Tác giả:

“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời…

Chương 542

Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… Chương 542Nghe thấy lời này, Trần Nam Phương xem như đã hiểu rõ chuyện năm đó, Hà Minh Vũ bị thương, Hà Minh Viễn thay anh ta đi gặp cô, nửa đường lại bị Ngô Hà chặn lại, đến đây tất cả mọi người đều coi Ngô Hà là “Thiên An, thực hiện lời dặn dò của Hà Minh Vũ trước khi bị thương.Không có ai nghi ngờ Ngô Hà, cho dù bọn họ nhìn rõ nhân phẩm của cô ta.Ngoại trừ cười khổ đối mặt với loại trải nghiệm máu chó này thì cô cũng không nói được chữ nào cả, cuối cùng là do cô và Dạ Hành có duyên không phận hay là cô và Hà Minh Viễn có duyên nợ trái ngang từ kiếp trước?Thật là buồn cười!“Bà nội, tất cả đã qua rồi.” Trần Nam Phương võ tay bà Diêu giống như quan tâm một đứa bé: “Hai ngày nữa con về Thâm Thành, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi”“Về Thâm Thành ư?” Bà Diêu kinh ngạc: “Nhà của con ở đây, sao con có thể một mình đến đó?”Trần Nam Phương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Người nhà của con đã mất rồi.”Sợ bà Diêu suy nghĩ nhiều, cô thẳng lưng lên nói: “Nhưng một mình ở Thâm Thành cũng không sao, hồi đại học con đã đến đó, trước kia cũng từng làm việc ở đó, bà không cần lo lắng.”“Nhưng mà…“Anh cũng đi!”Một câu của bà Diêu còn chưa nói hết thì Hà Minh Vũ đã xông ra, yên lặng đứng trước mặt Trần Nam Phương và nói một cách cố chấp: “Tôi muốn đến Thâm Thành với em.”Người đàn ông cao lớn trước mắt đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, chắc có lẽ là do vết thương và bệnh tật, nhưng vừa nghĩ tới anh là Dạ Hành, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.Không phải đau lòng, nhưng mà cô lại không thể tỏ ra lạnh nhạt với anh ta được.“Tôi cũng thích Thâm Thành.” Anh ta đi đến bên cạnh cô và đưa ra lý do: “Hoa anh đào ở đại học Thâm Thành cũng rất đẹp.”“Nhưng anh đang cần phải chữa bệnh” Trân Nam Phương xem như từ chối yêu cầu của anh ấy: “Đợi anh khỏi bệnh thì đi cũng không muộn.”Nói xong, cô không đợi bọn họ tiếp tục nói gì, vội vã đứng dậy tạm biệt: “Bà nội! Khi nào có thời gian thì con lại đến thăm bà.”Cô vội vàng đi ra ngoài, khi đến gần hành lang gấp khúc thì thấy Hà Minh Vũ đuổi theo: “Em không muốn tôi đi cùng đúng không? Em chán ghét tôi như vậy sao?”Trần Nam Phương dừng chân lại, không dám quay đầu: “Không phải! Em chỉ hy vọng thân thể của anh chuyển biến tốt hơn mà thôi.”“Em lừa gạt tôi!” Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Tôi không nhớ rõ về quá khứ, nhưng anh không ngốc.”Cô nắm chặt tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình.“Tôi không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng tôi muốn tìm Thiên An, em thật sự là cô ấy sao?”Trân Nam Phương không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vân là Thiên An năm đó sao?Rõ ràng là muốn gặp Dạ Hành, vì sao bây giờ anh ta ở ngay trước mặt mà cô lại không muốn nhìn nhận chứ?Có phải vì Hà Minh Viễn không?

Chương 542

Nghe thấy lời này, Trần Nam Phương xem như đã hiểu rõ chuyện năm đó, Hà Minh Vũ bị thương, Hà Minh Viễn thay anh ta đi gặp cô, nửa đường lại bị Ngô Hà chặn lại, đến đây tất cả mọi người đều coi Ngô Hà là “Thiên An, thực hiện lời dặn dò của Hà Minh Vũ trước khi bị thương.

Không có ai nghi ngờ Ngô Hà, cho dù bọn họ nhìn rõ nhân phẩm của cô ta.

Ngoại trừ cười khổ đối mặt với loại trải nghiệm máu chó này thì cô cũng không nói được chữ nào cả, cuối cùng là do cô và Dạ Hành có duyên không phận hay là cô và Hà Minh Viễn có duyên nợ trái ngang từ kiếp trước?

Thật là buồn cười!

“Bà nội, tất cả đã qua rồi.” Trần Nam Phương võ tay bà Diêu giống như quan tâm một đứa bé: “Hai ngày nữa con về Thâm Thành, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi”

“Về Thâm Thành ư?” Bà Diêu kinh ngạc: “Nhà của con ở đây, sao con có thể một mình đến đó?”

Trần Nam Phương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Người nhà của con đã mất rồi.”

Sợ bà Diêu suy nghĩ nhiều, cô thẳng lưng lên nói: “Nhưng một mình ở Thâm Thành cũng không sao, hồi đại học con đã đến đó, trước kia cũng từng làm việc ở đó, bà không cần lo lắng.”

“Nhưng mà…

“Anh cũng đi!”

Một câu của bà Diêu còn chưa nói hết thì Hà Minh Vũ đã xông ra, yên lặng đứng trước mặt Trần Nam Phương và nói một cách cố chấp: “Tôi muốn đến Thâm Thành với em.”

Người đàn ông cao lớn trước mắt đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, chắc có lẽ là do vết thương và bệnh tật, nhưng vừa nghĩ tới anh là Dạ Hành, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Không phải đau lòng, nhưng mà cô lại không thể tỏ ra lạnh nhạt với anh ta được.

“Tôi cũng thích Thâm Thành.” Anh ta đi đến bên cạnh cô và đưa ra lý do: “Hoa anh đào ở đại học Thâm Thành cũng rất đẹp.”

“Nhưng anh đang cần phải chữa bệnh” Trân Nam Phương xem như từ chối yêu cầu của anh ấy: “Đợi anh khỏi bệnh thì đi cũng không muộn.”

Nói xong, cô không đợi bọn họ tiếp tục nói gì, vội vã đứng dậy tạm biệt: “Bà nội! Khi nào có thời gian thì con lại đến thăm bà.”

Cô vội vàng đi ra ngoài, khi đến gần hành lang gấp khúc thì thấy Hà Minh Vũ đuổi theo: “Em không muốn tôi đi cùng đúng không? Em chán ghét tôi như vậy sao?”

Trần Nam Phương dừng chân lại, không dám quay đầu: “Không phải! Em chỉ hy vọng thân thể của anh chuyển biến tốt hơn mà thôi.”

“Em lừa gạt tôi!” Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Tôi không nhớ rõ về quá khứ, nhưng anh không ngốc.”

Cô nắm chặt tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình.

“Tôi không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng tôi muốn tìm Thiên An, em thật sự là cô ấy sao?”

Trân Nam Phương không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vân là Thiên An năm đó sao?

Rõ ràng là muốn gặp Dạ Hành, vì sao bây giờ anh ta ở ngay trước mặt mà cô lại không muốn nhìn nhận chứ?

Có phải vì Hà Minh Viễn không?

Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… Chương 542Nghe thấy lời này, Trần Nam Phương xem như đã hiểu rõ chuyện năm đó, Hà Minh Vũ bị thương, Hà Minh Viễn thay anh ta đi gặp cô, nửa đường lại bị Ngô Hà chặn lại, đến đây tất cả mọi người đều coi Ngô Hà là “Thiên An, thực hiện lời dặn dò của Hà Minh Vũ trước khi bị thương.Không có ai nghi ngờ Ngô Hà, cho dù bọn họ nhìn rõ nhân phẩm của cô ta.Ngoại trừ cười khổ đối mặt với loại trải nghiệm máu chó này thì cô cũng không nói được chữ nào cả, cuối cùng là do cô và Dạ Hành có duyên không phận hay là cô và Hà Minh Viễn có duyên nợ trái ngang từ kiếp trước?Thật là buồn cười!“Bà nội, tất cả đã qua rồi.” Trần Nam Phương võ tay bà Diêu giống như quan tâm một đứa bé: “Hai ngày nữa con về Thâm Thành, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi”“Về Thâm Thành ư?” Bà Diêu kinh ngạc: “Nhà của con ở đây, sao con có thể một mình đến đó?”Trần Nam Phương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Người nhà của con đã mất rồi.”Sợ bà Diêu suy nghĩ nhiều, cô thẳng lưng lên nói: “Nhưng một mình ở Thâm Thành cũng không sao, hồi đại học con đã đến đó, trước kia cũng từng làm việc ở đó, bà không cần lo lắng.”“Nhưng mà…“Anh cũng đi!”Một câu của bà Diêu còn chưa nói hết thì Hà Minh Vũ đã xông ra, yên lặng đứng trước mặt Trần Nam Phương và nói một cách cố chấp: “Tôi muốn đến Thâm Thành với em.”Người đàn ông cao lớn trước mắt đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, chắc có lẽ là do vết thương và bệnh tật, nhưng vừa nghĩ tới anh là Dạ Hành, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.Không phải đau lòng, nhưng mà cô lại không thể tỏ ra lạnh nhạt với anh ta được.“Tôi cũng thích Thâm Thành.” Anh ta đi đến bên cạnh cô và đưa ra lý do: “Hoa anh đào ở đại học Thâm Thành cũng rất đẹp.”“Nhưng anh đang cần phải chữa bệnh” Trân Nam Phương xem như từ chối yêu cầu của anh ấy: “Đợi anh khỏi bệnh thì đi cũng không muộn.”Nói xong, cô không đợi bọn họ tiếp tục nói gì, vội vã đứng dậy tạm biệt: “Bà nội! Khi nào có thời gian thì con lại đến thăm bà.”Cô vội vàng đi ra ngoài, khi đến gần hành lang gấp khúc thì thấy Hà Minh Vũ đuổi theo: “Em không muốn tôi đi cùng đúng không? Em chán ghét tôi như vậy sao?”Trần Nam Phương dừng chân lại, không dám quay đầu: “Không phải! Em chỉ hy vọng thân thể của anh chuyển biến tốt hơn mà thôi.”“Em lừa gạt tôi!” Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Tôi không nhớ rõ về quá khứ, nhưng anh không ngốc.”Cô nắm chặt tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình.“Tôi không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng tôi muốn tìm Thiên An, em thật sự là cô ấy sao?”Trân Nam Phương không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vân là Thiên An năm đó sao?Rõ ràng là muốn gặp Dạ Hành, vì sao bây giờ anh ta ở ngay trước mặt mà cô lại không muốn nhìn nhận chứ?Có phải vì Hà Minh Viễn không?

Chương 542