Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 76

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu cũng không quen thuộc chữ Ngô Thục Cầm lắm.Cô cầm lấy tờ viết chính tả Tạ Kiến Trung đưa qua hỏi ai làm rơi, không thấy ai đáp lời thì đặt lên bàn giáo viên.Hoàng Tú Hà ngồi cùng bàn với Ngô Thục Cầm có chút tò mò, “Đã nói giữa trưa Tạ Miêu ở phòng học kiểm tra viết chính tả, kiểm tra cái gì vậy nhỉ?”“Không biết.” Sắc mặt Ngô Thục Cầm mơ hồ cứng ngắc.“Chẳng phải trưa cậu không về nhà ăn cơm sao? Sao lại không biết?” Hoàng Tú Hà không tin.Ngô Thục Cầm: “Tớ cũng không viết chính tả, sao mà biết được.”Hoàng Tú Hà vừa nghĩ đến sự bất hòa giữa Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm, gật đầu.“Cũng phải, trừ phi đầu cậu bị lừa đá, không thì căn bản không có khả năng tham gia viết chính tả của Tạ Miêu, tớ biết không nên hỏi cậu.”Ngô đầu-bị-lừa-đá Thục Cầm: “! ”Cậu nói thì nói, không có chuyện gì kéo lừa vào làm chi?Hoàng Tú Hà lại không chú ý tới bạn cùng bàn không được tự nhiên, túm cô ấy lên, “Đi, chúng ta đi xem thử bọn họ kiểm tra cái gì.”“Muốn xem thì tự cậu đi xem đi, kéo tớ theo làm gì?”Ngô Thục Cầm rút tay về, Hoàng Tú Hà lại giống như thủy thủ Popeye cứ kéo cô ấy lên bục giảng.“E, zoo, book… Đây không phải là mấy từ đơn đơn giản nhất sao, có gì hay mà kiểm tra?”Hoàng Tú Hà bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những từ này có gì khó, còn cần đến cậu ấy kiểm tra.”Ngô Thục Cầm không nói chuyện, nhìn mặt không chút cảm xúc nhưng chân lại không tự chủ được dịch hai bước, lộ ra một chút căng thẳng.Cũng may Hoàng Tú Hà xem xong những từ đơn đó lại kéo tay cô trở về, hình như cũng không phát hiện ra điều gì.Ngô Thục Cầm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này Hoàng Tú Hà đột nhiên ồ một tiếng, lại quay về, “Thục Cầm, những từ đơn này sao giống chữ cậu biết vậy? Đặc biệt là chữ e này, giống lúc cậu thu bút thích hướng xuống một chút.”Ngô Thục Cầm: “! ”Bạn hiền, bạn chưa từng nghe câu nói, gọi là đời người gian khó đừng có cái gì cũng nói huỵch toẹt ra như vậy sao?Biết Tạ Miêu sắp làm chỉ huy đội quân nhạc, ba anh em nhà họ Tạ đều có vẻ mặt đều rất vinh dự, trên đường tan học về nhà màu mè tâng bốc cô.Vương Quý Chi càng cười càng không khép miệng lại được, “Chủ nhật bà dẫn cháu đi lên huyện, mua một đôi giày có quai màu trắng để đi, lại mua thêm mấy dây buộc tóc đẹp đẹp.Bà đã nói trường học các cháu vẫn có người tinh mắt, biết Miêu Miêu nhà chúng ta trông xinh đẹp, thích hợp làm chỉ huy.”Tạ Vệ Dân cũng làm vẻ mặt xúc động của người cha già, “Chỉ chớp mắt, Miêu Miêu nhà chúng ta cũng đã lớn thành cô gái lớn rồi.”Không cần đến hai ngày, đại đội Hà Đông đã gần như biết hết Tạ Miêu được chọn làm chỉ huy đội quân nhạc.Tạ Miêu ra cửa đi học, tan học quay về, trên đường luôn bị người ta hỏi đôi câu, đãi ngộ có thể so sánh với ngôi sao thôn Bắc Xá.Những nữ sinh lúc trước nói cô là con mọt sách nghe được tin cô sắp làm chỉ huy, trong lòng đã chua lè.Mấy cô nàng chê cười cô đánh phấn đánh đến như quỷ, người xấu làm nhiều chuyện tác oai tác quái.Cô không đánh phấn, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ đã xinh đẹp hơn bất kỳ ai.Mấy cô nàng xem thường cô đầu heo thi cử trong lớp xếp ngược từ dưới lên, chỉ có khuôn mặt có thể nhìn được.Cô lập tức thi hai lần đứng nhất khối, khiến bọn họ ngậm miệng lại.Bây giờ cô lại chạy đi làm chỉ huy, vả mặt bọn họ, cô không đối nghịch với bọn họ thì sẽ chết hả?Trong khoảnh khắc yên tĩnh tựa chết chóc, vẫn là nữ sinh mặt tròn mở miệng trước.“Mấy cậu đây là làm gì vậy? Thật sự xem cậu ta có thể làm chỉ huy sao? Trước đây vị trí đánh trống trong đội quân nhạc cũng không chọn cậu ta.”Mọi người vừa nghĩ cũng đúng, nói không chừng chưa đến hai ngày, Tạ Miêu vì biểu hiện quá kém cỏi sẽ bị giáo viên đổi người.Nhưng mãi cho đến đêm trước đại hội thể thao, trang phục của đội quân nhạc phát xuống, Tạ Miêu vẫn làm chỉ huy của cô như cũ.Còn bởi vì việc tập luyện của đội quân nhạc kết bạn với không ít đội viên trong đội quân nhạc, sống như cá gặp nước.Mấy nữ sinh nghiến răng.Chờ chút nữa, chờ đến khi lên sân khấu chính thức, cô nên như xe tuột xích.Tạ Miêu cũng không biết mình làm chỉ huy khiến bao nhiêu người đố kị đỏ mắt.Cô mang trang phục chỉ huy về giặt sạch phơi khô, đặt trong balo cùng giày trắng có quai mới mua đeo trên lưng đến trường học.Buổi sáng hôm đại hội thể thao, lúc Tạ Miêu đã trang điểm nhẹ thay bộ quần áo đi ra, gần như tất cả bạn học đều nhìn đến ngây người.Ở thời đại này không có người mặc váy, trang phục đội quân nhạc đều là bộ áo quần đầy đủ..

Tạ Miêu cũng không quen thuộc chữ Ngô Thục Cầm lắm.

Cô cầm lấy tờ viết chính tả Tạ Kiến Trung đưa qua hỏi ai làm rơi, không thấy ai đáp lời thì đặt lên bàn giáo viên.

Hoàng Tú Hà ngồi cùng bàn với Ngô Thục Cầm có chút tò mò, “Đã nói giữa trưa Tạ Miêu ở phòng học kiểm tra viết chính tả, kiểm tra cái gì vậy nhỉ?”“Không biết.

” Sắc mặt Ngô Thục Cầm mơ hồ cứng ngắc.

“Chẳng phải trưa cậu không về nhà ăn cơm sao? Sao lại không biết?” Hoàng Tú Hà không tin.

Ngô Thục Cầm: “Tớ cũng không viết chính tả, sao mà biết được.

”Hoàng Tú Hà vừa nghĩ đến sự bất hòa giữa Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm, gật đầu.

“Cũng phải, trừ phi đầu cậu bị lừa đá, không thì căn bản không có khả năng tham gia viết chính tả của Tạ Miêu, tớ biết không nên hỏi cậu.

”Ngô đầu-bị-lừa-đá Thục Cầm: “! ”Cậu nói thì nói, không có chuyện gì kéo lừa vào làm chi?Hoàng Tú Hà lại không chú ý tới bạn cùng bàn không được tự nhiên, túm cô ấy lên, “Đi, chúng ta đi xem thử bọn họ kiểm tra cái gì.

”“Muốn xem thì tự cậu đi xem đi, kéo tớ theo làm gì?”Ngô Thục Cầm rút tay về, Hoàng Tú Hà lại giống như thủy thủ Popeye cứ kéo cô ấy lên bục giảng.

“E, zoo, book… Đây không phải là mấy từ đơn đơn giản nhất sao, có gì hay mà kiểm tra?”Hoàng Tú Hà bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những từ này có gì khó, còn cần đến cậu ấy kiểm tra.

”Ngô Thục Cầm không nói chuyện, nhìn mặt không chút cảm xúc nhưng chân lại không tự chủ được dịch hai bước, lộ ra một chút căng thẳng.

Cũng may Hoàng Tú Hà xem xong những từ đơn đó lại kéo tay cô trở về, hình như cũng không phát hiện ra điều gì.

Ngô Thục Cầm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này Hoàng Tú Hà đột nhiên ồ một tiếng, lại quay về, “Thục Cầm, những từ đơn này sao giống chữ cậu biết vậy? Đặc biệt là chữ e này, giống lúc cậu thu bút thích hướng xuống một chút.

”Ngô Thục Cầm: “! ”Bạn hiền, bạn chưa từng nghe câu nói, gọi là đời người gian khó đừng có cái gì cũng nói huỵch toẹt ra như vậy sao?Biết Tạ Miêu sắp làm chỉ huy đội quân nhạc, ba anh em nhà họ Tạ đều có vẻ mặt đều rất vinh dự, trên đường tan học về nhà màu mè tâng bốc cô.

Vương Quý Chi càng cười càng không khép miệng lại được, “Chủ nhật bà dẫn cháu đi lên huyện, mua một đôi giày có quai màu trắng để đi, lại mua thêm mấy dây buộc tóc đẹp đẹp.

Bà đã nói trường học các cháu vẫn có người tinh mắt, biết Miêu Miêu nhà chúng ta trông xinh đẹp, thích hợp làm chỉ huy.

”Tạ Vệ Dân cũng làm vẻ mặt xúc động của người cha già, “Chỉ chớp mắt, Miêu Miêu nhà chúng ta cũng đã lớn thành cô gái lớn rồi.

”Không cần đến hai ngày, đại đội Hà Đông đã gần như biết hết Tạ Miêu được chọn làm chỉ huy đội quân nhạc.

Tạ Miêu ra cửa đi học, tan học quay về, trên đường luôn bị người ta hỏi đôi câu, đãi ngộ có thể so sánh với ngôi sao thôn Bắc Xá.

Những nữ sinh lúc trước nói cô là con mọt sách nghe được tin cô sắp làm chỉ huy, trong lòng đã chua lè.

Mấy cô nàng chê cười cô đánh phấn đánh đến như quỷ, người xấu làm nhiều chuyện tác oai tác quái.

Cô không đánh phấn, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ đã xinh đẹp hơn bất kỳ ai.

Mấy cô nàng xem thường cô đầu heo thi cử trong lớp xếp ngược từ dưới lên, chỉ có khuôn mặt có thể nhìn được.

Cô lập tức thi hai lần đứng nhất khối, khiến bọn họ ngậm miệng lại.

Bây giờ cô lại chạy đi làm chỉ huy, vả mặt bọn họ, cô không đối nghịch với bọn họ thì sẽ chết hả?Trong khoảnh khắc yên tĩnh tựa chết chóc, vẫn là nữ sinh mặt tròn mở miệng trước.

“Mấy cậu đây là làm gì vậy? Thật sự xem cậu ta có thể làm chỉ huy sao? Trước đây vị trí đánh trống trong đội quân nhạc cũng không chọn cậu ta.

”Mọi người vừa nghĩ cũng đúng, nói không chừng chưa đến hai ngày, Tạ Miêu vì biểu hiện quá kém cỏi sẽ bị giáo viên đổi người.

Nhưng mãi cho đến đêm trước đại hội thể thao, trang phục của đội quân nhạc phát xuống, Tạ Miêu vẫn làm chỉ huy của cô như cũ.

Còn bởi vì việc tập luyện của đội quân nhạc kết bạn với không ít đội viên trong đội quân nhạc, sống như cá gặp nước.

Mấy nữ sinh nghiến răng.

Chờ chút nữa, chờ đến khi lên sân khấu chính thức, cô nên như xe tuột xích.

Tạ Miêu cũng không biết mình làm chỉ huy khiến bao nhiêu người đố kị đỏ mắt.

Cô mang trang phục chỉ huy về giặt sạch phơi khô, đặt trong balo cùng giày trắng có quai mới mua đeo trên lưng đến trường học.

Buổi sáng hôm đại hội thể thao, lúc Tạ Miêu đã trang điểm nhẹ thay bộ quần áo đi ra, gần như tất cả bạn học đều nhìn đến ngây người.

Ở thời đại này không có người mặc váy, trang phục đội quân nhạc đều là bộ áo quần đầy đủ.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu cũng không quen thuộc chữ Ngô Thục Cầm lắm.Cô cầm lấy tờ viết chính tả Tạ Kiến Trung đưa qua hỏi ai làm rơi, không thấy ai đáp lời thì đặt lên bàn giáo viên.Hoàng Tú Hà ngồi cùng bàn với Ngô Thục Cầm có chút tò mò, “Đã nói giữa trưa Tạ Miêu ở phòng học kiểm tra viết chính tả, kiểm tra cái gì vậy nhỉ?”“Không biết.” Sắc mặt Ngô Thục Cầm mơ hồ cứng ngắc.“Chẳng phải trưa cậu không về nhà ăn cơm sao? Sao lại không biết?” Hoàng Tú Hà không tin.Ngô Thục Cầm: “Tớ cũng không viết chính tả, sao mà biết được.”Hoàng Tú Hà vừa nghĩ đến sự bất hòa giữa Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm, gật đầu.“Cũng phải, trừ phi đầu cậu bị lừa đá, không thì căn bản không có khả năng tham gia viết chính tả của Tạ Miêu, tớ biết không nên hỏi cậu.”Ngô đầu-bị-lừa-đá Thục Cầm: “! ”Cậu nói thì nói, không có chuyện gì kéo lừa vào làm chi?Hoàng Tú Hà lại không chú ý tới bạn cùng bàn không được tự nhiên, túm cô ấy lên, “Đi, chúng ta đi xem thử bọn họ kiểm tra cái gì.”“Muốn xem thì tự cậu đi xem đi, kéo tớ theo làm gì?”Ngô Thục Cầm rút tay về, Hoàng Tú Hà lại giống như thủy thủ Popeye cứ kéo cô ấy lên bục giảng.“E, zoo, book… Đây không phải là mấy từ đơn đơn giản nhất sao, có gì hay mà kiểm tra?”Hoàng Tú Hà bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những từ này có gì khó, còn cần đến cậu ấy kiểm tra.”Ngô Thục Cầm không nói chuyện, nhìn mặt không chút cảm xúc nhưng chân lại không tự chủ được dịch hai bước, lộ ra một chút căng thẳng.Cũng may Hoàng Tú Hà xem xong những từ đơn đó lại kéo tay cô trở về, hình như cũng không phát hiện ra điều gì.Ngô Thục Cầm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này Hoàng Tú Hà đột nhiên ồ một tiếng, lại quay về, “Thục Cầm, những từ đơn này sao giống chữ cậu biết vậy? Đặc biệt là chữ e này, giống lúc cậu thu bút thích hướng xuống một chút.”Ngô Thục Cầm: “! ”Bạn hiền, bạn chưa từng nghe câu nói, gọi là đời người gian khó đừng có cái gì cũng nói huỵch toẹt ra như vậy sao?Biết Tạ Miêu sắp làm chỉ huy đội quân nhạc, ba anh em nhà họ Tạ đều có vẻ mặt đều rất vinh dự, trên đường tan học về nhà màu mè tâng bốc cô.Vương Quý Chi càng cười càng không khép miệng lại được, “Chủ nhật bà dẫn cháu đi lên huyện, mua một đôi giày có quai màu trắng để đi, lại mua thêm mấy dây buộc tóc đẹp đẹp.Bà đã nói trường học các cháu vẫn có người tinh mắt, biết Miêu Miêu nhà chúng ta trông xinh đẹp, thích hợp làm chỉ huy.”Tạ Vệ Dân cũng làm vẻ mặt xúc động của người cha già, “Chỉ chớp mắt, Miêu Miêu nhà chúng ta cũng đã lớn thành cô gái lớn rồi.”Không cần đến hai ngày, đại đội Hà Đông đã gần như biết hết Tạ Miêu được chọn làm chỉ huy đội quân nhạc.Tạ Miêu ra cửa đi học, tan học quay về, trên đường luôn bị người ta hỏi đôi câu, đãi ngộ có thể so sánh với ngôi sao thôn Bắc Xá.Những nữ sinh lúc trước nói cô là con mọt sách nghe được tin cô sắp làm chỉ huy, trong lòng đã chua lè.Mấy cô nàng chê cười cô đánh phấn đánh đến như quỷ, người xấu làm nhiều chuyện tác oai tác quái.Cô không đánh phấn, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ đã xinh đẹp hơn bất kỳ ai.Mấy cô nàng xem thường cô đầu heo thi cử trong lớp xếp ngược từ dưới lên, chỉ có khuôn mặt có thể nhìn được.Cô lập tức thi hai lần đứng nhất khối, khiến bọn họ ngậm miệng lại.Bây giờ cô lại chạy đi làm chỉ huy, vả mặt bọn họ, cô không đối nghịch với bọn họ thì sẽ chết hả?Trong khoảnh khắc yên tĩnh tựa chết chóc, vẫn là nữ sinh mặt tròn mở miệng trước.“Mấy cậu đây là làm gì vậy? Thật sự xem cậu ta có thể làm chỉ huy sao? Trước đây vị trí đánh trống trong đội quân nhạc cũng không chọn cậu ta.”Mọi người vừa nghĩ cũng đúng, nói không chừng chưa đến hai ngày, Tạ Miêu vì biểu hiện quá kém cỏi sẽ bị giáo viên đổi người.Nhưng mãi cho đến đêm trước đại hội thể thao, trang phục của đội quân nhạc phát xuống, Tạ Miêu vẫn làm chỉ huy của cô như cũ.Còn bởi vì việc tập luyện của đội quân nhạc kết bạn với không ít đội viên trong đội quân nhạc, sống như cá gặp nước.Mấy nữ sinh nghiến răng.Chờ chút nữa, chờ đến khi lên sân khấu chính thức, cô nên như xe tuột xích.Tạ Miêu cũng không biết mình làm chỉ huy khiến bao nhiêu người đố kị đỏ mắt.Cô mang trang phục chỉ huy về giặt sạch phơi khô, đặt trong balo cùng giày trắng có quai mới mua đeo trên lưng đến trường học.Buổi sáng hôm đại hội thể thao, lúc Tạ Miêu đã trang điểm nhẹ thay bộ quần áo đi ra, gần như tất cả bạn học đều nhìn đến ngây người.Ở thời đại này không có người mặc váy, trang phục đội quân nhạc đều là bộ áo quần đầy đủ..

Chương 76