Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 57

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu xoa trán, “Bọn họ còn nói gì nữa không? Không có chửi mắng chứ?”“Thế thì không có, nhưng mà…”Bạn nam cười hắc hắc vài tiếng, giọng điệu rất hả hê.“Có một đứa trong cặp song sinh nói mụ yêu quái là: ‘Chẳng phải cô nói đầu óc chị tôi không dùng được, có chép cũng không đạt hả? Bây giờ chị ấy giành hạng nhất, tại sao cô không viết ngược chữ Lan của mình đi?’, mặt mụ yêu quái lúc đó xanh lè xanh lét.”Câu này có không biết bao nhiêu người bàn tán sau lưng trong hai ngày qua, nhưng chẳng có ai dám chạy đến trước mặt cô Lan để hỏi cả.Những người ở tại hiện trường biết chuyện này lúc đó không ai nhịn được cười, nhưng vẫn không dám cười ra tiếng, đứa nào cũng nhịn đến đỏ bừng mặt.Bạn nam kia vẫn còn hào hứng khi nhắc lại, trong giọng nói có sự ngưỡng mộ đối với ba em anh nhà họ Tạ, “Có gan, đàn ông lắm.”Hưa hưa, đám nhóc đó từ nhỏ đã leo lên mái nhà rồi đi câu cá dưới sông rồi, ngoại trừ chiếc thắt lưng da của bố ra thì chưa bao giờ sợ gì cả, thế thì làm sao không có gan được?Tạ Miêu nói cảm ơn với người ta rồi quay trở về, đến giờ ăn cơm trưa thì hỏi mấy cậu em, “Các em cãi nhau với cô Lan về chuyện kia, thế giáo viên chủ nhiệm xử lý như thế nào.”“Còn xử lý như thế nào nữa, giáo huấn một trận rồi gọi phụ huynh.” Tạ Kiến Trung chu miệng.“Kiến Hoa cũng bị gọi phụ huynh đến ư?”“Vâng.”“Thế các em định về nói thế nào.”Tạ Kiến Quân nghĩ một lát, nói: “Tụi em về sẽ nói mụ yêu quái kia ức h**p chị ra làm sao trước, tụi em chịu không nổi nữa mới đi tìm mụ ta nói lý lẽ, bố và bác chắc chắn sẽ không đánh tụi em.”Mấy cậu em trai của cô đâu có ngốc hoàn toàn đâu chứ.Tạ Miêu nhìn nó, “Chị cảm thấy trước khi các em nói với bố và bác, có thể nói chuyện này trước cho bà.”Tạ Kiến Hoa lập tức vô đùi, “Đúng, dù sao thì bố và chú cũng chẳng làm gì được, nếu đã gọi phụ huynh thì để bà nội đi là được rồi.Bà đi chắc chắn không bị thiệt, hhhhhh.”Mấy người thương lượng xong rồi về nhà, ba đứa liền chạy đến xếp hàng trước mặt Vương Quý Chi, chủ động thú nhận lỗi lầm của mình.Quả nhiên khi Vương Quý Chi nghe cô Lan ức h**p Tạ Miêu thì bốc hỏa, “Giáo viên kiểu gì vậy? Thế mà dám bắt nạt Miêu Miêu, tưởng nhà họ Tạ không có ai thật à!”, lúc này bà đã chẳng còn quan tâm đến mấy đứa cháu gây họa bị mời phụ huynh lên nữa rồi.Bà đang cầm dao thái bắp cải, chuẩn bị cho vào nồi đất.Lúc nãy vừa nói chuyện vừa thái, bắp cải đang ngon lành như vậy bị thái cho không ra gì, rơi lả tả xuống đất.Ba anh em Tạ Kiến Hoa thấy thế đều nuốt ngụm nước bọt, bỗng nhiên có chút thương cảm cho cô Lan kia.Tạ Miêu sợ Vương Quý chi tự làm mình bị thương, thế là vội chạy lên nắm lấy cánh tay bà, “Đúng rồi bà, con còn có chuyện muốn nói với bà.”Cô nói chuyện bà Ngô nhờ Ngô Thục Cầm đưa kem và phấn cho cô với bà nội, quả nhiên Vương Quý Chi đã di chuyển sự chú ý.“Bà Ngô cho con con cũng nhận rồi, sau này nhà chúng ta có đồ ngon gì cũng đem qua lại cho bà ấy là được.”Vương Quý Chi xua tay, bà nghĩ đến gì đó lại quay vào bếp, “Vừa hay hôm nay bà mới làm một nồi đậu phụ nhỏ với cải xanh.Bà múc một bát, các con đứa nào chân dài chạy qua đưa cho bà Ngô một chuyến.”Ba đứa nhóc lập tức chủ động thể hiện, một bát đậu phụ mà ba đứa giành nhau bê, chạy qua nhà bà Ngô trông cứ như đánh trận.Khi chạy đến cổng chúng hét lên, không ngờ đi ra là Cô Hàm Giang, người bình thường không thích tiếp xúc với người khác cho lắm.Ba đứa lập tức thu lại nụ cười, xị mặt hỏi: “Bà Ngô có ở nhà không?”Cố Hàm Giang thấy chỉ có bọn chúng thì mắt rũ xuống, “Bà ra đồng hái củ cải rồi.”“Thế anh đưa cái này cho bà nhé.” Tạ Kiến Hoa gửi hộp đựng đậu phụ qua, “Nói là bà em cảm ơn bà ấy đã tặng đồ cho chị.”“Được.”Cố Hàm Giang bê trên tay, thấy mấy đứa nhóc chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên hỏi: “Em ấy có thích không?”“Thích cái gì?” Ba đứa không hiểu.“Thứ bà tặng.”“À, anh nói cái đó à.Chị của em nhìn có vẻ bình thường, cũng không vui mừng gì mấy, không giống như...”Từ thích còn chưa ra khỏi miệng, cái tên không biết nói chuyện đã bị anh em song sinh của mình lườm một cái, “Đừng nghe nó nói bậy, chị em khá là thích, còn bắt tụi em cảm ơn bà Ngô cho đàng hoàng.”Thế thì là không thích rồi...Cố Hàm Giang không nói gì, đợi ba đứa nó đi xa rồi mới bê vào nhà.Thật ra thì bà Ngô không phải đang ở đồng, mà là đang ở trong bếp.Nghe thấy tiếng động, bà nhô đầu ra xem, “Có ai vừa đến à?”“Vâng ạ, bà Tạ nhờ người mang bát đậu phụ qua...”Sáng hôm sau, Vương Quý Chi làm hết tất cả việc trong nhà rồi mới thay bộ quần áo sạch sẽ, đóng cửa lại rồi đi đến trường của Tạ Miêu và mấy đứa nhỏ.Khi đến nơi vừa đúng lúc nghỉ giải lao giữa giờ, bà tiện miệng gọi một cậu bé, hỏi cậu làm sao để đến văn phòng của giáo viên năm ba.Vừa khéo cậu bé mà bà cậu chính là Lý Cường, cậu trai có vóc dáng nhỏ nhắn, mắt cũng nhỏ nốt ngồi ở hàng đầu tiên.Lý Cường vừa nghe bà cụ cười híp mắt này hỏi đường liền vội dẫn bà đi đến cửa văn phòng..

Tạ Miêu xoa trán, “Bọn họ còn nói gì nữa không? Không có chửi mắng chứ?”“Thế thì không có, nhưng mà…”Bạn nam cười hắc hắc vài tiếng, giọng điệu rất hả hê.“Có một đứa trong cặp song sinh nói mụ yêu quái là: ‘Chẳng phải cô nói đầu óc chị tôi không dùng được, có chép cũng không đạt hả? Bây giờ chị ấy giành hạng nhất, tại sao cô không viết ngược chữ Lan của mình đi?’, mặt mụ yêu quái lúc đó xanh lè xanh lét.”Câu này có không biết bao nhiêu người bàn tán sau lưng trong hai ngày qua, nhưng chẳng có ai dám chạy đến trước mặt cô Lan để hỏi cả.Những người ở tại hiện trường biết chuyện này lúc đó không ai nhịn được cười, nhưng vẫn không dám cười ra tiếng, đứa nào cũng nhịn đến đỏ bừng mặt.Bạn nam kia vẫn còn hào hứng khi nhắc lại, trong giọng nói có sự ngưỡng mộ đối với ba em anh nhà họ Tạ, “Có gan, đàn ông lắm.”Hưa hưa, đám nhóc đó từ nhỏ đã leo lên mái nhà rồi đi câu cá dưới sông rồi, ngoại trừ chiếc thắt lưng da của bố ra thì chưa bao giờ sợ gì cả, thế thì làm sao không có gan được?Tạ Miêu nói cảm ơn với người ta rồi quay trở về, đến giờ ăn cơm trưa thì hỏi mấy cậu em, “Các em cãi nhau với cô Lan về chuyện kia, thế giáo viên chủ nhiệm xử lý như thế nào.”“Còn xử lý như thế nào nữa, giáo huấn một trận rồi gọi phụ huynh.” Tạ Kiến Trung chu miệng.“Kiến Hoa cũng bị gọi phụ huynh đến ư?”“Vâng.”“Thế các em định về nói thế nào.”Tạ Kiến Quân nghĩ một lát, nói: “Tụi em về sẽ nói mụ yêu quái kia ức h**p chị ra làm sao trước, tụi em chịu không nổi nữa mới đi tìm mụ ta nói lý lẽ, bố và bác chắc chắn sẽ không đánh tụi em.”Mấy cậu em trai của cô đâu có ngốc hoàn toàn đâu chứ.Tạ Miêu nhìn nó, “Chị cảm thấy trước khi các em nói với bố và bác, có thể nói chuyện này trước cho bà.”Tạ Kiến Hoa lập tức vô đùi, “Đúng, dù sao thì bố và chú cũng chẳng làm gì được, nếu đã gọi phụ huynh thì để bà nội đi là được rồi.

Bà đi chắc chắn không bị thiệt, hhhhhh.”Mấy người thương lượng xong rồi về nhà, ba đứa liền chạy đến xếp hàng trước mặt Vương Quý Chi, chủ động thú nhận lỗi lầm của mình.Quả nhiên khi Vương Quý Chi nghe cô Lan ức h**p Tạ Miêu thì bốc hỏa, “Giáo viên kiểu gì vậy? Thế mà dám bắt nạt Miêu Miêu, tưởng nhà họ Tạ không có ai thật à!”, lúc này bà đã chẳng còn quan tâm đến mấy đứa cháu gây họa bị mời phụ huynh lên nữa rồi.Bà đang cầm dao thái bắp cải, chuẩn bị cho vào nồi đất.

Lúc nãy vừa nói chuyện vừa thái, bắp cải đang ngon lành như vậy bị thái cho không ra gì, rơi lả tả xuống đất.Ba anh em Tạ Kiến Hoa thấy thế đều nuốt ngụm nước bọt, bỗng nhiên có chút thương cảm cho cô Lan kia.Tạ Miêu sợ Vương Quý chi tự làm mình bị thương, thế là vội chạy lên nắm lấy cánh tay bà, “Đúng rồi bà, con còn có chuyện muốn nói với bà.”Cô nói chuyện bà Ngô nhờ Ngô Thục Cầm đưa kem và phấn cho cô với bà nội, quả nhiên Vương Quý Chi đã di chuyển sự chú ý.“Bà Ngô cho con con cũng nhận rồi, sau này nhà chúng ta có đồ ngon gì cũng đem qua lại cho bà ấy là được.”Vương Quý Chi xua tay, bà nghĩ đến gì đó lại quay vào bếp, “Vừa hay hôm nay bà mới làm một nồi đậu phụ nhỏ với cải xanh.

Bà múc một bát, các con đứa nào chân dài chạy qua đưa cho bà Ngô một chuyến.”Ba đứa nhóc lập tức chủ động thể hiện, một bát đậu phụ mà ba đứa giành nhau bê, chạy qua nhà bà Ngô trông cứ như đánh trận.Khi chạy đến cổng chúng hét lên, không ngờ đi ra là Cô Hàm Giang, người bình thường không thích tiếp xúc với người khác cho lắm.Ba đứa lập tức thu lại nụ cười, xị mặt hỏi: “Bà Ngô có ở nhà không?”Cố Hàm Giang thấy chỉ có bọn chúng thì mắt rũ xuống, “Bà ra đồng hái củ cải rồi.”“Thế anh đưa cái này cho bà nhé.” Tạ Kiến Hoa gửi hộp đựng đậu phụ qua, “Nói là bà em cảm ơn bà ấy đã tặng đồ cho chị.”“Được.”Cố Hàm Giang bê trên tay, thấy mấy đứa nhóc chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên hỏi: “Em ấy có thích không?”“Thích cái gì?” Ba đứa không hiểu.“Thứ bà tặng.”“À, anh nói cái đó à.

Chị của em nhìn có vẻ bình thường, cũng không vui mừng gì mấy, không giống như...”Từ thích còn chưa ra khỏi miệng, cái tên không biết nói chuyện đã bị anh em song sinh của mình lườm một cái, “Đừng nghe nó nói bậy, chị em khá là thích, còn bắt tụi em cảm ơn bà Ngô cho đàng hoàng.”Thế thì là không thích rồi...Cố Hàm Giang không nói gì, đợi ba đứa nó đi xa rồi mới bê vào nhà.Thật ra thì bà Ngô không phải đang ở đồng, mà là đang ở trong bếp.Nghe thấy tiếng động, bà nhô đầu ra xem, “Có ai vừa đến à?”“Vâng ạ, bà Tạ nhờ người mang bát đậu phụ qua...”Sáng hôm sau, Vương Quý Chi làm hết tất cả việc trong nhà rồi mới thay bộ quần áo sạch sẽ, đóng cửa lại rồi đi đến trường của Tạ Miêu và mấy đứa nhỏ.Khi đến nơi vừa đúng lúc nghỉ giải lao giữa giờ, bà tiện miệng gọi một cậu bé, hỏi cậu làm sao để đến văn phòng của giáo viên năm ba.Vừa khéo cậu bé mà bà cậu chính là Lý Cường, cậu trai có vóc dáng nhỏ nhắn, mắt cũng nhỏ nốt ngồi ở hàng đầu tiên.

Lý Cường vừa nghe bà cụ cười híp mắt này hỏi đường liền vội dẫn bà đi đến cửa văn phòng..

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu xoa trán, “Bọn họ còn nói gì nữa không? Không có chửi mắng chứ?”“Thế thì không có, nhưng mà…”Bạn nam cười hắc hắc vài tiếng, giọng điệu rất hả hê.“Có một đứa trong cặp song sinh nói mụ yêu quái là: ‘Chẳng phải cô nói đầu óc chị tôi không dùng được, có chép cũng không đạt hả? Bây giờ chị ấy giành hạng nhất, tại sao cô không viết ngược chữ Lan của mình đi?’, mặt mụ yêu quái lúc đó xanh lè xanh lét.”Câu này có không biết bao nhiêu người bàn tán sau lưng trong hai ngày qua, nhưng chẳng có ai dám chạy đến trước mặt cô Lan để hỏi cả.Những người ở tại hiện trường biết chuyện này lúc đó không ai nhịn được cười, nhưng vẫn không dám cười ra tiếng, đứa nào cũng nhịn đến đỏ bừng mặt.Bạn nam kia vẫn còn hào hứng khi nhắc lại, trong giọng nói có sự ngưỡng mộ đối với ba em anh nhà họ Tạ, “Có gan, đàn ông lắm.”Hưa hưa, đám nhóc đó từ nhỏ đã leo lên mái nhà rồi đi câu cá dưới sông rồi, ngoại trừ chiếc thắt lưng da của bố ra thì chưa bao giờ sợ gì cả, thế thì làm sao không có gan được?Tạ Miêu nói cảm ơn với người ta rồi quay trở về, đến giờ ăn cơm trưa thì hỏi mấy cậu em, “Các em cãi nhau với cô Lan về chuyện kia, thế giáo viên chủ nhiệm xử lý như thế nào.”“Còn xử lý như thế nào nữa, giáo huấn một trận rồi gọi phụ huynh.” Tạ Kiến Trung chu miệng.“Kiến Hoa cũng bị gọi phụ huynh đến ư?”“Vâng.”“Thế các em định về nói thế nào.”Tạ Kiến Quân nghĩ một lát, nói: “Tụi em về sẽ nói mụ yêu quái kia ức h**p chị ra làm sao trước, tụi em chịu không nổi nữa mới đi tìm mụ ta nói lý lẽ, bố và bác chắc chắn sẽ không đánh tụi em.”Mấy cậu em trai của cô đâu có ngốc hoàn toàn đâu chứ.Tạ Miêu nhìn nó, “Chị cảm thấy trước khi các em nói với bố và bác, có thể nói chuyện này trước cho bà.”Tạ Kiến Hoa lập tức vô đùi, “Đúng, dù sao thì bố và chú cũng chẳng làm gì được, nếu đã gọi phụ huynh thì để bà nội đi là được rồi.Bà đi chắc chắn không bị thiệt, hhhhhh.”Mấy người thương lượng xong rồi về nhà, ba đứa liền chạy đến xếp hàng trước mặt Vương Quý Chi, chủ động thú nhận lỗi lầm của mình.Quả nhiên khi Vương Quý Chi nghe cô Lan ức h**p Tạ Miêu thì bốc hỏa, “Giáo viên kiểu gì vậy? Thế mà dám bắt nạt Miêu Miêu, tưởng nhà họ Tạ không có ai thật à!”, lúc này bà đã chẳng còn quan tâm đến mấy đứa cháu gây họa bị mời phụ huynh lên nữa rồi.Bà đang cầm dao thái bắp cải, chuẩn bị cho vào nồi đất.Lúc nãy vừa nói chuyện vừa thái, bắp cải đang ngon lành như vậy bị thái cho không ra gì, rơi lả tả xuống đất.Ba anh em Tạ Kiến Hoa thấy thế đều nuốt ngụm nước bọt, bỗng nhiên có chút thương cảm cho cô Lan kia.Tạ Miêu sợ Vương Quý chi tự làm mình bị thương, thế là vội chạy lên nắm lấy cánh tay bà, “Đúng rồi bà, con còn có chuyện muốn nói với bà.”Cô nói chuyện bà Ngô nhờ Ngô Thục Cầm đưa kem và phấn cho cô với bà nội, quả nhiên Vương Quý Chi đã di chuyển sự chú ý.“Bà Ngô cho con con cũng nhận rồi, sau này nhà chúng ta có đồ ngon gì cũng đem qua lại cho bà ấy là được.”Vương Quý Chi xua tay, bà nghĩ đến gì đó lại quay vào bếp, “Vừa hay hôm nay bà mới làm một nồi đậu phụ nhỏ với cải xanh.Bà múc một bát, các con đứa nào chân dài chạy qua đưa cho bà Ngô một chuyến.”Ba đứa nhóc lập tức chủ động thể hiện, một bát đậu phụ mà ba đứa giành nhau bê, chạy qua nhà bà Ngô trông cứ như đánh trận.Khi chạy đến cổng chúng hét lên, không ngờ đi ra là Cô Hàm Giang, người bình thường không thích tiếp xúc với người khác cho lắm.Ba đứa lập tức thu lại nụ cười, xị mặt hỏi: “Bà Ngô có ở nhà không?”Cố Hàm Giang thấy chỉ có bọn chúng thì mắt rũ xuống, “Bà ra đồng hái củ cải rồi.”“Thế anh đưa cái này cho bà nhé.” Tạ Kiến Hoa gửi hộp đựng đậu phụ qua, “Nói là bà em cảm ơn bà ấy đã tặng đồ cho chị.”“Được.”Cố Hàm Giang bê trên tay, thấy mấy đứa nhóc chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên hỏi: “Em ấy có thích không?”“Thích cái gì?” Ba đứa không hiểu.“Thứ bà tặng.”“À, anh nói cái đó à.Chị của em nhìn có vẻ bình thường, cũng không vui mừng gì mấy, không giống như...”Từ thích còn chưa ra khỏi miệng, cái tên không biết nói chuyện đã bị anh em song sinh của mình lườm một cái, “Đừng nghe nó nói bậy, chị em khá là thích, còn bắt tụi em cảm ơn bà Ngô cho đàng hoàng.”Thế thì là không thích rồi...Cố Hàm Giang không nói gì, đợi ba đứa nó đi xa rồi mới bê vào nhà.Thật ra thì bà Ngô không phải đang ở đồng, mà là đang ở trong bếp.Nghe thấy tiếng động, bà nhô đầu ra xem, “Có ai vừa đến à?”“Vâng ạ, bà Tạ nhờ người mang bát đậu phụ qua...”Sáng hôm sau, Vương Quý Chi làm hết tất cả việc trong nhà rồi mới thay bộ quần áo sạch sẽ, đóng cửa lại rồi đi đến trường của Tạ Miêu và mấy đứa nhỏ.Khi đến nơi vừa đúng lúc nghỉ giải lao giữa giờ, bà tiện miệng gọi một cậu bé, hỏi cậu làm sao để đến văn phòng của giáo viên năm ba.Vừa khéo cậu bé mà bà cậu chính là Lý Cường, cậu trai có vóc dáng nhỏ nhắn, mắt cũng nhỏ nốt ngồi ở hàng đầu tiên.Lý Cường vừa nghe bà cụ cười híp mắt này hỏi đường liền vội dẫn bà đi đến cửa văn phòng..

Chương 57