CHƯƠNG 1 Ngày mười tám tháng năm, Long Khánh năm thứ mười, Tư Mã Ngung thiết triều sớm xong nhàn hạ không có việc gì, ngự giá đến Trường Lạc cung, long kiệu dừng trước Phu Hoa điện, như thường lệ chỉ có Lý Trường An theo thánh giá đi vào trong, những người khác phải đứng chờ bên ngoài. Bên trong Phù Hoa điện, một cung nhân đang hầu hạ một thiếu niên gầy yếu ăn điểm tâm, một chén cháo, hai cái bánh ngô, tuy người hầu trong Trường Lạc cung đều không thể nghe không thể nói nhưng vẫn có thể cùng thiếu niên kia dùng bút giao tiếp, không có bất kì trở ngại nào. Thiếu niên mặc thanh y thanh đạm, có thể thấy được trên người đều là vết đỏ và vết bỏng, thiếu niên lẳng lặng nhìn Tư Mã Ngung ngồi trên bảo toạ, hoàng đế không nói chuyện gì chỉ xem tấu chương, vì vậy hắn tiếp tục ăn bánh ngô của mình, tuy là rất khô và khó nuốt nhưng nếu không ăn thì bụng sẽ rất đói. Ở đây không giống với cung điện khác, mỗi ngày chỉ có ngự lâm quân sáng chiều mang đồ ăn đến đặt trước điện rồi cho cung nhân mang…
Chương 22
Cẩu Nô Cung Đình Sinh HoạtTác giả: DailyOwlTruyện Đam MỹCHƯƠNG 1 Ngày mười tám tháng năm, Long Khánh năm thứ mười, Tư Mã Ngung thiết triều sớm xong nhàn hạ không có việc gì, ngự giá đến Trường Lạc cung, long kiệu dừng trước Phu Hoa điện, như thường lệ chỉ có Lý Trường An theo thánh giá đi vào trong, những người khác phải đứng chờ bên ngoài. Bên trong Phù Hoa điện, một cung nhân đang hầu hạ một thiếu niên gầy yếu ăn điểm tâm, một chén cháo, hai cái bánh ngô, tuy người hầu trong Trường Lạc cung đều không thể nghe không thể nói nhưng vẫn có thể cùng thiếu niên kia dùng bút giao tiếp, không có bất kì trở ngại nào. Thiếu niên mặc thanh y thanh đạm, có thể thấy được trên người đều là vết đỏ và vết bỏng, thiếu niên lẳng lặng nhìn Tư Mã Ngung ngồi trên bảo toạ, hoàng đế không nói chuyện gì chỉ xem tấu chương, vì vậy hắn tiếp tục ăn bánh ngô của mình, tuy là rất khô và khó nuốt nhưng nếu không ăn thì bụng sẽ rất đói. Ở đây không giống với cung điện khác, mỗi ngày chỉ có ngự lâm quân sáng chiều mang đồ ăn đến đặt trước điện rồi cho cung nhân mang… CHƯƠNG 22Tư Mã Ngung chậm rãi cởi y phục của cẩu nhân, không có thô bạo, mà tràn ngập tính nhẫn nại, dường như xem cẩu nhân là thủy tinh dễ vỡ.“Không cần sợ hãi, trẫm sẽ thực ôn nhu, sẽ không thô bạo”. Tư Mã Ngung thấy hắn toàn thân run rẩy, trong lòng hiểu được mười năm qua hắn đã rất sợ hãi. Dấu vết khắc sâu trên người cẩu nhân cũng không phải chỉ hai ba canh giờ là có thể tiêu trừ.“Chủ nhân, thật sự sẽ không dùng roi đánh nô sao?”. Sau khi tháo thiết ***g, cẩu nhân lấy dũng khí, lớn mật hỏi chủ nhân.“Sẽ không, ngươi thấy nơi này có sao không?”. Tư Mã Ngung vừa nói vừa xoa ngực hắn, lưu lại một ít điểm đỏ.“Chủ nhân, nô là đang nằm mơ sao? Tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều không phải sự thật”. Đôi mắt hắn chảy xuống hai giọt lệ, hắn biết chủ nhân chán ghét hắn khóc, nhưng hắn thật sự không thể khống chế được bản thân.“Ngoan, cứ đem quá khứ xem như ác mộng. Khi ở trên giường, trẫm chấp thuận ngươi xưng trẫm là Ngung, không cần xưng chủ nhân, ngươi cũng không cần phải tự xưng nô, dùng ta, rõ chưa?”. Tư Mã Ngung thương tiếc l**m đi nước mắt hắn.“Đã rõ, chủ nhân”. Hắn đáp.“Ngung, là Ngung”. Y nhẹ giọng sửa chữa, ngữ khí tuy ôn nhu, nhưng lại toát ra biểu tình không thỏa hiệp.“Ngung”. Cẩu nhân rốt cục cũng thốt ra được một tiếng.Tư Mã Ngung khẽ l**m đ** nh* hắn, khiến hắn r*n r* th* d*c.Từ lúc hắn mười ba tuổi tới nay, bảy năm qua đều xảy ra vô số chuyện, nhưng chưa có tiến triển nào đáng kể.Tư Mã Ngung đem gối kê dưới mông hắn. Cẩu nhân *** đã muốn bừng bừng phấn chấn, hai mắt ngập lửa nhìn chủ nhân, còn hơn cả dùng xuân dược. Hoàng đế vừa lòng nở nụ cười.Y dùng tay bôi thuốc mỡ chuẩn bị, nhưng vẫn đổ thêm một ít lên long căn, sau đó cẩn thận đi vào“Ngươi có đau không? Tiểu cẩu”. Tư Mã Ngung một bên nhẹ nhàng trừu sáp, một bên x** n*n phân thân của hắn.“Sẽ không, Ngung, nhanh lên”. Cẩu nhân đối với sự ôn nhu của Tư Mã Ngung rất bất mãn, hắn đã sớm không phải xử nữ. Chủ nhân lúc trước không quan tâm đến hắn, hiện tại lại thương tiếc hắn cái gì nha.“Trẫm là thương tiếc ngươi, ngươi còn không cảm kích, đáng đánh”. Tư Mã Ngung vì thế th*c m*nh vào trong.Hắn nghe thấy chữ đánh, lập tức thần sắc kinh ngạc, e sợ chủ nhân lại hung bạo với mình.“Trẫm sẽ không đánh ngươi, về sau cũng không, không phải sợ”. Y vội vàng lên tiếng trấn an.Hai cơ thể dây dưa cùng một chỗ, quay cuồng rên rĩ. Chủ nhân mãnh liệt tiến công, nô lệ thẳng lưng chào đón. Long sàng bị lay động kịch liệt, thật lâu mới ngừng.“Tiểu cẩu, nhanh ngủ a, trẫm làm bạn với ngươi”. Tư Mã Ngung biết hắn đã mệt, hôm nay đã nhiều lần sủng hạnh hắn.“Ngung, có cần phải đội thiết ***g không?”. Hắn tuy rằng mệt mỏi, nhưng bản năng của nô lệ khiến hắn không thể quên.“Về sau không cần, đem cho tiện nô kia mang đi”. Tư Mã Ngung cho rằng thiết ***g rất xấu xí, không muốn nó xuất hiện trên người hắn.“Nhưng không phải là để người khác không biết sao?”. Hắn nghi hoặc hỏi chủ nhân.“Bọn họ biết thì sao, trẫm đã quyết, còn có thể làm gì được. Chẳng lẽ phải tha ngươi ra ngoài giết sao? Ngươi không cần lo lắng, nghe lời trẫm, nhắm mắt lại, hảo hảo nghỉ ngơi, trẫm cũng mệt rồi”. Tư Mã Ngung cười cười ôm cẩu nhân tiến vào mộng đẹp.Hắn thầm nghĩ chủ nhân bày trò chơi này rất tốt, hy vọng nó sẽ không kết thúc sớm.
CHƯƠNG 22
Tư Mã Ngung chậm rãi cởi y phục của cẩu nhân, không có thô bạo, mà tràn ngập tính nhẫn nại, dường như xem cẩu nhân là thủy tinh dễ vỡ.
“Không cần sợ hãi, trẫm sẽ thực ôn nhu, sẽ không thô bạo”. Tư Mã Ngung thấy hắn toàn thân run rẩy, trong lòng hiểu được mười năm qua hắn đã rất sợ hãi. Dấu vết khắc sâu trên người cẩu nhân cũng không phải chỉ hai ba canh giờ là có thể tiêu trừ.
“Chủ nhân, thật sự sẽ không dùng roi đánh nô sao?”. Sau khi tháo thiết ***g, cẩu nhân lấy dũng khí, lớn mật hỏi chủ nhân.
“Sẽ không, ngươi thấy nơi này có sao không?”. Tư Mã Ngung vừa nói vừa xoa ngực hắn, lưu lại một ít điểm đỏ.
“Chủ nhân, nô là đang nằm mơ sao? Tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều không phải sự thật”. Đôi mắt hắn chảy xuống hai giọt lệ, hắn biết chủ nhân chán ghét hắn khóc, nhưng hắn thật sự không thể khống chế được bản thân.
“Ngoan, cứ đem quá khứ xem như ác mộng. Khi ở trên giường, trẫm chấp thuận ngươi xưng trẫm là Ngung, không cần xưng chủ nhân, ngươi cũng không cần phải tự xưng nô, dùng ta, rõ chưa?”. Tư Mã Ngung thương tiếc l**m đi nước mắt hắn.
“Đã rõ, chủ nhân”. Hắn đáp.
“Ngung, là Ngung”. Y nhẹ giọng sửa chữa, ngữ khí tuy ôn nhu, nhưng lại toát ra biểu tình không thỏa hiệp.
“Ngung”. Cẩu nhân rốt cục cũng thốt ra được một tiếng.
Tư Mã Ngung khẽ l**m đ** nh* hắn, khiến hắn r*n r* th* d*c.
Từ lúc hắn mười ba tuổi tới nay, bảy năm qua đều xảy ra vô số chuyện, nhưng chưa có tiến triển nào đáng kể.
Tư Mã Ngung đem gối kê dưới mông hắn. Cẩu nhân *** đã muốn bừng bừng phấn chấn, hai mắt ngập lửa nhìn chủ nhân, còn hơn cả dùng xuân dược. Hoàng đế vừa lòng nở nụ cười.
Y dùng tay bôi thuốc mỡ chuẩn bị, nhưng vẫn đổ thêm một ít lên long căn, sau đó cẩn thận đi vào
“Ngươi có đau không? Tiểu cẩu”. Tư Mã Ngung một bên nhẹ nhàng trừu sáp, một bên x** n*n phân thân của hắn.
“Sẽ không, Ngung, nhanh lên”. Cẩu nhân đối với sự ôn nhu của Tư Mã Ngung rất bất mãn, hắn đã sớm không phải xử nữ. Chủ nhân lúc trước không quan tâm đến hắn, hiện tại lại thương tiếc hắn cái gì nha.
“Trẫm là thương tiếc ngươi, ngươi còn không cảm kích, đáng đánh”. Tư Mã Ngung vì thế th*c m*nh vào trong.
Hắn nghe thấy chữ đánh, lập tức thần sắc kinh ngạc, e sợ chủ nhân lại hung bạo với mình.
“Trẫm sẽ không đánh ngươi, về sau cũng không, không phải sợ”. Y vội vàng lên tiếng trấn an.
Hai cơ thể dây dưa cùng một chỗ, quay cuồng rên rĩ. Chủ nhân mãnh liệt tiến công, nô lệ thẳng lưng chào đón. Long sàng bị lay động kịch liệt, thật lâu mới ngừng.
“Tiểu cẩu, nhanh ngủ a, trẫm làm bạn với ngươi”. Tư Mã Ngung biết hắn đã mệt, hôm nay đã nhiều lần sủng hạnh hắn.
“Ngung, có cần phải đội thiết ***g không?”. Hắn tuy rằng mệt mỏi, nhưng bản năng của nô lệ khiến hắn không thể quên.
“Về sau không cần, đem cho tiện nô kia mang đi”. Tư Mã Ngung cho rằng thiết ***g rất xấu xí, không muốn nó xuất hiện trên người hắn.
“Nhưng không phải là để người khác không biết sao?”. Hắn nghi hoặc hỏi chủ nhân.
“Bọn họ biết thì sao, trẫm đã quyết, còn có thể làm gì được. Chẳng lẽ phải tha ngươi ra ngoài giết sao? Ngươi không cần lo lắng, nghe lời trẫm, nhắm mắt lại, hảo hảo nghỉ ngơi, trẫm cũng mệt rồi”. Tư Mã Ngung cười cười ôm cẩu nhân tiến vào mộng đẹp.
Hắn thầm nghĩ chủ nhân bày trò chơi này rất tốt, hy vọng nó sẽ không kết thúc sớm.
Cẩu Nô Cung Đình Sinh HoạtTác giả: DailyOwlTruyện Đam MỹCHƯƠNG 1 Ngày mười tám tháng năm, Long Khánh năm thứ mười, Tư Mã Ngung thiết triều sớm xong nhàn hạ không có việc gì, ngự giá đến Trường Lạc cung, long kiệu dừng trước Phu Hoa điện, như thường lệ chỉ có Lý Trường An theo thánh giá đi vào trong, những người khác phải đứng chờ bên ngoài. Bên trong Phù Hoa điện, một cung nhân đang hầu hạ một thiếu niên gầy yếu ăn điểm tâm, một chén cháo, hai cái bánh ngô, tuy người hầu trong Trường Lạc cung đều không thể nghe không thể nói nhưng vẫn có thể cùng thiếu niên kia dùng bút giao tiếp, không có bất kì trở ngại nào. Thiếu niên mặc thanh y thanh đạm, có thể thấy được trên người đều là vết đỏ và vết bỏng, thiếu niên lẳng lặng nhìn Tư Mã Ngung ngồi trên bảo toạ, hoàng đế không nói chuyện gì chỉ xem tấu chương, vì vậy hắn tiếp tục ăn bánh ngô của mình, tuy là rất khô và khó nuốt nhưng nếu không ăn thì bụng sẽ rất đói. Ở đây không giống với cung điện khác, mỗi ngày chỉ có ngự lâm quân sáng chiều mang đồ ăn đến đặt trước điện rồi cho cung nhân mang… CHƯƠNG 22Tư Mã Ngung chậm rãi cởi y phục của cẩu nhân, không có thô bạo, mà tràn ngập tính nhẫn nại, dường như xem cẩu nhân là thủy tinh dễ vỡ.“Không cần sợ hãi, trẫm sẽ thực ôn nhu, sẽ không thô bạo”. Tư Mã Ngung thấy hắn toàn thân run rẩy, trong lòng hiểu được mười năm qua hắn đã rất sợ hãi. Dấu vết khắc sâu trên người cẩu nhân cũng không phải chỉ hai ba canh giờ là có thể tiêu trừ.“Chủ nhân, thật sự sẽ không dùng roi đánh nô sao?”. Sau khi tháo thiết ***g, cẩu nhân lấy dũng khí, lớn mật hỏi chủ nhân.“Sẽ không, ngươi thấy nơi này có sao không?”. Tư Mã Ngung vừa nói vừa xoa ngực hắn, lưu lại một ít điểm đỏ.“Chủ nhân, nô là đang nằm mơ sao? Tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều không phải sự thật”. Đôi mắt hắn chảy xuống hai giọt lệ, hắn biết chủ nhân chán ghét hắn khóc, nhưng hắn thật sự không thể khống chế được bản thân.“Ngoan, cứ đem quá khứ xem như ác mộng. Khi ở trên giường, trẫm chấp thuận ngươi xưng trẫm là Ngung, không cần xưng chủ nhân, ngươi cũng không cần phải tự xưng nô, dùng ta, rõ chưa?”. Tư Mã Ngung thương tiếc l**m đi nước mắt hắn.“Đã rõ, chủ nhân”. Hắn đáp.“Ngung, là Ngung”. Y nhẹ giọng sửa chữa, ngữ khí tuy ôn nhu, nhưng lại toát ra biểu tình không thỏa hiệp.“Ngung”. Cẩu nhân rốt cục cũng thốt ra được một tiếng.Tư Mã Ngung khẽ l**m đ** nh* hắn, khiến hắn r*n r* th* d*c.Từ lúc hắn mười ba tuổi tới nay, bảy năm qua đều xảy ra vô số chuyện, nhưng chưa có tiến triển nào đáng kể.Tư Mã Ngung đem gối kê dưới mông hắn. Cẩu nhân *** đã muốn bừng bừng phấn chấn, hai mắt ngập lửa nhìn chủ nhân, còn hơn cả dùng xuân dược. Hoàng đế vừa lòng nở nụ cười.Y dùng tay bôi thuốc mỡ chuẩn bị, nhưng vẫn đổ thêm một ít lên long căn, sau đó cẩn thận đi vào“Ngươi có đau không? Tiểu cẩu”. Tư Mã Ngung một bên nhẹ nhàng trừu sáp, một bên x** n*n phân thân của hắn.“Sẽ không, Ngung, nhanh lên”. Cẩu nhân đối với sự ôn nhu của Tư Mã Ngung rất bất mãn, hắn đã sớm không phải xử nữ. Chủ nhân lúc trước không quan tâm đến hắn, hiện tại lại thương tiếc hắn cái gì nha.“Trẫm là thương tiếc ngươi, ngươi còn không cảm kích, đáng đánh”. Tư Mã Ngung vì thế th*c m*nh vào trong.Hắn nghe thấy chữ đánh, lập tức thần sắc kinh ngạc, e sợ chủ nhân lại hung bạo với mình.“Trẫm sẽ không đánh ngươi, về sau cũng không, không phải sợ”. Y vội vàng lên tiếng trấn an.Hai cơ thể dây dưa cùng một chỗ, quay cuồng rên rĩ. Chủ nhân mãnh liệt tiến công, nô lệ thẳng lưng chào đón. Long sàng bị lay động kịch liệt, thật lâu mới ngừng.“Tiểu cẩu, nhanh ngủ a, trẫm làm bạn với ngươi”. Tư Mã Ngung biết hắn đã mệt, hôm nay đã nhiều lần sủng hạnh hắn.“Ngung, có cần phải đội thiết ***g không?”. Hắn tuy rằng mệt mỏi, nhưng bản năng của nô lệ khiến hắn không thể quên.“Về sau không cần, đem cho tiện nô kia mang đi”. Tư Mã Ngung cho rằng thiết ***g rất xấu xí, không muốn nó xuất hiện trên người hắn.“Nhưng không phải là để người khác không biết sao?”. Hắn nghi hoặc hỏi chủ nhân.“Bọn họ biết thì sao, trẫm đã quyết, còn có thể làm gì được. Chẳng lẽ phải tha ngươi ra ngoài giết sao? Ngươi không cần lo lắng, nghe lời trẫm, nhắm mắt lại, hảo hảo nghỉ ngơi, trẫm cũng mệt rồi”. Tư Mã Ngung cười cười ôm cẩu nhân tiến vào mộng đẹp.Hắn thầm nghĩ chủ nhân bày trò chơi này rất tốt, hy vọng nó sẽ không kết thúc sớm.