Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 113

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Thầy Trịnh gật đầu: “Nếu có chỗ nào không hiểu, sau giờ học em có thể tới văn phòng hỏi thầy.” Lại nói với Trịnh Chí An: “Nếu Tạ Miêu đã khỏe lại thì em không cần phải thu bài tập toán giúp bạn ấy nữa.”Bởi vì biết Tạ Miêu đạt điểm tối đa trong kì thi tuyển sinh vào cấp ba, ngày đầu tiên khai giảng, thầy Trịnh đã chỉ định cô làm cán bộ môn Toán.Chẳng qua là hầu hết học sinh trong lớp đều không biết Tạ Miêu đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, lúc ấy còn có người thắc mắc liệu có phải cô đi cửa sau hay không.Sau khi thầy Trịnh rời đi, Tạ Miêu xem lại thời khóa biểu rồi lấy sách Chính trị sẽ sử dụng cho tiết sau ra, bắt đầu chuẩn bị bài.Không ngờ, chuông vào lớp vang lên, người vào lại là giáo viên dạy Vật lý c*̉a bọn họ.Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, hỏi Trịnh Chí An vừa về chỗ từ bên ngoài: “Tiết này không phải học Chính trị à? Sao lại là giáo viên Vật lý?”“Giáo viên Vật lý và Chính trị đổi giờ cho nhau, hôm qua học Chính trị rồi, cậu không biết à?”“Đổi giờ?”Tạ Miêu đúng là không biết.Hôm qua trời mưa, Ngô Thục Cầm vội vàng đưa đồ cho cô rồi rời đi, cô chưa kịp nói cho Ngô Thục Cầm biết hôm nay cô sẽ đi học lại, tất nhiên cô cũng không biết tiết Vật lý hôm qua và tiết Chính trị hôm nay đổi chỗ cho nhau.Tạ Miêu mở cặp sách ra, nhíu mày lại: “Trịnh Chí An, lát nữa cậu cho tớ xem chung sách Vật lý nhé, tớ không mang.”Cô mang hết sách vở về nhà, nếu một lần mang đi toàn bộ thì quá nặng, vì vậy cô chỉ cầm đi theo thời khóa biểu hôm nay mà thôi.Trịnh Chí An định nói không có vấn đề gì thì thầy Lý đã nện mạnh sách và giáo án ở trên bục giảng.“Chuông vào lớp vang lên rồi mà không nghe thấy à? Còn nói chuyện riêng, lỗ tai không tốt hả?”Thầy Lý dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh, đúng lúc nhìn về phía bọn họ, Trịnh Chí An lập tức ngậm miệng.Thầy Lý giảng dạy tốt, có trách nhiệm với học sinh nhưng rất nóng tính, cậu cũng không dám chọc vào.Thấy bọn họ thành thật, thầy Lý nghiêm mặt dạy dỗ: “Các em là học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy, nhìn xem hôm qua các em nộp lên những thứ nhảm nhí gì thế? Đề đơn giản như vậy mà c*̃ng không biết làm, các em đi học làm cái gì! … ”Cả lớp im như thóc, đợi ông mắng đủ rồi, Trịnh Chí An mới lấy sách vật lý ra rồi đẩy ra giữa bàn học c*̉a hai người.“Cám ơn.”Tạ Miêu yên lặng dùng khẩu hình nói với cậu bạn, lấy ra vở ghi chép bắt đầu chép bài.Ai ngờ, khi thầy Lý vừa giảng bài vừa đi bộ đến chỗ này, nhìn thấy hai người họ c*̀ng xem một quyển sách, lập tức trừng mắt nhìn lại đây: “Ai trong hai em không mang sách?”Ông vẫn còn chưa nguôi giận, đột nhiên nói một câu như vậy thật sự có chút dọa người.Tạ Miêu sửng sốt một lát rồi mới nói: “Là em.”Thầy Lý nện quyển sách trên tay lên mặt bàn c*̉a cô: “Đi học không nghe giảng, nói chuyện riêng, còn không mang sách, vậy em còn đi học làm gì? Đứng dậy, tiết này em đứng nghe giảng cho tôi!”“Thưa thầy, em……”Tạ Miêu vừa định giải thích, thầy Lý đã nhướng mày: “Tôi bảo em đứng nghe giảng, em không phục đúng không? Không phục thì đi ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới kỷ luật, em không học nhưng các bạn khác trong lớp vẫn còn phải học đấy!”Mặc dù thành tích của Tạ Miêu ở kiếp trước không được tốt lắm nhưng thái độ học tập vẫn luôn khá đúng mực, cũng chưa từng bị thầy cô trách mắng như vậy.Cô mím môi dưới, nhìn thấy Hồ Thúy Nga ở phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Ánh mắt c*̉a Tạ Miêu đanh lại, cô đứng dậy nhìn thẳng vào thầy Lý.“Thưa thầy, em xin nghỉ phép nên không tới lớp, không biết việc đổi tiết học này nên mới không mang sách.Em không làm gì sai cả, thầy không thể tước đoạt quyền được nghe giảng c*̉a em.”Thấy cô còn dám ngụy biện, thầy Lý càng thêm không vui.“Mới vừa khai giảng mà em đã xin nghỉ học, em tới đi học hay là đi chơi?”“Thầy ơi.”Trịnh Chí An không thể chịu đựng được, vừa định nói đỡ cho Tạ Miêu thì bị một giọng nói chen ngang.“Thầy ơi thầy có nhầm hay không? Tạ Miêu là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba c*̉a huyện chúng ta, sao có thể không thích đi học được?”.

Thầy Trịnh gật đầu: “Nếu có chỗ nào không hiểu, sau giờ học em có thể tới văn phòng hỏi thầy.

” Lại nói với Trịnh Chí An: “Nếu Tạ Miêu đã khỏe lại thì em không cần phải thu bài tập toán giúp bạn ấy nữa.

”Bởi vì biết Tạ Miêu đạt điểm tối đa trong kì thi tuyển sinh vào cấp ba, ngày đầu tiên khai giảng, thầy Trịnh đã chỉ định cô làm cán bộ môn Toán.

Chẳng qua là hầu hết học sinh trong lớp đều không biết Tạ Miêu đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, lúc ấy còn có người thắc mắc liệu có phải cô đi cửa sau hay không.

Sau khi thầy Trịnh rời đi, Tạ Miêu xem lại thời khóa biểu rồi lấy sách Chính trị sẽ sử dụng cho tiết sau ra, bắt đầu chuẩn bị bài.

Không ngờ, chuông vào lớp vang lên, người vào lại là giáo viên dạy Vật lý c*̉a bọn họ.

Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, hỏi Trịnh Chí An vừa về chỗ từ bên ngoài: “Tiết này không phải học Chính trị à? Sao lại là giáo viên Vật lý?”“Giáo viên Vật lý và Chính trị đổi giờ cho nhau, hôm qua học Chính trị rồi, cậu không biết à?”“Đổi giờ?”Tạ Miêu đúng là không biết.

Hôm qua trời mưa, Ngô Thục Cầm vội vàng đưa đồ cho cô rồi rời đi, cô chưa kịp nói cho Ngô Thục Cầm biết hôm nay cô sẽ đi học lại, tất nhiên cô cũng không biết tiết Vật lý hôm qua và tiết Chính trị hôm nay đổi chỗ cho nhau.

Tạ Miêu mở cặp sách ra, nhíu mày lại: “Trịnh Chí An, lát nữa cậu cho tớ xem chung sách Vật lý nhé, tớ không mang.

”Cô mang hết sách vở về nhà, nếu một lần mang đi toàn bộ thì quá nặng, vì vậy cô chỉ cầm đi theo thời khóa biểu hôm nay mà thôi.

Trịnh Chí An định nói không có vấn đề gì thì thầy Lý đã nện mạnh sách và giáo án ở trên bục giảng.

“Chuông vào lớp vang lên rồi mà không nghe thấy à? Còn nói chuyện riêng, lỗ tai không tốt hả?”Thầy Lý dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh, đúng lúc nhìn về phía bọn họ, Trịnh Chí An lập tức ngậm miệng.

Thầy Lý giảng dạy tốt, có trách nhiệm với học sinh nhưng rất nóng tính, cậu cũng không dám chọc vào.

Thấy bọn họ thành thật, thầy Lý nghiêm mặt dạy dỗ: “Các em là học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy, nhìn xem hôm qua các em nộp lên những thứ nhảm nhí gì thế? Đề đơn giản như vậy mà c*̃ng không biết làm, các em đi học làm cái gì! … ”Cả lớp im như thóc, đợi ông mắng đủ rồi, Trịnh Chí An mới lấy sách vật lý ra rồi đẩy ra giữa bàn học c*̉a hai người.

“Cám ơn.

”Tạ Miêu yên lặng dùng khẩu hình nói với cậu bạn, lấy ra vở ghi chép bắt đầu chép bài.

Ai ngờ, khi thầy Lý vừa giảng bài vừa đi bộ đến chỗ này, nhìn thấy hai người họ c*̀ng xem một quyển sách, lập tức trừng mắt nhìn lại đây: “Ai trong hai em không mang sách?”Ông vẫn còn chưa nguôi giận, đột nhiên nói một câu như vậy thật sự có chút dọa người.

Tạ Miêu sửng sốt một lát rồi mới nói: “Là em.

”Thầy Lý nện quyển sách trên tay lên mặt bàn c*̉a cô: “Đi học không nghe giảng, nói chuyện riêng, còn không mang sách, vậy em còn đi học làm gì? Đứng dậy, tiết này em đứng nghe giảng cho tôi!”“Thưa thầy, em……”Tạ Miêu vừa định giải thích, thầy Lý đã nhướng mày: “Tôi bảo em đứng nghe giảng, em không phục đúng không? Không phục thì đi ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới kỷ luật, em không học nhưng các bạn khác trong lớp vẫn còn phải học đấy!”Mặc dù thành tích của Tạ Miêu ở kiếp trước không được tốt lắm nhưng thái độ học tập vẫn luôn khá đúng mực, cũng chưa từng bị thầy cô trách mắng như vậy.

Cô mím môi dưới, nhìn thấy Hồ Thúy Nga ở phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Ánh mắt c*̉a Tạ Miêu đanh lại, cô đứng dậy nhìn thẳng vào thầy Lý.

“Thưa thầy, em xin nghỉ phép nên không tới lớp, không biết việc đổi tiết học này nên mới không mang sách.

Em không làm gì sai cả, thầy không thể tước đoạt quyền được nghe giảng c*̉a em.

”Thấy cô còn dám ngụy biện, thầy Lý càng thêm không vui.

“Mới vừa khai giảng mà em đã xin nghỉ học, em tới đi học hay là đi chơi?”“Thầy ơi.

”Trịnh Chí An không thể chịu đựng được, vừa định nói đỡ cho Tạ Miêu thì bị một giọng nói chen ngang.

“Thầy ơi thầy có nhầm hay không? Tạ Miêu là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba c*̉a huyện chúng ta, sao có thể không thích đi học được?”.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Thầy Trịnh gật đầu: “Nếu có chỗ nào không hiểu, sau giờ học em có thể tới văn phòng hỏi thầy.” Lại nói với Trịnh Chí An: “Nếu Tạ Miêu đã khỏe lại thì em không cần phải thu bài tập toán giúp bạn ấy nữa.”Bởi vì biết Tạ Miêu đạt điểm tối đa trong kì thi tuyển sinh vào cấp ba, ngày đầu tiên khai giảng, thầy Trịnh đã chỉ định cô làm cán bộ môn Toán.Chẳng qua là hầu hết học sinh trong lớp đều không biết Tạ Miêu đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, lúc ấy còn có người thắc mắc liệu có phải cô đi cửa sau hay không.Sau khi thầy Trịnh rời đi, Tạ Miêu xem lại thời khóa biểu rồi lấy sách Chính trị sẽ sử dụng cho tiết sau ra, bắt đầu chuẩn bị bài.Không ngờ, chuông vào lớp vang lên, người vào lại là giáo viên dạy Vật lý c*̉a bọn họ.Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, hỏi Trịnh Chí An vừa về chỗ từ bên ngoài: “Tiết này không phải học Chính trị à? Sao lại là giáo viên Vật lý?”“Giáo viên Vật lý và Chính trị đổi giờ cho nhau, hôm qua học Chính trị rồi, cậu không biết à?”“Đổi giờ?”Tạ Miêu đúng là không biết.Hôm qua trời mưa, Ngô Thục Cầm vội vàng đưa đồ cho cô rồi rời đi, cô chưa kịp nói cho Ngô Thục Cầm biết hôm nay cô sẽ đi học lại, tất nhiên cô cũng không biết tiết Vật lý hôm qua và tiết Chính trị hôm nay đổi chỗ cho nhau.Tạ Miêu mở cặp sách ra, nhíu mày lại: “Trịnh Chí An, lát nữa cậu cho tớ xem chung sách Vật lý nhé, tớ không mang.”Cô mang hết sách vở về nhà, nếu một lần mang đi toàn bộ thì quá nặng, vì vậy cô chỉ cầm đi theo thời khóa biểu hôm nay mà thôi.Trịnh Chí An định nói không có vấn đề gì thì thầy Lý đã nện mạnh sách và giáo án ở trên bục giảng.“Chuông vào lớp vang lên rồi mà không nghe thấy à? Còn nói chuyện riêng, lỗ tai không tốt hả?”Thầy Lý dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh, đúng lúc nhìn về phía bọn họ, Trịnh Chí An lập tức ngậm miệng.Thầy Lý giảng dạy tốt, có trách nhiệm với học sinh nhưng rất nóng tính, cậu cũng không dám chọc vào.Thấy bọn họ thành thật, thầy Lý nghiêm mặt dạy dỗ: “Các em là học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy, nhìn xem hôm qua các em nộp lên những thứ nhảm nhí gì thế? Đề đơn giản như vậy mà c*̃ng không biết làm, các em đi học làm cái gì! … ”Cả lớp im như thóc, đợi ông mắng đủ rồi, Trịnh Chí An mới lấy sách vật lý ra rồi đẩy ra giữa bàn học c*̉a hai người.“Cám ơn.”Tạ Miêu yên lặng dùng khẩu hình nói với cậu bạn, lấy ra vở ghi chép bắt đầu chép bài.Ai ngờ, khi thầy Lý vừa giảng bài vừa đi bộ đến chỗ này, nhìn thấy hai người họ c*̀ng xem một quyển sách, lập tức trừng mắt nhìn lại đây: “Ai trong hai em không mang sách?”Ông vẫn còn chưa nguôi giận, đột nhiên nói một câu như vậy thật sự có chút dọa người.Tạ Miêu sửng sốt một lát rồi mới nói: “Là em.”Thầy Lý nện quyển sách trên tay lên mặt bàn c*̉a cô: “Đi học không nghe giảng, nói chuyện riêng, còn không mang sách, vậy em còn đi học làm gì? Đứng dậy, tiết này em đứng nghe giảng cho tôi!”“Thưa thầy, em……”Tạ Miêu vừa định giải thích, thầy Lý đã nhướng mày: “Tôi bảo em đứng nghe giảng, em không phục đúng không? Không phục thì đi ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới kỷ luật, em không học nhưng các bạn khác trong lớp vẫn còn phải học đấy!”Mặc dù thành tích của Tạ Miêu ở kiếp trước không được tốt lắm nhưng thái độ học tập vẫn luôn khá đúng mực, cũng chưa từng bị thầy cô trách mắng như vậy.Cô mím môi dưới, nhìn thấy Hồ Thúy Nga ở phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Ánh mắt c*̉a Tạ Miêu đanh lại, cô đứng dậy nhìn thẳng vào thầy Lý.“Thưa thầy, em xin nghỉ phép nên không tới lớp, không biết việc đổi tiết học này nên mới không mang sách.Em không làm gì sai cả, thầy không thể tước đoạt quyền được nghe giảng c*̉a em.”Thấy cô còn dám ngụy biện, thầy Lý càng thêm không vui.“Mới vừa khai giảng mà em đã xin nghỉ học, em tới đi học hay là đi chơi?”“Thầy ơi.”Trịnh Chí An không thể chịu đựng được, vừa định nói đỡ cho Tạ Miêu thì bị một giọng nói chen ngang.“Thầy ơi thầy có nhầm hay không? Tạ Miêu là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba c*̉a huyện chúng ta, sao có thể không thích đi học được?”.

Chương 113