Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 22
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Thứ sáu, toàn bộ khối lớp 9 được sắp xếp lao động tập thể, cả ngày.Lúc từ ngoài ruộng trở về, cả người Tạ Miêu đổ đầy mồ hôi, có cảm giác áo lót ở trong cũng đã dính lên người.Cho nên sau khi về tới nhà, chuyện đầu tiên cô làm là cởi và thay toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, lấy cái chậu để vào rồi chuẩn bị ra ngoài bờ sông giặt."Bà nội, con ra sông giặt quần áo."Tạ Miêu vừa đi tìm xà bông vừa nói với Vương Quý Chi đang chuẩn bị đồ ăn cho gà.Vương Quý Chi vừa nghe, vội vàng đứng lên, muốn đoạt chậu đồ trên tay cô, "Giặt quần áo gì đó? Hôm nay làm việc cả ngày con không mệt à? Đừng bày đặt nữa, xíu nữa bà nội làm xong rồi sẽ giặt sạch cho con, con không cần làm."Mấy người lao động khỏe mạnh trong nhà họ Tạ đều đang kiếm chút việc trong đội, việc nhà từ trên xuống dưới đều do một mình Vương Quý Chi làm, cả ngày cũng hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi.Trước kia không hiểu chuyện thì thôi, hiện tại đã thức tỉnh trí nhớ rồi, sao Tạ Miêu có thể để bà nội mình giặt quần áo được."Không cần, tổng cộng cũng chỉ có vài cái, cũng đều không quá bẩn, con tùy tiện vò bằng tay là được."Tạ Miêu tìm thấy xà phòng, sau khi lấy xong thì ỷ vào mình nhỏ nên nhanh chân chạy, vù một cái đã đi ra khỏi cửa."Này này, con đi chậm một chút, cẩn thận vấp ngã."Vương Quý Chi ở phía sau hô một câu, vừa nghĩ lại cháu gái này giờ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện vừa cười.Đứa bé ngoan, nhất định gần đây học tập vất vả, chờ cô về bà sẽ cho cô hai quả trứng gà với đường đỏ.Tạ Miêu chạy một mạch hai mươi ba mươi mét, mới thả chậm bước chân, ôm chậu về phía bờ sông.Có một con sông chảy từ Bắc xuôi Nam ở thôn Bắc Xá, chia thôn ra làm hai đại đội Hà Đông và Hà Tây, nhà họ Tạ và nhà họ Ngô đều ở đại đội Hà Đông.Lấy nước ở nông thôn bất tiện, thông thường giặt quần áo đều đến bờ sông giặt, có dòng nước chảy cũng sẽ giặt càng sạch hơn.Lúc Tạ Miêu đến, đã có vài người đang giặt quần áo ở đằng kia rồi.Nhìn thấy Tạ Miêu, một cô gái trẻ thắt hai bím tóc, nhìn qua cũng chưa quá mười bảy mười tám tuổi quay đầu liếc cô một cái, cười như không cười mà hỏi: "Lại đây giặt quần áo giúp Cố Hàm Giang sao? Cố Hàm Giang ấy, sao không đi tới đây cùng cậu?"Từ khi được dạy dỗ qua, mấy ngày nay ba anh em nhà họ Tạ đã không nhắc tới ba chữ Cố Hàm Giang rồi.Lỗ tai Tạ Miêu thật sự thanh tịnh, nào biết đi ra ngoài giặt đồ còn có người muốn cô không thoải mái.Cô cong cong môi, "Cậu quan tâm tôi vậy làm gì? Nếu tôi không giặt quần áo Cố Hàm Giang thì cậu có thể ăn xà bông à?"Người này tên là Tiền Lệ, nhà ở cách vách nhà họ Ngô.Lúc Cố Hàm Giang vừa mới tới, cô ta thấy Tạ Miêu ngu ngốc nên dụ dỗ Tạ Miêu nói không ít chuyện, sau đó dặm mắm thêm muối truyền ra ngoài, cười nhạo Tạ Miêu không biết xấu hổ theo đuổi đàn ông khắp nơi, Tạ Miêu đã sớm lật bài ngửa với cô ta.Nghe Tạ Miêu nói vậy, Tiền Lệ nghẹn lời, vẻ mặt có hơi không tốt.Nhưng nghĩ lại, Tạ Miêu có mạnh miệng, chẳng phải vẫn ra vẻ đáng thương trước mặt Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm à, cô lại nở nụ cười châm biếm."Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cậu tức giận như vậy làm gì?"Tiền Lệ giả bộ vô ý, đặt quần áo đã giặt xong trên tảng đá trống bên cạnh, chiếm một cục đá cuối cùng ở gần đó rồi hỏi Tạ Miêu: "Cậu và Cố Hàm Giang đính hôn cũng được mười năm rồi nhỉ? Sao không thấy anh ấy dẫn cậu đi dạo? Anh ấy bận rộn tới vậy à?""Chẳng phải cậu đi hỏi anh ấy thì sẽ biết sao? Các người ở gần nhau vậy, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý nói cậu nghe."Tiền Lệ lại nghẹn lời.Tính tình Cố Hàm Giang quái gở, đến mấy tháng rồi cũng chưa nói một câu nào với cô, bảo cô hỏi như thế nào?Tạ Miêu mặc kệ cô ta, vừa vặn tìm được một phiến đá thích hợp giặt quần áo ở nơi khác của dòng sông.Chỉ là hai ngày nay trời không mưa, nước hơi nhỏ, phải vừa nhấc phiến vào hướng vào phía trong.Tạ Miêu đặt chậu xuống, đang khom lưng muốn di chuyển thì Tiễn Lệ bên kia cười nhạo một tiếng."Người ta không muốn liếc nhìn cậu một cái mà cậu lại vẫn cố bám theo, tưởng người ta coi chuyện hứa hôn là thật à?"Người này ăn no rửng mỡ, tìm thù hận à?Tạ Miêu quay đầu, vừa muốn nói gì đó thì một đôi tay thon gầy, khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi qua, dời tảng đá kia đi."Đặt chỗ nào?"Có một tiếng nói trầm thấp quen thuộc, thản nhiên vang lên bên tai cô..
Thứ sáu, toàn bộ khối lớp 9 được sắp xếp lao động tập thể, cả ngày.
Lúc từ ngoài ruộng trở về, cả người Tạ Miêu đổ đầy mồ hôi, có cảm giác áo lót ở trong cũng đã dính lên người.
Cho nên sau khi về tới nhà, chuyện đầu tiên cô làm là cởi và thay toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, lấy cái chậu để vào rồi chuẩn bị ra ngoài bờ sông giặt.
"Bà nội, con ra sông giặt quần áo.
"Tạ Miêu vừa đi tìm xà bông vừa nói với Vương Quý Chi đang chuẩn bị đồ ăn cho gà.
Vương Quý Chi vừa nghe, vội vàng đứng lên, muốn đoạt chậu đồ trên tay cô, "Giặt quần áo gì đó? Hôm nay làm việc cả ngày con không mệt à? Đừng bày đặt nữa, xíu nữa bà nội làm xong rồi sẽ giặt sạch cho con, con không cần làm.
"Mấy người lao động khỏe mạnh trong nhà họ Tạ đều đang kiếm chút việc trong đội, việc nhà từ trên xuống dưới đều do một mình Vương Quý Chi làm, cả ngày cũng hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi.
Trước kia không hiểu chuyện thì thôi, hiện tại đã thức tỉnh trí nhớ rồi, sao Tạ Miêu có thể để bà nội mình giặt quần áo được.
"Không cần, tổng cộng cũng chỉ có vài cái, cũng đều không quá bẩn, con tùy tiện vò bằng tay là được.
"Tạ Miêu tìm thấy xà phòng, sau khi lấy xong thì ỷ vào mình nhỏ nên nhanh chân chạy, vù một cái đã đi ra khỏi cửa.
"Này này, con đi chậm một chút, cẩn thận vấp ngã.
"Vương Quý Chi ở phía sau hô một câu, vừa nghĩ lại cháu gái này giờ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện vừa cười.
Đứa bé ngoan, nhất định gần đây học tập vất vả, chờ cô về bà sẽ cho cô hai quả trứng gà với đường đỏ.
Tạ Miêu chạy một mạch hai mươi ba mươi mét, mới thả chậm bước chân, ôm chậu về phía bờ sông.
Có một con sông chảy từ Bắc xuôi Nam ở thôn Bắc Xá, chia thôn ra làm hai đại đội Hà Đông và Hà Tây, nhà họ Tạ và nhà họ Ngô đều ở đại đội Hà Đông.
Lấy nước ở nông thôn bất tiện, thông thường giặt quần áo đều đến bờ sông giặt, có dòng nước chảy cũng sẽ giặt càng sạch hơn.
Lúc Tạ Miêu đến, đã có vài người đang giặt quần áo ở đằng kia rồi.
Nhìn thấy Tạ Miêu, một cô gái trẻ thắt hai bím tóc, nhìn qua cũng chưa quá mười bảy mười tám tuổi quay đầu liếc cô một cái, cười như không cười mà hỏi: "Lại đây giặt quần áo giúp Cố Hàm Giang sao? Cố Hàm Giang ấy, sao không đi tới đây cùng cậu?"Từ khi được dạy dỗ qua, mấy ngày nay ba anh em nhà họ Tạ đã không nhắc tới ba chữ Cố Hàm Giang rồi.
Lỗ tai Tạ Miêu thật sự thanh tịnh, nào biết đi ra ngoài giặt đồ còn có người muốn cô không thoải mái.
Cô cong cong môi, "Cậu quan tâm tôi vậy làm gì? Nếu tôi không giặt quần áo Cố Hàm Giang thì cậu có thể ăn xà bông à?"Người này tên là Tiền Lệ, nhà ở cách vách nhà họ Ngô.
Lúc Cố Hàm Giang vừa mới tới, cô ta thấy Tạ Miêu ngu ngốc nên dụ dỗ Tạ Miêu nói không ít chuyện, sau đó dặm mắm thêm muối truyền ra ngoài, cười nhạo Tạ Miêu không biết xấu hổ theo đuổi đàn ông khắp nơi, Tạ Miêu đã sớm lật bài ngửa với cô ta.
Nghe Tạ Miêu nói vậy, Tiền Lệ nghẹn lời, vẻ mặt có hơi không tốt.
Nhưng nghĩ lại, Tạ Miêu có mạnh miệng, chẳng phải vẫn ra vẻ đáng thương trước mặt Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm à, cô lại nở nụ cười châm biếm.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cậu tức giận như vậy làm gì?"Tiền Lệ giả bộ vô ý, đặt quần áo đã giặt xong trên tảng đá trống bên cạnh, chiếm một cục đá cuối cùng ở gần đó rồi hỏi Tạ Miêu: "Cậu và Cố Hàm Giang đính hôn cũng được mười năm rồi nhỉ? Sao không thấy anh ấy dẫn cậu đi dạo? Anh ấy bận rộn tới vậy à?""Chẳng phải cậu đi hỏi anh ấy thì sẽ biết sao? Các người ở gần nhau vậy, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý nói cậu nghe.
"Tiền Lệ lại nghẹn lời.
Tính tình Cố Hàm Giang quái gở, đến mấy tháng rồi cũng chưa nói một câu nào với cô, bảo cô hỏi như thế nào?Tạ Miêu mặc kệ cô ta, vừa vặn tìm được một phiến đá thích hợp giặt quần áo ở nơi khác của dòng sông.
Chỉ là hai ngày nay trời không mưa, nước hơi nhỏ, phải vừa nhấc phiến vào hướng vào phía trong.
Tạ Miêu đặt chậu xuống, đang khom lưng muốn di chuyển thì Tiễn Lệ bên kia cười nhạo một tiếng.
"Người ta không muốn liếc nhìn cậu một cái mà cậu lại vẫn cố bám theo, tưởng người ta coi chuyện hứa hôn là thật à?"Người này ăn no rửng mỡ, tìm thù hận à?Tạ Miêu quay đầu, vừa muốn nói gì đó thì một đôi tay thon gầy, khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi qua, dời tảng đá kia đi.
"Đặt chỗ nào?"Có một tiếng nói trầm thấp quen thuộc, thản nhiên vang lên bên tai cô.
.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Thứ sáu, toàn bộ khối lớp 9 được sắp xếp lao động tập thể, cả ngày.Lúc từ ngoài ruộng trở về, cả người Tạ Miêu đổ đầy mồ hôi, có cảm giác áo lót ở trong cũng đã dính lên người.Cho nên sau khi về tới nhà, chuyện đầu tiên cô làm là cởi và thay toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, lấy cái chậu để vào rồi chuẩn bị ra ngoài bờ sông giặt."Bà nội, con ra sông giặt quần áo."Tạ Miêu vừa đi tìm xà bông vừa nói với Vương Quý Chi đang chuẩn bị đồ ăn cho gà.Vương Quý Chi vừa nghe, vội vàng đứng lên, muốn đoạt chậu đồ trên tay cô, "Giặt quần áo gì đó? Hôm nay làm việc cả ngày con không mệt à? Đừng bày đặt nữa, xíu nữa bà nội làm xong rồi sẽ giặt sạch cho con, con không cần làm."Mấy người lao động khỏe mạnh trong nhà họ Tạ đều đang kiếm chút việc trong đội, việc nhà từ trên xuống dưới đều do một mình Vương Quý Chi làm, cả ngày cũng hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi.Trước kia không hiểu chuyện thì thôi, hiện tại đã thức tỉnh trí nhớ rồi, sao Tạ Miêu có thể để bà nội mình giặt quần áo được."Không cần, tổng cộng cũng chỉ có vài cái, cũng đều không quá bẩn, con tùy tiện vò bằng tay là được."Tạ Miêu tìm thấy xà phòng, sau khi lấy xong thì ỷ vào mình nhỏ nên nhanh chân chạy, vù một cái đã đi ra khỏi cửa."Này này, con đi chậm một chút, cẩn thận vấp ngã."Vương Quý Chi ở phía sau hô một câu, vừa nghĩ lại cháu gái này giờ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện vừa cười.Đứa bé ngoan, nhất định gần đây học tập vất vả, chờ cô về bà sẽ cho cô hai quả trứng gà với đường đỏ.Tạ Miêu chạy một mạch hai mươi ba mươi mét, mới thả chậm bước chân, ôm chậu về phía bờ sông.Có một con sông chảy từ Bắc xuôi Nam ở thôn Bắc Xá, chia thôn ra làm hai đại đội Hà Đông và Hà Tây, nhà họ Tạ và nhà họ Ngô đều ở đại đội Hà Đông.Lấy nước ở nông thôn bất tiện, thông thường giặt quần áo đều đến bờ sông giặt, có dòng nước chảy cũng sẽ giặt càng sạch hơn.Lúc Tạ Miêu đến, đã có vài người đang giặt quần áo ở đằng kia rồi.Nhìn thấy Tạ Miêu, một cô gái trẻ thắt hai bím tóc, nhìn qua cũng chưa quá mười bảy mười tám tuổi quay đầu liếc cô một cái, cười như không cười mà hỏi: "Lại đây giặt quần áo giúp Cố Hàm Giang sao? Cố Hàm Giang ấy, sao không đi tới đây cùng cậu?"Từ khi được dạy dỗ qua, mấy ngày nay ba anh em nhà họ Tạ đã không nhắc tới ba chữ Cố Hàm Giang rồi.Lỗ tai Tạ Miêu thật sự thanh tịnh, nào biết đi ra ngoài giặt đồ còn có người muốn cô không thoải mái.Cô cong cong môi, "Cậu quan tâm tôi vậy làm gì? Nếu tôi không giặt quần áo Cố Hàm Giang thì cậu có thể ăn xà bông à?"Người này tên là Tiền Lệ, nhà ở cách vách nhà họ Ngô.Lúc Cố Hàm Giang vừa mới tới, cô ta thấy Tạ Miêu ngu ngốc nên dụ dỗ Tạ Miêu nói không ít chuyện, sau đó dặm mắm thêm muối truyền ra ngoài, cười nhạo Tạ Miêu không biết xấu hổ theo đuổi đàn ông khắp nơi, Tạ Miêu đã sớm lật bài ngửa với cô ta.Nghe Tạ Miêu nói vậy, Tiền Lệ nghẹn lời, vẻ mặt có hơi không tốt.Nhưng nghĩ lại, Tạ Miêu có mạnh miệng, chẳng phải vẫn ra vẻ đáng thương trước mặt Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm à, cô lại nở nụ cười châm biếm."Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cậu tức giận như vậy làm gì?"Tiền Lệ giả bộ vô ý, đặt quần áo đã giặt xong trên tảng đá trống bên cạnh, chiếm một cục đá cuối cùng ở gần đó rồi hỏi Tạ Miêu: "Cậu và Cố Hàm Giang đính hôn cũng được mười năm rồi nhỉ? Sao không thấy anh ấy dẫn cậu đi dạo? Anh ấy bận rộn tới vậy à?""Chẳng phải cậu đi hỏi anh ấy thì sẽ biết sao? Các người ở gần nhau vậy, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý nói cậu nghe."Tiền Lệ lại nghẹn lời.Tính tình Cố Hàm Giang quái gở, đến mấy tháng rồi cũng chưa nói một câu nào với cô, bảo cô hỏi như thế nào?Tạ Miêu mặc kệ cô ta, vừa vặn tìm được một phiến đá thích hợp giặt quần áo ở nơi khác của dòng sông.Chỉ là hai ngày nay trời không mưa, nước hơi nhỏ, phải vừa nhấc phiến vào hướng vào phía trong.Tạ Miêu đặt chậu xuống, đang khom lưng muốn di chuyển thì Tiễn Lệ bên kia cười nhạo một tiếng."Người ta không muốn liếc nhìn cậu một cái mà cậu lại vẫn cố bám theo, tưởng người ta coi chuyện hứa hôn là thật à?"Người này ăn no rửng mỡ, tìm thù hận à?Tạ Miêu quay đầu, vừa muốn nói gì đó thì một đôi tay thon gầy, khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi qua, dời tảng đá kia đi."Đặt chỗ nào?"Có một tiếng nói trầm thấp quen thuộc, thản nhiên vang lên bên tai cô..