“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời…
Chương 89: Chương 89
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… “Đã bảo rồi, không gì quan trọng bằng cậu hết.”“Thanh Hoa… Mắt Trần Nam Phương ầng ậng nước: “Đời này có thể quen biết cậu thật tuyệt.”“Biết thế là tốt, hãy nghiêm túc nghỉ ngơi đi, sau này tớ sẽ bên cậu đến già.”Đỗ Thanh Hoa nghiêm nghị nói xong, bông chớp mắt ranh mãnh, cúi xuống nói thầm: “Ngày nào tớ cũng ở bên cậu còn có một mục đích khác, đó là không để Hà Minh Viên đến quấy rối cậu.”Trân Nam Phương chớp mắt, tim đập nhanh: “Chúng ta không dây vào anh ta được đâu, Thanh Hoa, cậu hãy hứa với tớ, vì đàn anh cậu phải tránh anh ta đi.”“Hừ!” Đỗ Thanh Hoa hậm hực: “Việc gì phải sợ anh ta? Năm đó cậu cũng chắng làm gì sai, anh ta có tư cách gì mà cứ gây khó dễ cho cậu?”“Nói gì đu chăng nữa thì anh ta cũng đau khổ vì tình.” Trần Nam phương mím môi ai oán: “Nhìn từ góc độ này thì anh ta cũng nặng tình mà.”“Tớ kh…” Chữ khinh bị Đỗ Thanh Hoa nuốt lại: “Nam Phương ạ, cậu hiền lành quá, chuyện gì cũng có thể suy xét từ góc độ của anh ta được.”Cô ấy chợt nhận ra một điều, đó là Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn thuộc cùng một kiểu người, đã tin tưởng điều gì là theo đuổi đến chết.Mẹ kiếp!Không đời nào anh ta lại là người hiền lành thông minh như Trần Nam Phương.Cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận.“Thôi.” Trân Nam Phương khẽ vuốt tay bạn: “Tối nay cậu về đi, tớ ở một mình được..”“Không được!” Đỗ Thanh Hoa phản đối.“Được mà, tớ nghe nói tối nay Hà Minh Viễn cũng có việc phải giải quyết, anh ta sẽ không đến đâu.”Cô ấy không tin cho lắm, Trần Nam Phương nhoẻn cười: “Thật đấy, vả lại tớ thế này, dù anh ta có muốn bán tớ đi cũng không bán được.”Thế nhưng, Trần Nam Phương đã lầm Đồ Thanh Hoa đi không được bao lâu, Hà Minh Viễn đã tới.Bàn tay giấu trong chăn của cô run run.“Gô ta đi rồi à?”Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.Trân Nam Phương lúng túng gật đầu, ngoài ra cô thật sự không biết nên nói gì với Hà Minh Viễn.Cô cụp mắt xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc ánh mắt anh đang dõi nhìn cô, như đang thăm dò, đánh giá.“Anh… anh… xong việc rồi à?” Cô miễn cưỡng tìm một chủ đề.“Ờ” Hà Minh Viễn trả lời hờ hững.Trân Nam Phương hồi hội nuốt nước bọt, có lẽ do dùng sức hơi quá đà nên cô cảm giác thấy bụng đau nhói, không khỏi chau mày.“Khó chịu thì gọi bác sĩ.”“Em không sao!” Cô ngước mắt nhìn: “À… vừa rồi bác sĩ nói em hồi phục rất nhanh.”Hà Minh Viễn trầm ngâm vài giây rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.Trân nam Phương sững sờ trước động tác của anh, lẽ nào anh không định đi ư?
“Đã bảo rồi, không gì quan trọng bằng cậu hết.
”
“Thanh Hoa… Mắt Trần Nam Phương ầng ậng nước: “Đời này có thể quen biết cậu thật tuyệt.
”
“Biết thế là tốt, hãy nghiêm túc nghỉ ngơi đi, sau này tớ sẽ bên cậu đến già.
”
Đỗ Thanh Hoa nghiêm nghị nói xong, bông chớp mắt ranh mãnh, cúi xuống nói thầm: “Ngày nào tớ cũng ở bên cậu còn có một mục đích khác, đó là không để Hà Minh Viên đến quấy rối cậu.
”
Trân Nam Phương chớp mắt, tim đập nhanh: “Chúng ta không dây vào anh ta được đâu, Thanh Hoa, cậu hãy hứa với tớ, vì đàn anh cậu phải tránh anh ta đi.
”
“Hừ!” Đỗ Thanh Hoa hậm hực: “Việc gì phải sợ anh ta? Năm đó cậu cũng chắng làm gì sai, anh ta có tư cách gì mà cứ gây khó dễ cho cậu?”
“Nói gì đu chăng nữa thì anh ta cũng đau khổ vì tình.
” Trần Nam phương mím môi ai oán: “Nhìn từ góc độ này thì anh ta cũng nặng tình mà.
”
“Tớ kh…” Chữ khinh bị Đỗ Thanh Hoa nuốt lại: “Nam Phương ạ, cậu hiền lành quá, chuyện gì cũng có thể suy xét từ góc độ của anh ta được.
”
Cô ấy chợt nhận ra một điều, đó là Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn thuộc cùng một kiểu người, đã tin tưởng điều gì là theo đuổi đến chết.
Mẹ kiếp!
Không đời nào anh ta lại là người hiền lành thông minh như Trần Nam Phương.
Cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận.
“Thôi.
” Trân Nam Phương khẽ vuốt tay bạn: “Tối nay cậu về đi, tớ ở một mình được.
.
”
“Không được!” Đỗ Thanh Hoa phản đối.
“Được mà, tớ nghe nói tối nay Hà Minh Viễn cũng có việc phải giải quyết, anh ta sẽ không đến đâu.
”
Cô ấy không tin cho lắm, Trần Nam Phương nhoẻn cười: “Thật đấy, vả lại tớ thế này, dù anh ta có muốn bán tớ đi cũng không bán được.
”
Thế nhưng, Trần Nam Phương đã lầm Đồ Thanh Hoa đi không được bao lâu, Hà Minh Viễn đã tới.
Bàn tay giấu trong chăn của cô run run.
“Gô ta đi rồi à?”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Trân Nam Phương lúng túng gật đầu, ngoài ra cô thật sự không biết nên nói gì với Hà Minh Viễn.
Cô cụp mắt xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc ánh mắt anh đang dõi nhìn cô, như đang thăm dò, đánh giá.
“Anh… anh… xong việc rồi à?” Cô miễn cưỡng tìm một chủ đề.
“Ờ” Hà Minh Viễn trả lời hờ hững.
Trân Nam Phương hồi hội nuốt nước bọt, có lẽ do dùng sức hơi quá đà nên cô cảm giác thấy bụng đau nhói, không khỏi chau mày.
“Khó chịu thì gọi bác sĩ.
”
“Em không sao!” Cô ngước mắt nhìn: “À… vừa rồi bác sĩ nói em hồi phục rất nhanh.
”
Hà Minh Viễn trầm ngâm vài giây rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Trân nam Phương sững sờ trước động tác của anh, lẽ nào anh không định đi ư?
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… “Đã bảo rồi, không gì quan trọng bằng cậu hết.”“Thanh Hoa… Mắt Trần Nam Phương ầng ậng nước: “Đời này có thể quen biết cậu thật tuyệt.”“Biết thế là tốt, hãy nghiêm túc nghỉ ngơi đi, sau này tớ sẽ bên cậu đến già.”Đỗ Thanh Hoa nghiêm nghị nói xong, bông chớp mắt ranh mãnh, cúi xuống nói thầm: “Ngày nào tớ cũng ở bên cậu còn có một mục đích khác, đó là không để Hà Minh Viên đến quấy rối cậu.”Trân Nam Phương chớp mắt, tim đập nhanh: “Chúng ta không dây vào anh ta được đâu, Thanh Hoa, cậu hãy hứa với tớ, vì đàn anh cậu phải tránh anh ta đi.”“Hừ!” Đỗ Thanh Hoa hậm hực: “Việc gì phải sợ anh ta? Năm đó cậu cũng chắng làm gì sai, anh ta có tư cách gì mà cứ gây khó dễ cho cậu?”“Nói gì đu chăng nữa thì anh ta cũng đau khổ vì tình.” Trần Nam phương mím môi ai oán: “Nhìn từ góc độ này thì anh ta cũng nặng tình mà.”“Tớ kh…” Chữ khinh bị Đỗ Thanh Hoa nuốt lại: “Nam Phương ạ, cậu hiền lành quá, chuyện gì cũng có thể suy xét từ góc độ của anh ta được.”Cô ấy chợt nhận ra một điều, đó là Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn thuộc cùng một kiểu người, đã tin tưởng điều gì là theo đuổi đến chết.Mẹ kiếp!Không đời nào anh ta lại là người hiền lành thông minh như Trần Nam Phương.Cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận.“Thôi.” Trân Nam Phương khẽ vuốt tay bạn: “Tối nay cậu về đi, tớ ở một mình được..”“Không được!” Đỗ Thanh Hoa phản đối.“Được mà, tớ nghe nói tối nay Hà Minh Viễn cũng có việc phải giải quyết, anh ta sẽ không đến đâu.”Cô ấy không tin cho lắm, Trần Nam Phương nhoẻn cười: “Thật đấy, vả lại tớ thế này, dù anh ta có muốn bán tớ đi cũng không bán được.”Thế nhưng, Trần Nam Phương đã lầm Đồ Thanh Hoa đi không được bao lâu, Hà Minh Viễn đã tới.Bàn tay giấu trong chăn của cô run run.“Gô ta đi rồi à?”Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.Trân Nam Phương lúng túng gật đầu, ngoài ra cô thật sự không biết nên nói gì với Hà Minh Viễn.Cô cụp mắt xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc ánh mắt anh đang dõi nhìn cô, như đang thăm dò, đánh giá.“Anh… anh… xong việc rồi à?” Cô miễn cưỡng tìm một chủ đề.“Ờ” Hà Minh Viễn trả lời hờ hững.Trân Nam Phương hồi hội nuốt nước bọt, có lẽ do dùng sức hơi quá đà nên cô cảm giác thấy bụng đau nhói, không khỏi chau mày.“Khó chịu thì gọi bác sĩ.”“Em không sao!” Cô ngước mắt nhìn: “À… vừa rồi bác sĩ nói em hồi phục rất nhanh.”Hà Minh Viễn trầm ngâm vài giây rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.Trân nam Phương sững sờ trước động tác của anh, lẽ nào anh không định đi ư?