“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời…
Chương 730
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… Chương 730“Người phụ nữ đó?” Trân Nam Phương nghe xong mù mịt, không nén được rục rịch trong lòng miêu tả về hình ảnh của Châu Cẩm Ngọc.“Chính là cô ta, cô ta khóc rất đáng thương, nhưng chú ta căn bản không thèm để ý, còn giống như đang trút giận.”“†’ Cô nghỉ ngờ nhìn cậu bé.Nếu như lời cậu bé là thật, vậy có phải là mình đã trách nhầm Hà Minh Viễn hay không?Cuộc điện thoại đó thật sự là do Châu Cẩm Ngọc cố ý, hoặc là cắt câu lấy nghĩa, hoặc là đã được chỉnh sửa thêm.Vẫn là đoạn thu âm đó, cũng dùng cùng một cách? Chính là muốn mình hiểu nhầm Hà Minh Viễn?Trân Nam Phương không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi và hối hận.Cô vừa mới làm gì vậy, nói gì vậy?Cô cứ chìm đăm trong trạng thái như vậy cho tới khi Đỗ Thanh Hoa đến, đến cả cơm tối cũng không làm.“Nam Phương… Đỗ Thanh Hoa ngập ngừng.Lý Giản Đạt vừa nhìn đã rõ, theo bản năng muốn đè nén: ‘Hôm nay cô ấy không được thoải mái, việc không quan trọng không gấp gáp thì đừng nói.“Anh để ý tôi cái gì?’ Thanh Hoa bực dọc: “Tôi muốn nói với Nam Phương cái gì thì nói cái đó!”Anh ta năm tay thành nắm đấm, suýt chút nữa thì làm ra chuyện xấu.“Thanh Hoa.’ Trân Nam Phương đứng thẳng dậy bên bên cạnh cô, ngăn cách nói chuyện giữa hai người: “Chúng †a đi vào phòng đi, chúng ta nói chuyện của dì Tuyết.”“Được.” Đỗ Thanh Hoa đi trước, cô ấy hất hất cằm, cố ý khiêu khích.Hứ, người thích Trần Nam Phương của bọn cô nhiều rồi, anh ta phải đứng phía sau thôi.Thời khắc quan trọng, lòng ngay thẳng của chàng trai nào đó vỡ vụn.“Thanh Hoa?” Trân Nam Phương dựa vào đầu giường, đôi mắt đẹp nhìn đêm tối, lại quay đầu: “Tại sao cậu lại không nói gì? Có chuyện gì sao?”“Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa ngồi thẳng bên cạnh cô, do dự nói: “Cậu cãi nhau với Hà Minh Viễn à?”Tim cô bông nhảy lên một cái: “Sao cậu biết? Cậu gặp anh ấy rồi sao?”“Không gặp.’ Đỗ Thanh Hoa thở dài “Nhưng Trịnh Hoàng Bách có gọi điện cho tớ, nói anh ấy…”“Anh ấy sao rồi?” Trần Nam Phương lập tức ngồi thẳng người.
Chương 730
“Người phụ nữ đó?” Trân Nam Phương nghe xong mù mịt, không nén được rục rịch trong lòng miêu tả về hình ảnh của Châu Cẩm Ngọc.
“Chính là cô ta, cô ta khóc rất đáng thương, nhưng chú ta căn bản không thèm để ý, còn giống như đang trút giận.”
“†’ Cô nghỉ ngờ nhìn cậu bé.
Nếu như lời cậu bé là thật, vậy có phải là mình đã trách nhầm Hà Minh Viễn hay không?
Cuộc điện thoại đó thật sự là do Châu Cẩm Ngọc cố ý, hoặc là cắt câu lấy nghĩa, hoặc là đã được chỉnh sửa thêm.
Vẫn là đoạn thu âm đó, cũng dùng cùng một cách? Chính là muốn mình hiểu nhầm Hà Minh Viễn?
Trân Nam Phương không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi và hối hận.
Cô vừa mới làm gì vậy, nói gì vậy?
Cô cứ chìm đăm trong trạng thái như vậy cho tới khi Đỗ Thanh Hoa đến, đến cả cơm tối cũng không làm.
“Nam Phương… Đỗ Thanh Hoa ngập ngừng.
Lý Giản Đạt vừa nhìn đã rõ, theo bản năng muốn đè nén: ‘Hôm nay cô ấy không được thoải mái, việc không quan trọng không gấp gáp thì đừng nói.
“Anh để ý tôi cái gì?’ Thanh Hoa bực dọc: “Tôi muốn nói với Nam Phương cái gì thì nói cái đó!”
Anh ta năm tay thành nắm đấm, suýt chút nữa thì làm ra chuyện xấu.
“Thanh Hoa.’ Trân Nam Phương đứng thẳng dậy bên bên cạnh cô, ngăn cách nói chuyện giữa hai người: “Chúng †a đi vào phòng đi, chúng ta nói chuyện của dì Tuyết.”
“Được.” Đỗ Thanh Hoa đi trước, cô ấy hất hất cằm, cố ý khiêu khích.
Hứ, người thích Trần Nam Phương của bọn cô nhiều rồi, anh ta phải đứng phía sau thôi.
Thời khắc quan trọng, lòng ngay thẳng của chàng trai nào đó vỡ vụn.
“Thanh Hoa?” Trân Nam Phương dựa vào đầu giường, đôi mắt đẹp nhìn đêm tối, lại quay đầu: “Tại sao cậu lại không nói gì? Có chuyện gì sao?”
“Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa ngồi thẳng bên cạnh cô, do dự nói: “Cậu cãi nhau với Hà Minh Viễn à?”
Tim cô bông nhảy lên một cái: “Sao cậu biết? Cậu gặp anh ấy rồi sao?”
“Không gặp.’ Đỗ Thanh Hoa thở dài “Nhưng Trịnh Hoàng Bách có gọi điện cho tớ, nói anh ấy…”
“Anh ấy sao rồi?” Trần Nam Phương lập tức ngồi thẳng người.
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng TàiTác giả: Thanh ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Rầm…” Một giờ sáng, cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe. Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh. Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết. Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không? Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi. ” Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt! “Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo. ” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời… Chương 730“Người phụ nữ đó?” Trân Nam Phương nghe xong mù mịt, không nén được rục rịch trong lòng miêu tả về hình ảnh của Châu Cẩm Ngọc.“Chính là cô ta, cô ta khóc rất đáng thương, nhưng chú ta căn bản không thèm để ý, còn giống như đang trút giận.”“†’ Cô nghỉ ngờ nhìn cậu bé.Nếu như lời cậu bé là thật, vậy có phải là mình đã trách nhầm Hà Minh Viễn hay không?Cuộc điện thoại đó thật sự là do Châu Cẩm Ngọc cố ý, hoặc là cắt câu lấy nghĩa, hoặc là đã được chỉnh sửa thêm.Vẫn là đoạn thu âm đó, cũng dùng cùng một cách? Chính là muốn mình hiểu nhầm Hà Minh Viễn?Trân Nam Phương không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi và hối hận.Cô vừa mới làm gì vậy, nói gì vậy?Cô cứ chìm đăm trong trạng thái như vậy cho tới khi Đỗ Thanh Hoa đến, đến cả cơm tối cũng không làm.“Nam Phương… Đỗ Thanh Hoa ngập ngừng.Lý Giản Đạt vừa nhìn đã rõ, theo bản năng muốn đè nén: ‘Hôm nay cô ấy không được thoải mái, việc không quan trọng không gấp gáp thì đừng nói.“Anh để ý tôi cái gì?’ Thanh Hoa bực dọc: “Tôi muốn nói với Nam Phương cái gì thì nói cái đó!”Anh ta năm tay thành nắm đấm, suýt chút nữa thì làm ra chuyện xấu.“Thanh Hoa.’ Trân Nam Phương đứng thẳng dậy bên bên cạnh cô, ngăn cách nói chuyện giữa hai người: “Chúng †a đi vào phòng đi, chúng ta nói chuyện của dì Tuyết.”“Được.” Đỗ Thanh Hoa đi trước, cô ấy hất hất cằm, cố ý khiêu khích.Hứ, người thích Trần Nam Phương của bọn cô nhiều rồi, anh ta phải đứng phía sau thôi.Thời khắc quan trọng, lòng ngay thẳng của chàng trai nào đó vỡ vụn.“Thanh Hoa?” Trân Nam Phương dựa vào đầu giường, đôi mắt đẹp nhìn đêm tối, lại quay đầu: “Tại sao cậu lại không nói gì? Có chuyện gì sao?”“Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa ngồi thẳng bên cạnh cô, do dự nói: “Cậu cãi nhau với Hà Minh Viễn à?”Tim cô bông nhảy lên một cái: “Sao cậu biết? Cậu gặp anh ấy rồi sao?”“Không gặp.’ Đỗ Thanh Hoa thở dài “Nhưng Trịnh Hoàng Bách có gọi điện cho tớ, nói anh ấy…”“Anh ấy sao rồi?” Trần Nam Phương lập tức ngồi thẳng người.