m sinh hờn dỗi. Hôi y(áo xám) công tử mỉm cười, nói:“Ngươi lại bắt đầu phiền chán . Vài ngày trước chúng ta đã vượt qua biên giới, hẳn là rất nhanh có thể đến Ung Kinh.” Tiểu…

Chương 10: Dĩ nhiên là ngươi

Nhất Thế Khuynh TìnhTác giả: Yên ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTrên quan đạo, xa xa giương lên bụi đất, tiếng vó ngựa đát đát liên tiếp truyền đến. Hai người thanh niên bộ dáng tướng lĩnh , thân mặc áo giáp khinh lượng, bên hông đeo trường kiếm, kỵ mã đằng trước, phía sau theo một chiếc mã xa ,mã xa do mộc chế , nhìn qua thực rắn chắc, nhưng bởi vì do không có đồ trang trí gì, có vẻ hơi chút đơn sơ. Trong mã xa ở bên cửa sổ cũng chỉ treo liêm tử (mành), trên xe phô chút nhuyễn đ**m, chính giữa đặt một bộ ải kỷ (bàn con thấp), bày biện cực kỳ đơn giản. Một người công tử mặc áo xám đang tựa vào bên cửa sổ, mượn chính ngọ(giữa trưa) dương quang đọc sách, một bên khách sườn cửa sổ là một tiểu đồng nằm úp sấp ước chừng mười một hai tuổi, đang hất liêm tử ra bên ngoài xem. “Ai, đều đi mấy ngày rồi, sao còn chưa tới.” Tiểu đồng giận dỗi buông liêm tử xuống, nằm ở trên nhuyễn đ**m sinh hờn dỗi. Hôi y(áo xám) công tử mỉm cười, nói:“Ngươi lại bắt đầu phiền chán . Vài ngày trước chúng ta đã vượt qua biên giới, hẳn là rất nhanh có thể đến Ung Kinh.” Tiểu… Y không biết có phải hay không chính mình hồ đồ, thoáng có điểm choáng váng đầu.Người trước mắt, không phải là hỗn trướng đêm đó coi hắn là tiểu quan mà ngạnh thượng y sao?Làm sao có thể? Làm sao có thể khéo như thế? !Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, trợn to mắt lại nhìn kỹ một chút.Tuy rằng miện phục che lại, khí thế nghiêm nghị, ngũ quan vẫn là giống nhau như đúc, chính là thời điểm tỉnh ngộ ánh mắt càng sắc bén hơn.Không sai, là hắn.Khuôn mặt kia, hắn dù hóa thành tro cũng nhận ra.Trách không được, trách không được y lại cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nguyên lai chính là cùng một người!Hoàn Ân tay run rẩy không nghe theo sai sử, ly rượu rất nhanh đều tràn ra đến.Cừu địch y muốn g**t ch*t,lại là đối tượng phải khẩn cầu viện trợ! Còn vận mệnh nào so với cái này nữu khúc hơn sao? Bị người nọ coi thành tiểu quan mà thượng , còn phải hèn mọn quỳ trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn mượn binh! Hoàn Ân trong lòng phẫn hận tới cực điểm, cơ hồ nghiến răng lại.Y nhận ra đối phương là ai, nhưng đối phương tựa hồ cũng không có nhận ra y, ly rượu nhẹ nhàng ở bờ ly chạm nhẹ vào, uống một hơi cạn sạch.Ly rượu đụng nhau phát ra “đinh” một tiếng, Hoàn Ân mới lấy lại tinh thần, cố gắng áp lực trong đầu muôn vàn cảm xúc, run run đem ly đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi uống xong cả ly rượu.Trong nháy mắt, y thật hy vọng đây là rượu độc, uống xong đi, xong hết mọi chuyện.Vũ Đế hướng y nâng ly không tỏ ý, theo sau trở về trên kim loan tọa.Hoàn Ân gần như toàn thân thoát lực ngồi xuống, nhìn chăm chú trên bàn tinh điêu tế trác mà sững sờ. Thẳng đến có người hỏi y tình huống hiện tại trong Nguyệt tộc, y mới miễn cưỡng xốc lên tinh thần trả lời hai câu. Nguyên bản đầu nóng sốt có chút hồ đồ hiện tại càng thêm mơ màng trầm trầm.. “Điện hạ? Vương tử điện hạ?”Thái giám phất trần câu nệ ở bên cạnh y hô hai tiếng, Hoàn Ân sửng sốt, giương mắt vừa nhìn, đại điện mọi người đang nhìn y chăm chú.“Thật có lỗi. . . . . . Xảy ra chuyện gì? . . . . . .”Tiểu thái giám nhỏ tiếng nói: “Bệ hạ vừa đề nghị yêu ngươi đi hậu hoa viên xem diễn.”“A. . . . . .” Hoàn Ân vội vàng đứng lên hướng thượng tọa chắp tay: “Bệ hạ thỉnh.”Hoàn Ân tâm thần không yên theo Dung Thành xuyên qua đại điện, đi vào ngự hoa viên sân khấu kịch. Vũ Đế tựa hồ đối y coi như không lạnh nhạt, nhưng chuyện mượn binh, lại một chữ chưa nói. Thôi thôi, chờ diễn xong rồi tìm một cơ hội hỏi hắn là được. Vừa nghĩ tới sẽ đối kẻ thù hận không thể sát phải khẩn cầu, Hoàn Ân trong lòng liền vừa hận vừa khổ.Sân khấu đã sớm dựng tốt lắm, dưới sân cũng bày ghế nhuyễn đệm, Dung Thành thẳng ngồi thượng tọa cao nhất, thái giám dẫn Hoàn Ân đến trước vị trí của y, cư nhiên ngay tại bên trái Dung Thành. Hoàn Ân sửng sốt một chút, vẫn là ngồi xuống, chính là có ý thức di về phía trái nhích ra, nghĩ cách hắn xa một chút.Dung Thành nghiêng mặt đối hắn cười cười: “Giám vu tộc nhân của ngươi đang đánh giặc, trẫm liền tuyển xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái này diễn, coi như là mong ước xa xôi.”“Tạ bệ hạ.” Hoàn Ân nhẹ nhàng gật đầu, . Xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái? Là nói y trong triều không người sao? Cũng may hắn không có cơ hội có thể nhìn đến bộ dáng kẻ thù, bằng không y thật lo lắng khống chế không nổi chính mình một bạt tai phiến đi qua.Thanh âm cheng cheng vang lên, trên sân khấu nhảy ra một gã vũ sinh. Lực chú ý mọi người lập tức đều bị hấp dẫn đi qua.Y hiện tại đầu càng đau.Vốn liền phát sốt, địa phương kia còn đau, hiện tại đầu sỏ gây nên an vị ở bên phải y, vẻ mặt nhàn nhã xem diễn, y vẫn không thể một đao chém hắn. Ở bữa tiệc bị bắt uống lên vài ly rượu, gió đêm lành lạnh thổi, đau đầu muốn nứt ra, huống chi còn có tiếng cheng cheng thùng thùng luôn luôn tại bên tai quanh quẩn.Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, lại không dám đưa tay đi nhu huyệt thái dương. Trong dạ dày một trận bốc lên như là sắp ói ra.Y nghĩ nhắm mắt dưỡng thần một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Người nọ bên cạnh chính là xem diễn vô cùng tập trung, ngẫu nhiên còn chụp một chút ghế dựa, y nhắm mắt trong chốc lát hản là sẽ không bị phát hiện.Hoàn Ân nghĩ như vậy , mi mắt nhẹ nhàng khép lại.

Y không biết có phải hay không chính mình hồ đồ, thoáng có điểm choáng váng đầu.

Người trước mắt, không phải là hỗn trướng đêm đó coi hắn là tiểu quan mà ngạnh thượng y sao?

Làm sao có thể? Làm sao có thể khéo như thế? !

Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, trợn to mắt lại nhìn kỹ một chút.

Tuy rằng miện phục che lại, khí thế nghiêm nghị, ngũ quan vẫn là giống nhau như đúc, chính là thời điểm tỉnh ngộ ánh mắt càng sắc bén hơn.

Không sai, là hắn.Khuôn mặt kia, hắn dù hóa thành tro cũng nhận ra.

Trách không được, trách không được y lại cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nguyên lai chính là cùng một người!

Hoàn Ân tay run rẩy không nghe theo sai sử, ly rượu rất nhanh đều tràn ra đến.

Cừu địch y muốn g**t ch*t,lại là đối tượng phải khẩn cầu viện trợ! Còn vận mệnh nào so với cái này nữu khúc hơn sao? Bị người nọ coi thành tiểu quan mà thượng , còn phải hèn mọn quỳ trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn mượn binh! Hoàn Ân trong lòng phẫn hận tới cực điểm, cơ hồ nghiến răng lại.

Y nhận ra đối phương là ai, nhưng đối phương tựa hồ cũng không có nhận ra y, ly rượu nhẹ nhàng ở bờ ly chạm nhẹ vào, uống một hơi cạn sạch.

Ly rượu đụng nhau phát ra “đinh” một tiếng, Hoàn Ân mới lấy lại tinh thần, cố gắng áp lực trong đầu muôn vàn cảm xúc, run run đem ly đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi uống xong cả ly rượu.

Trong nháy mắt, y thật hy vọng đây là rượu độc, uống xong đi, xong hết mọi chuyện.

Vũ Đế hướng y nâng ly không tỏ ý, theo sau trở về trên kim loan tọa.

Hoàn Ân gần như toàn thân thoát lực ngồi xuống, nhìn chăm chú trên bàn tinh điêu tế trác mà sững sờ. Thẳng đến có người hỏi y tình huống hiện tại trong Nguyệt tộc, y mới miễn cưỡng xốc lên tinh thần trả lời hai câu. Nguyên bản đầu nóng sốt có chút hồ đồ hiện tại càng thêm mơ màng trầm trầm.

. “Điện hạ? Vương tử điện hạ?”

Thái giám phất trần câu nệ ở bên cạnh y hô hai tiếng, Hoàn Ân sửng sốt, giương mắt vừa nhìn, đại điện mọi người đang nhìn y chăm chú.

“Thật có lỗi. . . . . . Xảy ra chuyện gì? . . . . . .”

Tiểu thái giám nhỏ tiếng nói: “Bệ hạ vừa đề nghị yêu ngươi đi hậu hoa viên xem diễn.”

“A. . . . . .” Hoàn Ân vội vàng đứng lên hướng thượng tọa chắp tay: “Bệ hạ thỉnh.”

Hoàn Ân tâm thần không yên theo Dung Thành xuyên qua đại điện, đi vào ngự hoa viên sân khấu kịch. Vũ Đế tựa hồ đối y coi như không lạnh nhạt, nhưng chuyện mượn binh, lại một chữ chưa nói. Thôi thôi, chờ diễn xong rồi tìm một cơ hội hỏi hắn là được. Vừa nghĩ tới sẽ đối kẻ thù hận không thể sát phải khẩn cầu, Hoàn Ân trong lòng liền vừa hận vừa khổ.

Sân khấu đã sớm dựng tốt lắm, dưới sân cũng bày ghế nhuyễn đệm, Dung Thành thẳng ngồi thượng tọa cao nhất, thái giám dẫn Hoàn Ân đến trước vị trí của y, cư nhiên ngay tại bên trái Dung Thành. Hoàn Ân sửng sốt một chút, vẫn là ngồi xuống, chính là có ý thức di về phía trái nhích ra, nghĩ cách hắn xa một chút.

Dung Thành nghiêng mặt đối hắn cười cười: “Giám vu tộc nhân của ngươi đang đánh giặc, trẫm liền tuyển xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái này diễn, coi như là mong ước xa xôi.”

“Tạ bệ hạ.” Hoàn Ân nhẹ nhàng gật đầu, . Xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái? Là nói y trong triều không người sao? Cũng may hắn không có cơ hội có thể nhìn đến bộ dáng kẻ thù, bằng không y thật lo lắng khống chế không nổi chính mình một bạt tai phiến đi qua.

Thanh âm cheng cheng vang lên, trên sân khấu nhảy ra một gã vũ sinh. Lực chú ý mọi người lập tức đều bị hấp dẫn đi qua.

Y hiện tại đầu càng đau.

Vốn liền phát sốt, địa phương kia còn đau, hiện tại đầu sỏ gây nên an vị ở bên phải y, vẻ mặt nhàn nhã xem diễn, y vẫn không thể một đao chém hắn. Ở bữa tiệc bị bắt uống lên vài ly rượu, gió đêm lành lạnh thổi, đau đầu muốn nứt ra, huống chi còn có tiếng cheng cheng thùng thùng luôn luôn tại bên tai quanh quẩn.

Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, lại không dám đưa tay đi nhu huyệt thái dương. Trong dạ dày một trận bốc lên như là sắp ói ra.

Y nghĩ nhắm mắt dưỡng thần một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Người nọ bên cạnh chính là xem diễn vô cùng tập trung, ngẫu nhiên còn chụp một chút ghế dựa, y nhắm mắt trong chốc lát hản là sẽ không bị phát hiện.

Hoàn Ân nghĩ như vậy , mi mắt nhẹ nhàng khép lại.

Nhất Thế Khuynh TìnhTác giả: Yên ThịTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTrên quan đạo, xa xa giương lên bụi đất, tiếng vó ngựa đát đát liên tiếp truyền đến. Hai người thanh niên bộ dáng tướng lĩnh , thân mặc áo giáp khinh lượng, bên hông đeo trường kiếm, kỵ mã đằng trước, phía sau theo một chiếc mã xa ,mã xa do mộc chế , nhìn qua thực rắn chắc, nhưng bởi vì do không có đồ trang trí gì, có vẻ hơi chút đơn sơ. Trong mã xa ở bên cửa sổ cũng chỉ treo liêm tử (mành), trên xe phô chút nhuyễn đ**m, chính giữa đặt một bộ ải kỷ (bàn con thấp), bày biện cực kỳ đơn giản. Một người công tử mặc áo xám đang tựa vào bên cửa sổ, mượn chính ngọ(giữa trưa) dương quang đọc sách, một bên khách sườn cửa sổ là một tiểu đồng nằm úp sấp ước chừng mười một hai tuổi, đang hất liêm tử ra bên ngoài xem. “Ai, đều đi mấy ngày rồi, sao còn chưa tới.” Tiểu đồng giận dỗi buông liêm tử xuống, nằm ở trên nhuyễn đ**m sinh hờn dỗi. Hôi y(áo xám) công tử mỉm cười, nói:“Ngươi lại bắt đầu phiền chán . Vài ngày trước chúng ta đã vượt qua biên giới, hẳn là rất nhanh có thể đến Ung Kinh.” Tiểu… Y không biết có phải hay không chính mình hồ đồ, thoáng có điểm choáng váng đầu.Người trước mắt, không phải là hỗn trướng đêm đó coi hắn là tiểu quan mà ngạnh thượng y sao?Làm sao có thể? Làm sao có thể khéo như thế? !Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, trợn to mắt lại nhìn kỹ một chút.Tuy rằng miện phục che lại, khí thế nghiêm nghị, ngũ quan vẫn là giống nhau như đúc, chính là thời điểm tỉnh ngộ ánh mắt càng sắc bén hơn.Không sai, là hắn.Khuôn mặt kia, hắn dù hóa thành tro cũng nhận ra.Trách không được, trách không được y lại cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nguyên lai chính là cùng một người!Hoàn Ân tay run rẩy không nghe theo sai sử, ly rượu rất nhanh đều tràn ra đến.Cừu địch y muốn g**t ch*t,lại là đối tượng phải khẩn cầu viện trợ! Còn vận mệnh nào so với cái này nữu khúc hơn sao? Bị người nọ coi thành tiểu quan mà thượng , còn phải hèn mọn quỳ trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn mượn binh! Hoàn Ân trong lòng phẫn hận tới cực điểm, cơ hồ nghiến răng lại.Y nhận ra đối phương là ai, nhưng đối phương tựa hồ cũng không có nhận ra y, ly rượu nhẹ nhàng ở bờ ly chạm nhẹ vào, uống một hơi cạn sạch.Ly rượu đụng nhau phát ra “đinh” một tiếng, Hoàn Ân mới lấy lại tinh thần, cố gắng áp lực trong đầu muôn vàn cảm xúc, run run đem ly đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi uống xong cả ly rượu.Trong nháy mắt, y thật hy vọng đây là rượu độc, uống xong đi, xong hết mọi chuyện.Vũ Đế hướng y nâng ly không tỏ ý, theo sau trở về trên kim loan tọa.Hoàn Ân gần như toàn thân thoát lực ngồi xuống, nhìn chăm chú trên bàn tinh điêu tế trác mà sững sờ. Thẳng đến có người hỏi y tình huống hiện tại trong Nguyệt tộc, y mới miễn cưỡng xốc lên tinh thần trả lời hai câu. Nguyên bản đầu nóng sốt có chút hồ đồ hiện tại càng thêm mơ màng trầm trầm.. “Điện hạ? Vương tử điện hạ?”Thái giám phất trần câu nệ ở bên cạnh y hô hai tiếng, Hoàn Ân sửng sốt, giương mắt vừa nhìn, đại điện mọi người đang nhìn y chăm chú.“Thật có lỗi. . . . . . Xảy ra chuyện gì? . . . . . .”Tiểu thái giám nhỏ tiếng nói: “Bệ hạ vừa đề nghị yêu ngươi đi hậu hoa viên xem diễn.”“A. . . . . .” Hoàn Ân vội vàng đứng lên hướng thượng tọa chắp tay: “Bệ hạ thỉnh.”Hoàn Ân tâm thần không yên theo Dung Thành xuyên qua đại điện, đi vào ngự hoa viên sân khấu kịch. Vũ Đế tựa hồ đối y coi như không lạnh nhạt, nhưng chuyện mượn binh, lại một chữ chưa nói. Thôi thôi, chờ diễn xong rồi tìm một cơ hội hỏi hắn là được. Vừa nghĩ tới sẽ đối kẻ thù hận không thể sát phải khẩn cầu, Hoàn Ân trong lòng liền vừa hận vừa khổ.Sân khấu đã sớm dựng tốt lắm, dưới sân cũng bày ghế nhuyễn đệm, Dung Thành thẳng ngồi thượng tọa cao nhất, thái giám dẫn Hoàn Ân đến trước vị trí của y, cư nhiên ngay tại bên trái Dung Thành. Hoàn Ân sửng sốt một chút, vẫn là ngồi xuống, chính là có ý thức di về phía trái nhích ra, nghĩ cách hắn xa một chút.Dung Thành nghiêng mặt đối hắn cười cười: “Giám vu tộc nhân của ngươi đang đánh giặc, trẫm liền tuyển xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái này diễn, coi như là mong ước xa xôi.”“Tạ bệ hạ.” Hoàn Ân nhẹ nhàng gật đầu, . Xà thái quân trăm tuổi nắm giữ ấn soái? Là nói y trong triều không người sao? Cũng may hắn không có cơ hội có thể nhìn đến bộ dáng kẻ thù, bằng không y thật lo lắng khống chế không nổi chính mình một bạt tai phiến đi qua.Thanh âm cheng cheng vang lên, trên sân khấu nhảy ra một gã vũ sinh. Lực chú ý mọi người lập tức đều bị hấp dẫn đi qua.Y hiện tại đầu càng đau.Vốn liền phát sốt, địa phương kia còn đau, hiện tại đầu sỏ gây nên an vị ở bên phải y, vẻ mặt nhàn nhã xem diễn, y vẫn không thể một đao chém hắn. Ở bữa tiệc bị bắt uống lên vài ly rượu, gió đêm lành lạnh thổi, đau đầu muốn nứt ra, huống chi còn có tiếng cheng cheng thùng thùng luôn luôn tại bên tai quanh quẩn.Hoàn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, lại không dám đưa tay đi nhu huyệt thái dương. Trong dạ dày một trận bốc lên như là sắp ói ra.Y nghĩ nhắm mắt dưỡng thần một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Người nọ bên cạnh chính là xem diễn vô cùng tập trung, ngẫu nhiên còn chụp một chút ghế dựa, y nhắm mắt trong chốc lát hản là sẽ không bị phát hiện.Hoàn Ân nghĩ như vậy , mi mắt nhẹ nhàng khép lại.

Chương 10: Dĩ nhiên là ngươi