Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 69
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… “Thất khiếu bốc khói, hình dung một người vô cùng tức giận, cứ như tai mắt mũi miệng đều phun ra khói vậy.Mỉm cười nơi chín suối, vui vẻ hạnh phúc khi ở nơi chín suối, ý chỉ sau khi chết vẫn cảm thấy thanh thản và vui vẻ…”Tạ Kiến Hoa vừa lầm bầm học thuộc thành ngữ, vừa lén lút dò xét Tạ Miêu đang nghiêm túc làm bài tập trong kì nghỉ của mình.Bị bắt học kèm đã hơn nửa tháng, ngày nào cũng bị giày vò hơn nửa ngày, cậu cảm thấy mình sắp chết không nhắm mắt rồi.Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung cũng chẳng tốt hơn, đặc biệt la Tạ Kiến Trung.Sau lần thứ n đọc “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ biển khơi” thành “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ cuối kì*, rốt cuộc cậu cũng ngồi không yên nữa.* Nguyên văn 日月之行,若出其中。星汉灿烂,若出其里, Tạ Kiến Trung đọc nhầm 其里 thành 期末, có nghĩa là cuối kì.“Chị, tại sao bọn em bắt buộc phải học kèm chứ?”Tạ Miêu: “Chị thích.”Tạ Kiến Trung: “! ”“Thế bọn em không học có được không?” Tạ Kiến Hoa cố gắng tranh thủ cho mình và mấy đứa em, “Sức khỏe của bọn em tốt lắm nha, tốt nghiệp cấp hai xong đi làm việc cũng chẳng hề hấn gì, thế chắc không cần thi cấp ba rồi đại học đâu nhỉ?”Tạ Miêu nâng mắt nhìn cậu, “Thế tương lại chị lên đại học, đã đi là bốn năm năm không về thì làm sao?”Bốn năm năm?Ba đứa em ngốc giơ tay ra đếm, hình như hơi dài thật.Tạ Miêu hỏi tiếp: “Ngộ nhỡ một mình chị ở ngoài bị người ta bắt nạt thì làm sao?”“Ai dám ức h**p chị!” Tạ Kiến Quân lập tức trừng mắt.“Lúc đó mấy đứa lại chẳng ở bên cạnh chị, có ai không dám bắt nạt chị chứ?” Tạ Miêu nói, “Hơn nữa, ngộ nhỡ sau này chị cãi nhau với bạn học, các em lại không có tí văn hóa nào, thế thì làm sao cãi thắng giúp chị được? Không lẽ cứ đứng nhìn chị bị dìm chết hả?”Không ai nói gì nữa, Tạ Kiến Quân lại cầm bút lên, nhăn mày làm câu hỏi toán của mình.Một hồi lâu, Tạ Kiến Trung mới lẩm bẩm một câu, “Nếu lên đại học nguy hiểm như thế, thì chị đừng có đi học nữa.”Tạ Miêu giả vờ điếc, tiếp tục làm bài tập của mình.Bài tập cho kì nghỉ đông chỉ còn lại mấy bài làm văn, hai ngày nay, cô chuẩn bị tìm người mượn sách năm ba của kì sau để học trước.Cược cũng đã cược với Tào Khiết rồi, thế thì cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật xuất sắc, để cho đối phương không thể nói gì được nữaVừa viết xong bài làm văn, Vương Quý Chi từ bên ngoài vào, “Miêu Miêu, nhanh ra đây xem, múa Ương Ca* đến làng của chúng ta rồi.”* 扭秧歌 - một điệu múa dân gian của Trung QuốcCó rất ít hoạt động giải trí ở nông thôn, nhiều nhất là xem vài bộ phim chiếu ngoài trời vào mùa hè và xem Ương Ca vào mùa đông.Trước kia, Tạ Miêu yêu nhất là xem náo nhiệt, vì thế đội múa Ương Ca vừa đến, Vương Quý Chi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.Vốn vĩ Tạ Miêu có đi hay không cũng được, nhưng thấy mấy đứa em vừa nghe tin này thì đã mừng hớn hở, cô đứng dậy, “Thế thì đi xem xem.”Lúc bọn họ đến cổng thôn, đội múa Ương Ca mang những trang phục hoa hòe sặc sỡ cũng vừa mới vào thôn.Đi theo phía sau đoàn là đám con nít đang nhảy nhót ở đó, cũng có rất nhiều bà con đứng ở xung quanh đường.Ngoài chèo thuyền trên cạn và ngồi kiệu, những thành viên khác của đội Ương Ca còn đi trên cà kheo, thế mà vẫn có thể đi vững vàng.Tạ Kiến Trung vừa đến đã kêu gào một cách phấn khích: “Nhìn kìa! Tôn Ngộ Không, còn có Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh nữa!”Cũng có người chỉ trỏ vào bà cụ với cái tổ chim trên đầu và đeo hai quả ớt đỏ trên tai làm khuyên tai, cười rớt cả răng, “Đó là đàn ông hóa trang đúng không? Năm nay còn õng ẹo hơn năm trước nhiều.”Người đó vẽ hai quả trứng đỏ hai bên má, tiến một bước rồi lùi ba bước, thỉnh thoảng còn hút tẩu thuốc dài hơn nửa mét trong tay, Tạ Miêu cảm thấy cũng khá thú vị.Tạ Miêu vẫn đang xem thì có một người đàn ông toàn thân mang trang phục diễn màu xanh lá, đầu đội mũ quan cũng màu xanh lá nốt, uốn éo một hồi lại đến trước mặt của Tạ Miêu.Tạ Miêu nhìn người đàn ông này múa y như chim công xanh xòe đuôi thì không khỏi cảm khái.Màu sắc của chiếc mũ* đặc thù thế mà vẫn vui vẻ được, đây chắc chắn là người đàn ông thực thụ bao dung độ lượng.* Ở Trung Quốc, nếu đội mũ màu xanh lá đồng nghĩa với việc bị cắm sừng.Mà đợi đã!Mặc dù người này đã trang điểm, nhưng nhìn một hồi hình như có chút quen mắt.Tạ Miêu mới nghĩ như thế, bỗng nhiên chiếc quạt màu hồng không thể lẳng lơ hơn trong tay người đó đã rời khỏi vị trí cũ bay thẳng đến cô..
“Thất khiếu bốc khói, hình dung một người vô cùng tức giận, cứ như tai mắt mũi miệng đều phun ra khói vậy.
Mỉm cười nơi chín suối, vui vẻ hạnh phúc khi ở nơi chín suối, ý chỉ sau khi chết vẫn cảm thấy thanh thản và vui vẻ…”Tạ Kiến Hoa vừa lầm bầm học thuộc thành ngữ, vừa lén lút dò xét Tạ Miêu đang nghiêm túc làm bài tập trong kì nghỉ của mình.
Bị bắt học kèm đã hơn nửa tháng, ngày nào cũng bị giày vò hơn nửa ngày, cậu cảm thấy mình sắp chết không nhắm mắt rồi.
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung cũng chẳng tốt hơn, đặc biệt la Tạ Kiến Trung.
Sau lần thứ n đọc “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ biển khơi” thành “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ cuối kì*, rốt cuộc cậu cũng ngồi không yên nữa.
* Nguyên văn 日月之行,若出其中。星汉灿烂,若出其里, Tạ Kiến Trung đọc nhầm 其里 thành 期末, có nghĩa là cuối kì.
“Chị, tại sao bọn em bắt buộc phải học kèm chứ?”Tạ Miêu: “Chị thích.
”Tạ Kiến Trung: “! ”“Thế bọn em không học có được không?” Tạ Kiến Hoa cố gắng tranh thủ cho mình và mấy đứa em, “Sức khỏe của bọn em tốt lắm nha, tốt nghiệp cấp hai xong đi làm việc cũng chẳng hề hấn gì, thế chắc không cần thi cấp ba rồi đại học đâu nhỉ?”Tạ Miêu nâng mắt nhìn cậu, “Thế tương lại chị lên đại học, đã đi là bốn năm năm không về thì làm sao?”Bốn năm năm?Ba đứa em ngốc giơ tay ra đếm, hình như hơi dài thật.
Tạ Miêu hỏi tiếp: “Ngộ nhỡ một mình chị ở ngoài bị người ta bắt nạt thì làm sao?”“Ai dám ức h**p chị!” Tạ Kiến Quân lập tức trừng mắt.
“Lúc đó mấy đứa lại chẳng ở bên cạnh chị, có ai không dám bắt nạt chị chứ?” Tạ Miêu nói, “Hơn nữa, ngộ nhỡ sau này chị cãi nhau với bạn học, các em lại không có tí văn hóa nào, thế thì làm sao cãi thắng giúp chị được? Không lẽ cứ đứng nhìn chị bị dìm chết hả?”Không ai nói gì nữa, Tạ Kiến Quân lại cầm bút lên, nhăn mày làm câu hỏi toán của mình.
Một hồi lâu, Tạ Kiến Trung mới lẩm bẩm một câu, “Nếu lên đại học nguy hiểm như thế, thì chị đừng có đi học nữa.
”Tạ Miêu giả vờ điếc, tiếp tục làm bài tập của mình.
Bài tập cho kì nghỉ đông chỉ còn lại mấy bài làm văn, hai ngày nay, cô chuẩn bị tìm người mượn sách năm ba của kì sau để học trước.
Cược cũng đã cược với Tào Khiết rồi, thế thì cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật xuất sắc, để cho đối phương không thể nói gì được nữaVừa viết xong bài làm văn, Vương Quý Chi từ bên ngoài vào, “Miêu Miêu, nhanh ra đây xem, múa Ương Ca* đến làng của chúng ta rồi.
”* 扭秧歌 - một điệu múa dân gian của Trung QuốcCó rất ít hoạt động giải trí ở nông thôn, nhiều nhất là xem vài bộ phim chiếu ngoài trời vào mùa hè và xem Ương Ca vào mùa đông.
Trước kia, Tạ Miêu yêu nhất là xem náo nhiệt, vì thế đội múa Ương Ca vừa đến, Vương Quý Chi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.
Vốn vĩ Tạ Miêu có đi hay không cũng được, nhưng thấy mấy đứa em vừa nghe tin này thì đã mừng hớn hở, cô đứng dậy, “Thế thì đi xem xem.
”Lúc bọn họ đến cổng thôn, đội múa Ương Ca mang những trang phục hoa hòe sặc sỡ cũng vừa mới vào thôn.
Đi theo phía sau đoàn là đám con nít đang nhảy nhót ở đó, cũng có rất nhiều bà con đứng ở xung quanh đường.
Ngoài chèo thuyền trên cạn và ngồi kiệu, những thành viên khác của đội Ương Ca còn đi trên cà kheo, thế mà vẫn có thể đi vững vàng.
Tạ Kiến Trung vừa đến đã kêu gào một cách phấn khích: “Nhìn kìa! Tôn Ngộ Không, còn có Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh nữa!”Cũng có người chỉ trỏ vào bà cụ với cái tổ chim trên đầu và đeo hai quả ớt đỏ trên tai làm khuyên tai, cười rớt cả răng, “Đó là đàn ông hóa trang đúng không? Năm nay còn õng ẹo hơn năm trước nhiều.
”Người đó vẽ hai quả trứng đỏ hai bên má, tiến một bước rồi lùi ba bước, thỉnh thoảng còn hút tẩu thuốc dài hơn nửa mét trong tay, Tạ Miêu cảm thấy cũng khá thú vị.
Tạ Miêu vẫn đang xem thì có một người đàn ông toàn thân mang trang phục diễn màu xanh lá, đầu đội mũ quan cũng màu xanh lá nốt, uốn éo một hồi lại đến trước mặt của Tạ Miêu.
Tạ Miêu nhìn người đàn ông này múa y như chim công xanh xòe đuôi thì không khỏi cảm khái.
Màu sắc của chiếc mũ* đặc thù thế mà vẫn vui vẻ được, đây chắc chắn là người đàn ông thực thụ bao dung độ lượng.
* Ở Trung Quốc, nếu đội mũ màu xanh lá đồng nghĩa với việc bị cắm sừng.
Mà đợi đã!Mặc dù người này đã trang điểm, nhưng nhìn một hồi hình như có chút quen mắt.
Tạ Miêu mới nghĩ như thế, bỗng nhiên chiếc quạt màu hồng không thể lẳng lơ hơn trong tay người đó đã rời khỏi vị trí cũ bay thẳng đến cô.
.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… “Thất khiếu bốc khói, hình dung một người vô cùng tức giận, cứ như tai mắt mũi miệng đều phun ra khói vậy.Mỉm cười nơi chín suối, vui vẻ hạnh phúc khi ở nơi chín suối, ý chỉ sau khi chết vẫn cảm thấy thanh thản và vui vẻ…”Tạ Kiến Hoa vừa lầm bầm học thuộc thành ngữ, vừa lén lút dò xét Tạ Miêu đang nghiêm túc làm bài tập trong kì nghỉ của mình.Bị bắt học kèm đã hơn nửa tháng, ngày nào cũng bị giày vò hơn nửa ngày, cậu cảm thấy mình sắp chết không nhắm mắt rồi.Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung cũng chẳng tốt hơn, đặc biệt la Tạ Kiến Trung.Sau lần thứ n đọc “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ biển khơi” thành “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ cuối kì*, rốt cuộc cậu cũng ngồi không yên nữa.* Nguyên văn 日月之行,若出其中。星汉灿烂,若出其里, Tạ Kiến Trung đọc nhầm 其里 thành 期末, có nghĩa là cuối kì.“Chị, tại sao bọn em bắt buộc phải học kèm chứ?”Tạ Miêu: “Chị thích.”Tạ Kiến Trung: “! ”“Thế bọn em không học có được không?” Tạ Kiến Hoa cố gắng tranh thủ cho mình và mấy đứa em, “Sức khỏe của bọn em tốt lắm nha, tốt nghiệp cấp hai xong đi làm việc cũng chẳng hề hấn gì, thế chắc không cần thi cấp ba rồi đại học đâu nhỉ?”Tạ Miêu nâng mắt nhìn cậu, “Thế tương lại chị lên đại học, đã đi là bốn năm năm không về thì làm sao?”Bốn năm năm?Ba đứa em ngốc giơ tay ra đếm, hình như hơi dài thật.Tạ Miêu hỏi tiếp: “Ngộ nhỡ một mình chị ở ngoài bị người ta bắt nạt thì làm sao?”“Ai dám ức h**p chị!” Tạ Kiến Quân lập tức trừng mắt.“Lúc đó mấy đứa lại chẳng ở bên cạnh chị, có ai không dám bắt nạt chị chứ?” Tạ Miêu nói, “Hơn nữa, ngộ nhỡ sau này chị cãi nhau với bạn học, các em lại không có tí văn hóa nào, thế thì làm sao cãi thắng giúp chị được? Không lẽ cứ đứng nhìn chị bị dìm chết hả?”Không ai nói gì nữa, Tạ Kiến Quân lại cầm bút lên, nhăn mày làm câu hỏi toán của mình.Một hồi lâu, Tạ Kiến Trung mới lẩm bẩm một câu, “Nếu lên đại học nguy hiểm như thế, thì chị đừng có đi học nữa.”Tạ Miêu giả vờ điếc, tiếp tục làm bài tập của mình.Bài tập cho kì nghỉ đông chỉ còn lại mấy bài làm văn, hai ngày nay, cô chuẩn bị tìm người mượn sách năm ba của kì sau để học trước.Cược cũng đã cược với Tào Khiết rồi, thế thì cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật xuất sắc, để cho đối phương không thể nói gì được nữaVừa viết xong bài làm văn, Vương Quý Chi từ bên ngoài vào, “Miêu Miêu, nhanh ra đây xem, múa Ương Ca* đến làng của chúng ta rồi.”* 扭秧歌 - một điệu múa dân gian của Trung QuốcCó rất ít hoạt động giải trí ở nông thôn, nhiều nhất là xem vài bộ phim chiếu ngoài trời vào mùa hè và xem Ương Ca vào mùa đông.Trước kia, Tạ Miêu yêu nhất là xem náo nhiệt, vì thế đội múa Ương Ca vừa đến, Vương Quý Chi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.Vốn vĩ Tạ Miêu có đi hay không cũng được, nhưng thấy mấy đứa em vừa nghe tin này thì đã mừng hớn hở, cô đứng dậy, “Thế thì đi xem xem.”Lúc bọn họ đến cổng thôn, đội múa Ương Ca mang những trang phục hoa hòe sặc sỡ cũng vừa mới vào thôn.Đi theo phía sau đoàn là đám con nít đang nhảy nhót ở đó, cũng có rất nhiều bà con đứng ở xung quanh đường.Ngoài chèo thuyền trên cạn và ngồi kiệu, những thành viên khác của đội Ương Ca còn đi trên cà kheo, thế mà vẫn có thể đi vững vàng.Tạ Kiến Trung vừa đến đã kêu gào một cách phấn khích: “Nhìn kìa! Tôn Ngộ Không, còn có Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh nữa!”Cũng có người chỉ trỏ vào bà cụ với cái tổ chim trên đầu và đeo hai quả ớt đỏ trên tai làm khuyên tai, cười rớt cả răng, “Đó là đàn ông hóa trang đúng không? Năm nay còn õng ẹo hơn năm trước nhiều.”Người đó vẽ hai quả trứng đỏ hai bên má, tiến một bước rồi lùi ba bước, thỉnh thoảng còn hút tẩu thuốc dài hơn nửa mét trong tay, Tạ Miêu cảm thấy cũng khá thú vị.Tạ Miêu vẫn đang xem thì có một người đàn ông toàn thân mang trang phục diễn màu xanh lá, đầu đội mũ quan cũng màu xanh lá nốt, uốn éo một hồi lại đến trước mặt của Tạ Miêu.Tạ Miêu nhìn người đàn ông này múa y như chim công xanh xòe đuôi thì không khỏi cảm khái.Màu sắc của chiếc mũ* đặc thù thế mà vẫn vui vẻ được, đây chắc chắn là người đàn ông thực thụ bao dung độ lượng.* Ở Trung Quốc, nếu đội mũ màu xanh lá đồng nghĩa với việc bị cắm sừng.Mà đợi đã!Mặc dù người này đã trang điểm, nhưng nhìn một hồi hình như có chút quen mắt.Tạ Miêu mới nghĩ như thế, bỗng nhiên chiếc quạt màu hồng không thể lẳng lơ hơn trong tay người đó đã rời khỏi vị trí cũ bay thẳng đến cô..