“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời…
Chương 501
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… Chương 501Nhưng nói chung người đó cũng chẳng phải là người tốt, và chuyện đó cũng càng không phải là chuyện tốt lành gì.“AI”Khi cô còn đang tự hỏi, con dao trong tay đã bị lấy đi mất.Trân Nam Phương kinh khiếp, ánh mắt trợn trừng nhìn cậu con trai, cậu ấy cũng nhìn cô.“Người đi rồi”“Sao cậu biết?”Cô lên tiếng theo bản năng, hỏi xong mới thấy mình ngu ngốc, đã phán đoán sai lần thì thôi, hiểu nhầm cậu con trai này, rồi lại chẳng biết phán đoán tình huống thế nào đã tùy tiện lên tiếng.Nếu mà Lý An và người kia vẫn còn chưa đi, có thể hôm nay cô sẽ không xong rồi!“Tôi nghe thấy.”Cậu con trai chỉ vào tai mình, sau đấy ném con dao hoa quả vào thùng rác: “Lấy dao đâm người là không đúng đâu.”NM Trần Nam Phương nhìn cậu ta, vẫn không dám khẳng định cậu ta là người tốt hay kẻ xấu: “Sao cậu lại ở trong này?”Cậu con trai không đáp mà hỏi ngược lại: “Chõ này là nhà cô hả?”Cô định nói phải, nhưng nghĩ lại một hồi lại thấy nơi này từ lâu đã không phải là nhà cô rồi, vậy nên lắc đầu: “Là nhà bạn tôi.”Không biết vì sao cô lại thấy được †rong mắt cậu con trai hằn lên sự thất vọng, có phần uất ức chẳng thể kiêm nén.“Tôi không thấy cô ấy đâu cả.”Bởi vì cậu ấy nói có hơi mơ hồ không rõ, Trần Nam Phương lại nghe thành: “Tôi không tìm được nhà đâu cả.”“Nhà cậu… ở đâu?”“Tôi không biết nữa.”Cậu con trai đáp: “Tôi không nhớ rõ.”“Không nhớ rõ?”Cô không biết nói sao mà nhìn cậu ta: “Cho nên cậu…”“Đi lung tung.”Cậu ấy đáp: “Nơi này không có ai ở.”Trân Nam Phương trừng mắt nhìn, tính hỏi thêm: “Cậu không biết tôi, cũng không có ý đánh tôi à?”“Không, cô không phải người xấu.”Thế mà lại được dán lên cái nhấn như vậy, Trân Nam Phương thấy hơi xấu hổ, dù sao thì ban nãy cô cũng giơ dao về phía cậu ấy, nghĩ ngợi một hồi cô cũng áy náy nói: “Ban nãy cho tôi xin lỗi nhé, tôi còn tưởng cậu là người có hẹn với Lý An.”“Là người xấu hả?”“i77: Trân Nam Phương từ chối cho ý kiến.“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”Trong mắt cậu con trai sáng rỡ, có phần tùy tiện của con trẻ.“Cậu nói gì cơ?”
Chương 501
Nhưng nói chung người đó cũng chẳng phải là người tốt, và chuyện đó cũng càng không phải là chuyện tốt lành gì.
“AI”
Khi cô còn đang tự hỏi, con dao trong tay đã bị lấy đi mất.
Trân Nam Phương kinh khiếp, ánh mắt trợn trừng nhìn cậu con trai, cậu ấy cũng nhìn cô.
“Người đi rồi”
“Sao cậu biết?”
Cô lên tiếng theo bản năng, hỏi xong mới thấy mình ngu ngốc, đã phán đoán sai lần thì thôi, hiểu nhầm cậu con trai này, rồi lại chẳng biết phán đoán tình huống thế nào đã tùy tiện lên tiếng.
Nếu mà Lý An và người kia vẫn còn chưa đi, có thể hôm nay cô sẽ không xong rồi!
“Tôi nghe thấy.”
Cậu con trai chỉ vào tai mình, sau đấy ném con dao hoa quả vào thùng rác: “Lấy dao đâm người là không đúng đâu.”
NM Trần Nam Phương nhìn cậu ta, vẫn không dám khẳng định cậu ta là người tốt hay kẻ xấu: “Sao cậu lại ở trong này?”
Cậu con trai không đáp mà hỏi ngược lại: “Chõ này là nhà cô hả?”
Cô định nói phải, nhưng nghĩ lại một hồi lại thấy nơi này từ lâu đã không phải là nhà cô rồi, vậy nên lắc đầu: “Là nhà bạn tôi.”
Không biết vì sao cô lại thấy được †rong mắt cậu con trai hằn lên sự thất vọng, có phần uất ức chẳng thể kiêm nén.
“Tôi không thấy cô ấy đâu cả.”
Bởi vì cậu ấy nói có hơi mơ hồ không rõ, Trần Nam Phương lại nghe thành: “Tôi không tìm được nhà đâu cả.”
“Nhà cậu… ở đâu?”
“Tôi không biết nữa.”
Cậu con trai đáp: “Tôi không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?”
Cô không biết nói sao mà nhìn cậu ta: “Cho nên cậu…”
“Đi lung tung.”
Cậu ấy đáp: “Nơi này không có ai ở.”
Trân Nam Phương trừng mắt nhìn, tính hỏi thêm: “Cậu không biết tôi, cũng không có ý đánh tôi à?”
“Không, cô không phải người xấu.”
Thế mà lại được dán lên cái nhấn như vậy, Trân Nam Phương thấy hơi xấu hổ, dù sao thì ban nãy cô cũng giơ dao về phía cậu ấy, nghĩ ngợi một hồi cô cũng áy náy nói: “Ban nãy cho tôi xin lỗi nhé, tôi còn tưởng cậu là người có hẹn với Lý An.”
“Là người xấu hả?”
“i77: Trân Nam Phương từ chối cho ý kiến.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”
Trong mắt cậu con trai sáng rỡ, có phần tùy tiện của con trẻ.
“Cậu nói gì cơ?”
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… Chương 501Nhưng nói chung người đó cũng chẳng phải là người tốt, và chuyện đó cũng càng không phải là chuyện tốt lành gì.“AI”Khi cô còn đang tự hỏi, con dao trong tay đã bị lấy đi mất.Trân Nam Phương kinh khiếp, ánh mắt trợn trừng nhìn cậu con trai, cậu ấy cũng nhìn cô.“Người đi rồi”“Sao cậu biết?”Cô lên tiếng theo bản năng, hỏi xong mới thấy mình ngu ngốc, đã phán đoán sai lần thì thôi, hiểu nhầm cậu con trai này, rồi lại chẳng biết phán đoán tình huống thế nào đã tùy tiện lên tiếng.Nếu mà Lý An và người kia vẫn còn chưa đi, có thể hôm nay cô sẽ không xong rồi!“Tôi nghe thấy.”Cậu con trai chỉ vào tai mình, sau đấy ném con dao hoa quả vào thùng rác: “Lấy dao đâm người là không đúng đâu.”NM Trần Nam Phương nhìn cậu ta, vẫn không dám khẳng định cậu ta là người tốt hay kẻ xấu: “Sao cậu lại ở trong này?”Cậu con trai không đáp mà hỏi ngược lại: “Chõ này là nhà cô hả?”Cô định nói phải, nhưng nghĩ lại một hồi lại thấy nơi này từ lâu đã không phải là nhà cô rồi, vậy nên lắc đầu: “Là nhà bạn tôi.”Không biết vì sao cô lại thấy được †rong mắt cậu con trai hằn lên sự thất vọng, có phần uất ức chẳng thể kiêm nén.“Tôi không thấy cô ấy đâu cả.”Bởi vì cậu ấy nói có hơi mơ hồ không rõ, Trần Nam Phương lại nghe thành: “Tôi không tìm được nhà đâu cả.”“Nhà cậu… ở đâu?”“Tôi không biết nữa.”Cậu con trai đáp: “Tôi không nhớ rõ.”“Không nhớ rõ?”Cô không biết nói sao mà nhìn cậu ta: “Cho nên cậu…”“Đi lung tung.”Cậu ấy đáp: “Nơi này không có ai ở.”Trân Nam Phương trừng mắt nhìn, tính hỏi thêm: “Cậu không biết tôi, cũng không có ý đánh tôi à?”“Không, cô không phải người xấu.”Thế mà lại được dán lên cái nhấn như vậy, Trân Nam Phương thấy hơi xấu hổ, dù sao thì ban nãy cô cũng giơ dao về phía cậu ấy, nghĩ ngợi một hồi cô cũng áy náy nói: “Ban nãy cho tôi xin lỗi nhé, tôi còn tưởng cậu là người có hẹn với Lý An.”“Là người xấu hả?”“i77: Trân Nam Phương từ chối cho ý kiến.“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”Trong mắt cậu con trai sáng rỡ, có phần tùy tiện của con trẻ.“Cậu nói gì cơ?”