Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 97

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Cũng chính là ở giây phút dừng lại này, mấy anh em nhà họ Tạ cuối cùng cũng đuổi tới nơi, nhặt dây xích chó đang buông thõng trên đất dùng sức kéo trở về.“Đại hoàng nhà chúng ta hôm nay sao vậy? Trước kia nó không cắn người.”“Không biết, có thể là mùa xuân đến rồi, có chút cô đơn.”Mùa xuân đến rồi… Có chút cô đơn…Mấy đứa trẻ gấu này có biết nói chuyện hay không?Cố Hàm Giang và Phó Quân đang chống tay lên đầu gối thở d.ốc cách đó không xa, trên mặt đều tối sầm lại.Mặc dù Đại Hoàng bị kéo, nhưng vẫn kiên trì không ngừng quay đầu về phái Cố Hàm Giang và Phó Quân sủa loạn, mãi cho đến khi Tạ Miêu nhận lấy xích chó, “Được rồi mau câm miệng đi, nếu như hôm nay thật sự cắn người, trở về sẽ bán em đi đền tiền thuốc cho người ta.”Đại Hoàng vừa nghe, lập tức tủi thân mà nức nở một tiếng, ỉu xìu.Chờ mấy người Tạ Miêu đi xa, Phó Quân trong lòng còn sợ hãi mới nhìn chân trái dính đầy bùn đất, chuẩn bị trở về tìm chiếc giày vừa mất.Cố Hàm Giang lại hơi híp mắt, hỏi anh ta: “Anh vừa đến nhà họ Tạ làm gì vậy?”“Tôi nghe nói Tạ Miêu đang mượn sách học lớp 10, qua đây hỏi thử cô ấy có thật không, thật thì tôi sẽ quay về lấy…”Phó Quân vô thức trả lời một câu, nói được một nửa mới kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh là ai?”Cố Hàm Giang không đáp, ánh mắt hơi trầm xuống lại hỏi: “Anh họ gì?”“Họ Phó, sao vậy?” Phó Quân càng mờ mịt.Rất tốt, không phải họ Tư.Cố Hàm Giang lại không nói chuyện, đi vòng qua anh.“Thật sự không thể hiểu nổi.”Phó Quân lẩm bẩm một tiếng, nhặt giày nằm trên đất lên, ngẫm lại thế này cũng không có cách nào tìm Tạ Miêu, bất đắc dĩ rời đi.Tạ Miêu kiểm tra lại xích chó, phát hiện có một đoạn bị hỏng, dự định đợi Tạ Vệ Quốc trở về bảo ông nhìn thử xem.Cô buộc Đại Hoàng lần nữa, mới buộc xong, chú chó lại điên cuồng sủa ầm lên.Tạ Miêu còn cho rằng người ban nãy lại tới, không ngờ vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cố Hàm Giang.Cô dừng lại, hỏi anh: “Có chuyện gì không?”Cố Hàm Giang mở balo trên lưng, lấy ra mấy quyển vở và một số bài thi từ bên trong.“Đây là bài tập và bài thi tôi đã làm hồi lớp 10, bà nói hai ngày này bà Tạ đang giúp em mượn sách lớp 10, bảo tôi đưa những thứ này qua đây, xem thử em có thể dùng đến hay không.”“Bà Ngô bảo anh đưa qua?”Vẻ mặt mấy anh em nhà họ Tạ nghi ngờ, dáng vẻ không tin tưởng lắm.Tạ Miêu cũng có chút bất ngờ sao lần này người đưa đồ chuyển thành Cố Hàm Giang, nhưng vẫn nhận lấy mở ra.Chữ viết cẩn thận, ngòi bút sắc bén nét chữ cứng cáp.Chữ của Cố Hàm Giang giống như con người anh, quá sắc bén, thiếu một chút hài hòa.Có điều Tạ Miêu cũng chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh lực chú ý đã chuyển từ chữ qua nội dung.Bất kể là bài thi hay bài tập, tỷ lệ làm đúng của Cố Hàm Giang đều rất cao, nhìn ra được thành tích của anh rất tốt.Có những chỗ làm sai, anh dùng bút đỏ viết đáp án chính xác và trọng điểm thi ra bên cạnh, liếc qua là thấy ngay.“Những cái này chắc là có thể dùng đến.”Tạ Miêu khép vở lại, nói với Cố Hàm Giang: “Mấy đồ này tôi nhận, cảm ơn anh và bà Ngô.”Suy nghĩ một chút cũng không thể nhận đồ nhà người ta mãi, cô lại hỏi: “Tôi nhớ bà Ngô có áo lông màu xanh nước biển đậm, mặc mấy năm rồi phải không?”Thấy cô không từ chối, sắc mắt Cố Hàm Giang khẽ thả lỏng, gật đầu, “Hình như là vậy.”Vậy cô sẽ lấy tiền tiêu vặt tích góp của mình mua mấy cuộn len, đan cho bà Ngô một cái áo len mới được.Thời đại này áo len quần len đều là hàng xa xỉ, người bình thường căn bản không mặc nổi, tặng áo len chắc là đủ thành ý rồi.Tạ Miêu đang nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có người cao giọng hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà Tạ Miêu không?”“Là nhà Tạ Miêu ạ, xin hỏi ngài tìm ai?” Tạ Miêu vội vàng đáp một tiếng.Người đàn ông trung niên lạ lẫm đeo mắt kính ở bên ngoài nghe thấy, mỉm cười gật đầu về phía cô.“Xin chào, xin hỏi phụ huynh của Tạ Miêu có ở nhà không? Tôi có chuyện muốn tìm bọn họ.”“Tìm phụ huynh của cháu?”Tạ Miêu nghi ngờ cho đối phương vào cửa, “Bố mẹ cháu không ở đây, cháu ra vườn sau gọi bà cháu được không?”“Cháu là Tạ Miêu?”Đối phương đột nhiên dừng bước chân, cẩn thận đánh giá cô mấy lần.“Hóa ra cháu chính là bạn học Tạ Miêu thi đạt hạng nhất toàn huyện hạng 9 thành phố sao.Xin chào, tôi họ Trịnh, là giáo viên là trường huyện Nhất Cao.Lần này tôi tới đây là muốn hỏi cháu và phụ huynh cháu một chút, có đồng ý để cháu đến trường huyện Nhất Cao học cấp ba không.”.

Cũng chính là ở giây phút dừng lại này, mấy anh em nhà họ Tạ cuối cùng cũng đuổi tới nơi, nhặt dây xích chó đang buông thõng trên đất dùng sức kéo trở về.

“Đại hoàng nhà chúng ta hôm nay sao vậy? Trước kia nó không cắn người.

”“Không biết, có thể là mùa xuân đến rồi, có chút cô đơn.

”Mùa xuân đến rồi… Có chút cô đơn…Mấy đứa trẻ gấu này có biết nói chuyện hay không?Cố Hàm Giang và Phó Quân đang chống tay lên đầu gối thở d.ốc cách đó không xa, trên mặt đều tối sầm lại.

Mặc dù Đại Hoàng bị kéo, nhưng vẫn kiên trì không ngừng quay đầu về phái Cố Hàm Giang và Phó Quân sủa loạn, mãi cho đến khi Tạ Miêu nhận lấy xích chó, “Được rồi mau câm miệng đi, nếu như hôm nay thật sự cắn người, trở về sẽ bán em đi đền tiền thuốc cho người ta.

”Đại Hoàng vừa nghe, lập tức tủi thân mà nức nở một tiếng, ỉu xìu.

Chờ mấy người Tạ Miêu đi xa, Phó Quân trong lòng còn sợ hãi mới nhìn chân trái dính đầy bùn đất, chuẩn bị trở về tìm chiếc giày vừa mất.

Cố Hàm Giang lại hơi híp mắt, hỏi anh ta: “Anh vừa đến nhà họ Tạ làm gì vậy?”“Tôi nghe nói Tạ Miêu đang mượn sách học lớp 10, qua đây hỏi thử cô ấy có thật không, thật thì tôi sẽ quay về lấy…”Phó Quân vô thức trả lời một câu, nói được một nửa mới kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh là ai?”Cố Hàm Giang không đáp, ánh mắt hơi trầm xuống lại hỏi: “Anh họ gì?”“Họ Phó, sao vậy?” Phó Quân càng mờ mịt.

Rất tốt, không phải họ Tư.

Cố Hàm Giang lại không nói chuyện, đi vòng qua anh.

“Thật sự không thể hiểu nổi.

”Phó Quân lẩm bẩm một tiếng, nhặt giày nằm trên đất lên, ngẫm lại thế này cũng không có cách nào tìm Tạ Miêu, bất đắc dĩ rời đi.

Tạ Miêu kiểm tra lại xích chó, phát hiện có một đoạn bị hỏng, dự định đợi Tạ Vệ Quốc trở về bảo ông nhìn thử xem.

Cô buộc Đại Hoàng lần nữa, mới buộc xong, chú chó lại điên cuồng sủa ầm lên.

Tạ Miêu còn cho rằng người ban nãy lại tới, không ngờ vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cố Hàm Giang.

Cô dừng lại, hỏi anh: “Có chuyện gì không?”Cố Hàm Giang mở balo trên lưng, lấy ra mấy quyển vở và một số bài thi từ bên trong.

“Đây là bài tập và bài thi tôi đã làm hồi lớp 10, bà nói hai ngày này bà Tạ đang giúp em mượn sách lớp 10, bảo tôi đưa những thứ này qua đây, xem thử em có thể dùng đến hay không.

”“Bà Ngô bảo anh đưa qua?”Vẻ mặt mấy anh em nhà họ Tạ nghi ngờ, dáng vẻ không tin tưởng lắm.

Tạ Miêu cũng có chút bất ngờ sao lần này người đưa đồ chuyển thành Cố Hàm Giang, nhưng vẫn nhận lấy mở ra.

Chữ viết cẩn thận, ngòi bút sắc bén nét chữ cứng cáp.

Chữ của Cố Hàm Giang giống như con người anh, quá sắc bén, thiếu một chút hài hòa.

Có điều Tạ Miêu cũng chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh lực chú ý đã chuyển từ chữ qua nội dung.

Bất kể là bài thi hay bài tập, tỷ lệ làm đúng của Cố Hàm Giang đều rất cao, nhìn ra được thành tích của anh rất tốt.

Có những chỗ làm sai, anh dùng bút đỏ viết đáp án chính xác và trọng điểm thi ra bên cạnh, liếc qua là thấy ngay.

“Những cái này chắc là có thể dùng đến.

”Tạ Miêu khép vở lại, nói với Cố Hàm Giang: “Mấy đồ này tôi nhận, cảm ơn anh và bà Ngô.

”Suy nghĩ một chút cũng không thể nhận đồ nhà người ta mãi, cô lại hỏi: “Tôi nhớ bà Ngô có áo lông màu xanh nước biển đậm, mặc mấy năm rồi phải không?”Thấy cô không từ chối, sắc mắt Cố Hàm Giang khẽ thả lỏng, gật đầu, “Hình như là vậy.

”Vậy cô sẽ lấy tiền tiêu vặt tích góp của mình mua mấy cuộn len, đan cho bà Ngô một cái áo len mới được.

Thời đại này áo len quần len đều là hàng xa xỉ, người bình thường căn bản không mặc nổi, tặng áo len chắc là đủ thành ý rồi.

Tạ Miêu đang nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có người cao giọng hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà Tạ Miêu không?”“Là nhà Tạ Miêu ạ, xin hỏi ngài tìm ai?” Tạ Miêu vội vàng đáp một tiếng.

Người đàn ông trung niên lạ lẫm đeo mắt kính ở bên ngoài nghe thấy, mỉm cười gật đầu về phía cô.

“Xin chào, xin hỏi phụ huynh của Tạ Miêu có ở nhà không? Tôi có chuyện muốn tìm bọn họ.

”“Tìm phụ huynh của cháu?”Tạ Miêu nghi ngờ cho đối phương vào cửa, “Bố mẹ cháu không ở đây, cháu ra vườn sau gọi bà cháu được không?”“Cháu là Tạ Miêu?”Đối phương đột nhiên dừng bước chân, cẩn thận đánh giá cô mấy lần.

“Hóa ra cháu chính là bạn học Tạ Miêu thi đạt hạng nhất toàn huyện hạng 9 thành phố sao.

Xin chào, tôi họ Trịnh, là giáo viên là trường huyện Nhất Cao.

Lần này tôi tới đây là muốn hỏi cháu và phụ huynh cháu một chút, có đồng ý để cháu đến trường huyện Nhất Cao học cấp ba không.

”.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Cũng chính là ở giây phút dừng lại này, mấy anh em nhà họ Tạ cuối cùng cũng đuổi tới nơi, nhặt dây xích chó đang buông thõng trên đất dùng sức kéo trở về.“Đại hoàng nhà chúng ta hôm nay sao vậy? Trước kia nó không cắn người.”“Không biết, có thể là mùa xuân đến rồi, có chút cô đơn.”Mùa xuân đến rồi… Có chút cô đơn…Mấy đứa trẻ gấu này có biết nói chuyện hay không?Cố Hàm Giang và Phó Quân đang chống tay lên đầu gối thở d.ốc cách đó không xa, trên mặt đều tối sầm lại.Mặc dù Đại Hoàng bị kéo, nhưng vẫn kiên trì không ngừng quay đầu về phái Cố Hàm Giang và Phó Quân sủa loạn, mãi cho đến khi Tạ Miêu nhận lấy xích chó, “Được rồi mau câm miệng đi, nếu như hôm nay thật sự cắn người, trở về sẽ bán em đi đền tiền thuốc cho người ta.”Đại Hoàng vừa nghe, lập tức tủi thân mà nức nở một tiếng, ỉu xìu.Chờ mấy người Tạ Miêu đi xa, Phó Quân trong lòng còn sợ hãi mới nhìn chân trái dính đầy bùn đất, chuẩn bị trở về tìm chiếc giày vừa mất.Cố Hàm Giang lại hơi híp mắt, hỏi anh ta: “Anh vừa đến nhà họ Tạ làm gì vậy?”“Tôi nghe nói Tạ Miêu đang mượn sách học lớp 10, qua đây hỏi thử cô ấy có thật không, thật thì tôi sẽ quay về lấy…”Phó Quân vô thức trả lời một câu, nói được một nửa mới kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh là ai?”Cố Hàm Giang không đáp, ánh mắt hơi trầm xuống lại hỏi: “Anh họ gì?”“Họ Phó, sao vậy?” Phó Quân càng mờ mịt.Rất tốt, không phải họ Tư.Cố Hàm Giang lại không nói chuyện, đi vòng qua anh.“Thật sự không thể hiểu nổi.”Phó Quân lẩm bẩm một tiếng, nhặt giày nằm trên đất lên, ngẫm lại thế này cũng không có cách nào tìm Tạ Miêu, bất đắc dĩ rời đi.Tạ Miêu kiểm tra lại xích chó, phát hiện có một đoạn bị hỏng, dự định đợi Tạ Vệ Quốc trở về bảo ông nhìn thử xem.Cô buộc Đại Hoàng lần nữa, mới buộc xong, chú chó lại điên cuồng sủa ầm lên.Tạ Miêu còn cho rằng người ban nãy lại tới, không ngờ vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cố Hàm Giang.Cô dừng lại, hỏi anh: “Có chuyện gì không?”Cố Hàm Giang mở balo trên lưng, lấy ra mấy quyển vở và một số bài thi từ bên trong.“Đây là bài tập và bài thi tôi đã làm hồi lớp 10, bà nói hai ngày này bà Tạ đang giúp em mượn sách lớp 10, bảo tôi đưa những thứ này qua đây, xem thử em có thể dùng đến hay không.”“Bà Ngô bảo anh đưa qua?”Vẻ mặt mấy anh em nhà họ Tạ nghi ngờ, dáng vẻ không tin tưởng lắm.Tạ Miêu cũng có chút bất ngờ sao lần này người đưa đồ chuyển thành Cố Hàm Giang, nhưng vẫn nhận lấy mở ra.Chữ viết cẩn thận, ngòi bút sắc bén nét chữ cứng cáp.Chữ của Cố Hàm Giang giống như con người anh, quá sắc bén, thiếu một chút hài hòa.Có điều Tạ Miêu cũng chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh lực chú ý đã chuyển từ chữ qua nội dung.Bất kể là bài thi hay bài tập, tỷ lệ làm đúng của Cố Hàm Giang đều rất cao, nhìn ra được thành tích của anh rất tốt.Có những chỗ làm sai, anh dùng bút đỏ viết đáp án chính xác và trọng điểm thi ra bên cạnh, liếc qua là thấy ngay.“Những cái này chắc là có thể dùng đến.”Tạ Miêu khép vở lại, nói với Cố Hàm Giang: “Mấy đồ này tôi nhận, cảm ơn anh và bà Ngô.”Suy nghĩ một chút cũng không thể nhận đồ nhà người ta mãi, cô lại hỏi: “Tôi nhớ bà Ngô có áo lông màu xanh nước biển đậm, mặc mấy năm rồi phải không?”Thấy cô không từ chối, sắc mắt Cố Hàm Giang khẽ thả lỏng, gật đầu, “Hình như là vậy.”Vậy cô sẽ lấy tiền tiêu vặt tích góp của mình mua mấy cuộn len, đan cho bà Ngô một cái áo len mới được.Thời đại này áo len quần len đều là hàng xa xỉ, người bình thường căn bản không mặc nổi, tặng áo len chắc là đủ thành ý rồi.Tạ Miêu đang nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên có người cao giọng hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà Tạ Miêu không?”“Là nhà Tạ Miêu ạ, xin hỏi ngài tìm ai?” Tạ Miêu vội vàng đáp một tiếng.Người đàn ông trung niên lạ lẫm đeo mắt kính ở bên ngoài nghe thấy, mỉm cười gật đầu về phía cô.“Xin chào, xin hỏi phụ huynh của Tạ Miêu có ở nhà không? Tôi có chuyện muốn tìm bọn họ.”“Tìm phụ huynh của cháu?”Tạ Miêu nghi ngờ cho đối phương vào cửa, “Bố mẹ cháu không ở đây, cháu ra vườn sau gọi bà cháu được không?”“Cháu là Tạ Miêu?”Đối phương đột nhiên dừng bước chân, cẩn thận đánh giá cô mấy lần.“Hóa ra cháu chính là bạn học Tạ Miêu thi đạt hạng nhất toàn huyện hạng 9 thành phố sao.Xin chào, tôi họ Trịnh, là giáo viên là trường huyện Nhất Cao.Lần này tôi tới đây là muốn hỏi cháu và phụ huynh cháu một chút, có đồng ý để cháu đến trường huyện Nhất Cao học cấp ba không.”.

Chương 97