Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 65

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Hứa Văn Lệ quả thực không nghe tiếp được nữa, “Một cái mũ bông nhân tạo đã hơn ba tệ, mũ da chó cũng phải năm, sáu tệ.Mũ của Miêu Miêu lại là thuần lông thỏ, nó còn đáng giá hơn da chó nhiều, có ba tệ mà muốn mua, mơ giữa ban ngày à”Bị Hứa Văn Lệ nói như vậy, khuôn mặt Tào Khiết lập tức biến đổi, “Cái mũ đó của cô ta tự làm, giá được bao nhiêu chứ? Hơn nữa cái này cô ta đội cũ rồi, ba tệ em còn chê ít, chị đây còn thấy nhiều ấy.”“Thế chị đừng có mua nữa, làm như ai bắt chị mua vậy!”Hứa Văn Lệ còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Tạ Mai nháy mắt cho mình thì đành ngậm miệng lại.May thay lúc này cũng đã gần đến nơi, Tạ Miêu thẳng thừng kéo Hứa Văn Lệ đi nhanh hơn, để lại Tào Khiết ở phía sau.Nhìn thấy có thêm một người ngoài dự kiến, Vương Quý Chi cũng có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn nhiệt tình đón vào trong, lấy hạt dưa vừa rang hai ngày trước ra cho mấy đứa nhỏ ăn.Tào Khiết lỡ đễnh, cô chỉ chăm chăm nhìn Tạ Miêu, xem cô ấy tháo khăn quàng ra, chắc đã hiểu cách thắt rồi mới có tâm trạng quan sát bốn phía.Vừa xem xét, cô ta đã nhíu mày, nhỏ tiếng hỏi Hứa Văn Lệ: “Nhà bà ngoại em đã mấy năm rồi chưa dán lại tường thế? Báo trên tường vàng ố quá chừng.”Hứa Văn Lệ không thèm để ý, chỉ cắn hạt dưa và nói chuyện với Tạ Miêu.Thế nhưng Tạ Mai vừa nhìn đã thấy bằng khen được treo chính giữa bức tường, “Giấy khen tiến bộ tốt nhất, mẹ, đây là do nhà trường phát cho Miêu Miêu ạ?”“Chừ gì nữa.”Vừa nghe có người hỏi đến giấy khen trên tường, Vương Quý Chi cười tươi như hoa ngay lập tức, “Cái này được phát khi Miêu Miêu hoàn thành xong kì thi cuối kì, nói là tuyên dương thành tích tiến bộ của nó.Cả trường ấy ngàn học sinh mà chỉ nó có thôi đó.”“Miêu Miêu tiến bộ nhiều thế sao? Có thế lấy được cả giấy khen này.”Tạ Mai nghe xong cũng mừng cho Tạ Miêu, vội vã lấy kẹo múi quýt mua lúc về đây cho cô ăn, “Chăm chỉ học hành, sau này thi vào một trường ĐH, để cho bác mừng với con nhé.”Ai ngờ lời vừa mới dứt, Tào Khiết đã cười ngay, “Mợ hai à, ĐH có dễ thi thế đâu, năm nay huyện chúng ta đậu được có mấy người chứ? Vả lại thành tích có tiến bộ thì vẫn là học sinh kém, có thể vào nhóm điểm trung bình của lớp là tốt rồi, còn vọng tưởng ĐH.”Câu này vừa thốt ra, cả phòng đều im lặng như tờ.Trên là Vương Quý Chi, dưới là mẹ con Tạ Mai, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.Ngay cả khuôn mặt Tạ Miêu cũng đã mất đi cảm xúc.Ban đầu chỉ cảm thấy cô ta nói chuyện không biết chừng mực, không lễ phép, cũng chẳng biết suy xét cảm nhận của người khác, còn bây giờ cô có thể khẳng định, Tào Khiết này nhất định là có lòng thù địch với cô.Thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau, sự thù địch này đến từ đâu chứ?Tạ Miêu ngẫm nghĩ, túm lấy Hứa Văn Lệ đang sắp mở miệng, hỏi Tào Khiết trước ánh mắt tò mò của mọi người: “Cậu hiểu rõ như vậy, nhất định thành tích cũng rất tốt đúng không? Lần kiểm tra cuối kì này được hạng bao nhiêu đấy”Tào Khiết cũng nhận thấy bầu không khí trong phòng có thay đổi, nhưng không hề quan tâm, “Thành tích của tôi khá tốt, thi cuối kì được hạng chín toàn lớp.”Hôm nay cô ta vốn đã bất đắc dĩ phải đến, tất nhiên nhìn mọi thứ đều không thuận mắt, không có chuyện gì cũng có thể moi chuyện ra nói.Huống hồ cô ta vốn đã khinh thường cái thôn Bắc Xá rách nát này, cảm thấy những người ở đây giống như những người bán hàng ở những chợ nhỏ, vừa xấu vừa quê, còn rất nghèo.Ai ngờ bước vào một cái lại gặp ngay Tạ Miêu xinh đẹp lại còn biết trang điểm này, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu.Vương Quý Chi chẳng nể nang đối phương là ai, tâm trạng tốt hay không, dám đâm chọt Miêu Miêu của bà, bà cho bán hành hết.Nhưng khi nghe Tạ Miêu nói như thế, bà liền hiểu được là có ý gì, thế nên cũng không vội mắng.Lúc này nghe thấy Tào Khiết thi được hạng chín toàn lớp, bà cụ xụ mặt ngay lập tức.“Con bé này, cháu như thế là không khiêm tốn rồi, chỉ có hạng chín toàn lớp làm gì đến mức thi khá tốt được? Kiểm tra giữa kì và cuối kì của kì này, Miêu Miêu nhà bà đều giành được hạng nhất toàn khối, ấy thế mà nó cũng chẳng ra ngoài khoe khoang nó thi tốt, sợ người ta chê cười, nói nó ngông.”Giữa kì và cuối kì đều được hạng nhất toàn khối?Lần này trừ Tạ Miêu, tất cả mọi người trong phòng đều thất kinh.Tào Khiết vừa nói Tạ Miêu có thể lọt vào nhóm điểm trung bình đá khá rồi càng thêm đỏ mặt..

Hứa Văn Lệ quả thực không nghe tiếp được nữa, “Một cái mũ bông nhân tạo đã hơn ba tệ, mũ da chó cũng phải năm, sáu tệ.

Mũ của Miêu Miêu lại là thuần lông thỏ, nó còn đáng giá hơn da chó nhiều, có ba tệ mà muốn mua, mơ giữa ban ngày à”Bị Hứa Văn Lệ nói như vậy, khuôn mặt Tào Khiết lập tức biến đổi, “Cái mũ đó của cô ta tự làm, giá được bao nhiêu chứ? Hơn nữa cái này cô ta đội cũ rồi, ba tệ em còn chê ít, chị đây còn thấy nhiều ấy.

”“Thế chị đừng có mua nữa, làm như ai bắt chị mua vậy!”Hứa Văn Lệ còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Tạ Mai nháy mắt cho mình thì đành ngậm miệng lại.

May thay lúc này cũng đã gần đến nơi, Tạ Miêu thẳng thừng kéo Hứa Văn Lệ đi nhanh hơn, để lại Tào Khiết ở phía sau.

Nhìn thấy có thêm một người ngoài dự kiến, Vương Quý Chi cũng có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn nhiệt tình đón vào trong, lấy hạt dưa vừa rang hai ngày trước ra cho mấy đứa nhỏ ăn.

Tào Khiết lỡ đễnh, cô chỉ chăm chăm nhìn Tạ Miêu, xem cô ấy tháo khăn quàng ra, chắc đã hiểu cách thắt rồi mới có tâm trạng quan sát bốn phía.

Vừa xem xét, cô ta đã nhíu mày, nhỏ tiếng hỏi Hứa Văn Lệ: “Nhà bà ngoại em đã mấy năm rồi chưa dán lại tường thế? Báo trên tường vàng ố quá chừng.

”Hứa Văn Lệ không thèm để ý, chỉ cắn hạt dưa và nói chuyện với Tạ Miêu.

Thế nhưng Tạ Mai vừa nhìn đã thấy bằng khen được treo chính giữa bức tường, “Giấy khen tiến bộ tốt nhất, mẹ, đây là do nhà trường phát cho Miêu Miêu ạ?”“Chừ gì nữa.

”Vừa nghe có người hỏi đến giấy khen trên tường, Vương Quý Chi cười tươi như hoa ngay lập tức, “Cái này được phát khi Miêu Miêu hoàn thành xong kì thi cuối kì, nói là tuyên dương thành tích tiến bộ của nó.

Cả trường ấy ngàn học sinh mà chỉ nó có thôi đó.

”“Miêu Miêu tiến bộ nhiều thế sao? Có thế lấy được cả giấy khen này.

”Tạ Mai nghe xong cũng mừng cho Tạ Miêu, vội vã lấy kẹo múi quýt mua lúc về đây cho cô ăn, “Chăm chỉ học hành, sau này thi vào một trường ĐH, để cho bác mừng với con nhé.

”Ai ngờ lời vừa mới dứt, Tào Khiết đã cười ngay, “Mợ hai à, ĐH có dễ thi thế đâu, năm nay huyện chúng ta đậu được có mấy người chứ? Vả lại thành tích có tiến bộ thì vẫn là học sinh kém, có thể vào nhóm điểm trung bình của lớp là tốt rồi, còn vọng tưởng ĐH.

”Câu này vừa thốt ra, cả phòng đều im lặng như tờ.

Trên là Vương Quý Chi, dưới là mẹ con Tạ Mai, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.

Ngay cả khuôn mặt Tạ Miêu cũng đã mất đi cảm xúc.

Ban đầu chỉ cảm thấy cô ta nói chuyện không biết chừng mực, không lễ phép, cũng chẳng biết suy xét cảm nhận của người khác, còn bây giờ cô có thể khẳng định, Tào Khiết này nhất định là có lòng thù địch với cô.

Thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau, sự thù địch này đến từ đâu chứ?Tạ Miêu ngẫm nghĩ, túm lấy Hứa Văn Lệ đang sắp mở miệng, hỏi Tào Khiết trước ánh mắt tò mò của mọi người: “Cậu hiểu rõ như vậy, nhất định thành tích cũng rất tốt đúng không? Lần kiểm tra cuối kì này được hạng bao nhiêu đấy”Tào Khiết cũng nhận thấy bầu không khí trong phòng có thay đổi, nhưng không hề quan tâm, “Thành tích của tôi khá tốt, thi cuối kì được hạng chín toàn lớp.

”Hôm nay cô ta vốn đã bất đắc dĩ phải đến, tất nhiên nhìn mọi thứ đều không thuận mắt, không có chuyện gì cũng có thể moi chuyện ra nói.

Huống hồ cô ta vốn đã khinh thường cái thôn Bắc Xá rách nát này, cảm thấy những người ở đây giống như những người bán hàng ở những chợ nhỏ, vừa xấu vừa quê, còn rất nghèo.

Ai ngờ bước vào một cái lại gặp ngay Tạ Miêu xinh đẹp lại còn biết trang điểm này, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu.

Vương Quý Chi chẳng nể nang đối phương là ai, tâm trạng tốt hay không, dám đâm chọt Miêu Miêu của bà, bà cho bán hành hết.

Nhưng khi nghe Tạ Miêu nói như thế, bà liền hiểu được là có ý gì, thế nên cũng không vội mắng.

Lúc này nghe thấy Tào Khiết thi được hạng chín toàn lớp, bà cụ xụ mặt ngay lập tức.

“Con bé này, cháu như thế là không khiêm tốn rồi, chỉ có hạng chín toàn lớp làm gì đến mức thi khá tốt được? Kiểm tra giữa kì và cuối kì của kì này, Miêu Miêu nhà bà đều giành được hạng nhất toàn khối, ấy thế mà nó cũng chẳng ra ngoài khoe khoang nó thi tốt, sợ người ta chê cười, nói nó ngông.

”Giữa kì và cuối kì đều được hạng nhất toàn khối?Lần này trừ Tạ Miêu, tất cả mọi người trong phòng đều thất kinh.

Tào Khiết vừa nói Tạ Miêu có thể lọt vào nhóm điểm trung bình đá khá rồi càng thêm đỏ mặt.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Hứa Văn Lệ quả thực không nghe tiếp được nữa, “Một cái mũ bông nhân tạo đã hơn ba tệ, mũ da chó cũng phải năm, sáu tệ.Mũ của Miêu Miêu lại là thuần lông thỏ, nó còn đáng giá hơn da chó nhiều, có ba tệ mà muốn mua, mơ giữa ban ngày à”Bị Hứa Văn Lệ nói như vậy, khuôn mặt Tào Khiết lập tức biến đổi, “Cái mũ đó của cô ta tự làm, giá được bao nhiêu chứ? Hơn nữa cái này cô ta đội cũ rồi, ba tệ em còn chê ít, chị đây còn thấy nhiều ấy.”“Thế chị đừng có mua nữa, làm như ai bắt chị mua vậy!”Hứa Văn Lệ còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Tạ Mai nháy mắt cho mình thì đành ngậm miệng lại.May thay lúc này cũng đã gần đến nơi, Tạ Miêu thẳng thừng kéo Hứa Văn Lệ đi nhanh hơn, để lại Tào Khiết ở phía sau.Nhìn thấy có thêm một người ngoài dự kiến, Vương Quý Chi cũng có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn nhiệt tình đón vào trong, lấy hạt dưa vừa rang hai ngày trước ra cho mấy đứa nhỏ ăn.Tào Khiết lỡ đễnh, cô chỉ chăm chăm nhìn Tạ Miêu, xem cô ấy tháo khăn quàng ra, chắc đã hiểu cách thắt rồi mới có tâm trạng quan sát bốn phía.Vừa xem xét, cô ta đã nhíu mày, nhỏ tiếng hỏi Hứa Văn Lệ: “Nhà bà ngoại em đã mấy năm rồi chưa dán lại tường thế? Báo trên tường vàng ố quá chừng.”Hứa Văn Lệ không thèm để ý, chỉ cắn hạt dưa và nói chuyện với Tạ Miêu.Thế nhưng Tạ Mai vừa nhìn đã thấy bằng khen được treo chính giữa bức tường, “Giấy khen tiến bộ tốt nhất, mẹ, đây là do nhà trường phát cho Miêu Miêu ạ?”“Chừ gì nữa.”Vừa nghe có người hỏi đến giấy khen trên tường, Vương Quý Chi cười tươi như hoa ngay lập tức, “Cái này được phát khi Miêu Miêu hoàn thành xong kì thi cuối kì, nói là tuyên dương thành tích tiến bộ của nó.Cả trường ấy ngàn học sinh mà chỉ nó có thôi đó.”“Miêu Miêu tiến bộ nhiều thế sao? Có thế lấy được cả giấy khen này.”Tạ Mai nghe xong cũng mừng cho Tạ Miêu, vội vã lấy kẹo múi quýt mua lúc về đây cho cô ăn, “Chăm chỉ học hành, sau này thi vào một trường ĐH, để cho bác mừng với con nhé.”Ai ngờ lời vừa mới dứt, Tào Khiết đã cười ngay, “Mợ hai à, ĐH có dễ thi thế đâu, năm nay huyện chúng ta đậu được có mấy người chứ? Vả lại thành tích có tiến bộ thì vẫn là học sinh kém, có thể vào nhóm điểm trung bình của lớp là tốt rồi, còn vọng tưởng ĐH.”Câu này vừa thốt ra, cả phòng đều im lặng như tờ.Trên là Vương Quý Chi, dưới là mẹ con Tạ Mai, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.Ngay cả khuôn mặt Tạ Miêu cũng đã mất đi cảm xúc.Ban đầu chỉ cảm thấy cô ta nói chuyện không biết chừng mực, không lễ phép, cũng chẳng biết suy xét cảm nhận của người khác, còn bây giờ cô có thể khẳng định, Tào Khiết này nhất định là có lòng thù địch với cô.Thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau, sự thù địch này đến từ đâu chứ?Tạ Miêu ngẫm nghĩ, túm lấy Hứa Văn Lệ đang sắp mở miệng, hỏi Tào Khiết trước ánh mắt tò mò của mọi người: “Cậu hiểu rõ như vậy, nhất định thành tích cũng rất tốt đúng không? Lần kiểm tra cuối kì này được hạng bao nhiêu đấy”Tào Khiết cũng nhận thấy bầu không khí trong phòng có thay đổi, nhưng không hề quan tâm, “Thành tích của tôi khá tốt, thi cuối kì được hạng chín toàn lớp.”Hôm nay cô ta vốn đã bất đắc dĩ phải đến, tất nhiên nhìn mọi thứ đều không thuận mắt, không có chuyện gì cũng có thể moi chuyện ra nói.Huống hồ cô ta vốn đã khinh thường cái thôn Bắc Xá rách nát này, cảm thấy những người ở đây giống như những người bán hàng ở những chợ nhỏ, vừa xấu vừa quê, còn rất nghèo.Ai ngờ bước vào một cái lại gặp ngay Tạ Miêu xinh đẹp lại còn biết trang điểm này, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu.Vương Quý Chi chẳng nể nang đối phương là ai, tâm trạng tốt hay không, dám đâm chọt Miêu Miêu của bà, bà cho bán hành hết.Nhưng khi nghe Tạ Miêu nói như thế, bà liền hiểu được là có ý gì, thế nên cũng không vội mắng.Lúc này nghe thấy Tào Khiết thi được hạng chín toàn lớp, bà cụ xụ mặt ngay lập tức.“Con bé này, cháu như thế là không khiêm tốn rồi, chỉ có hạng chín toàn lớp làm gì đến mức thi khá tốt được? Kiểm tra giữa kì và cuối kì của kì này, Miêu Miêu nhà bà đều giành được hạng nhất toàn khối, ấy thế mà nó cũng chẳng ra ngoài khoe khoang nó thi tốt, sợ người ta chê cười, nói nó ngông.”Giữa kì và cuối kì đều được hạng nhất toàn khối?Lần này trừ Tạ Miêu, tất cả mọi người trong phòng đều thất kinh.Tào Khiết vừa nói Tạ Miêu có thể lọt vào nhóm điểm trung bình đá khá rồi càng thêm đỏ mặt..

Chương 65