Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 124

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu không có hứng thú với trận bóng chút nào, đặc biệt khi có sự tham gia của Cố Hàm Giang.Nhưng Hứa Văn Lệ lại muốn đi xem trò vui này, buổi trưa ăn vội ăn vàng rồi sốt ruột kéo cô ra ngoài, cô cũng chỉ có thể đi theo đến trường.Không ngờ khi bọn họ đến nơi thì đã có rất nhiều người vây xung quanh sân bóng.Nhìn từ xa đã thấy một mảnh toàn đầu tóc đen xì, ít nhất cũng phải hơn một trăm người, đông đến nỗi hai người không thể nào vào được.Hứa Văn Lệ rất kinh ngạc: “Cho dù lớp chúng ta và lớp 11-7 đều tới hết thì cũng không thể có nhiều người như vậy chứ?”Tạ Miêu cũng hơi cạn lời rồi: “Có lẽ mọi người đều tương đối nhàn rỗi.Hiếm khi có trò vui để xem mà.”“Không đúng nha.” Hứa Văn Lệ cau mày: “Cho dù là hiếm khi có trò vui để xem thì hôm nay cũng có quá nhiều bạn nữ tới đây rồi.”Thế thì Tạ Miêu cũng không biết phải nói gì mới được đây, chẳng lẽ nói thẳng là người ta chưa chắc đã tới xem chơi bóng, khả năng cao là tới xem người à?Tạ Miêu đang do dự không biết có nên chen vào trong hãy không thì Trịnh Chí An đã nhìn thấy bọn họ: “Ủa, bạn cùng bàn, cậu cũng tới hả?”Cậu nhanh chóng kéo dạt bạn nam ở bên cạnh sang một bên: “Mau nhường một chút, Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ tới này.”Bạn nữ xinh đẹp ở nơi nào cũng đều được hoan nghênh, chưa kể Tạ Miêu còn đảm đương giá trị nhan sắc cho lớp 10-1, là gương mặt đại diện cho lớp bọn họ.Ở thời điểm như thế này, gương mặt đại điện nên đặt ở nơi dễ thấy nhất, làm vẻ vang cho lớp, sao có thể giấu ở sau người khác được.Vừa nghe nói cô đã tới, các bạn nam vội vàng chen lấn sang bên cạnh để nhường chỗ cho Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ tiến lên phía trước.Hứa Văn Lệ thấy vậy, liền kéo Tạ Miêu chen vào phía trong: “Cảm ơn.”Hồ Thúy Nga bị chen đến mức bất mãn: “Cậu ta không phải là con ngoan trò giỏi à? Sao không quay lại lớp học mà đọc sách, chạy đến đây làm gì?”Không ai chú ý đến cô ta, Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ đã đứng ở hàng đầu tiên.Tạ Miêu có đáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp, cô vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người.Các bạn học lớp 11-7 càng là hai mắt sáng ngời.Đây là tới xem Cố Hàm Giang thi đấu à? Không phải cô luôn không để ý tới Cố Hàm Giang sao?Nhìn thấy Tạ Miêu, Ngô Chính Phương thì thầm vào tai Cố Hàm Giang để nhắc nhở anh: “Tạ Miêu đến rồi.”Cố Hàm Giang đang vỗ bóng để tìm cảm giác chợt ngừng động tác một lát, đưa mắt nhìn ra bên ngoài sân bóng.Khi nhìn thấy phản ứng này của anh, Ngô Chính Phương đã khẳng định được suy đoán trong lòng mình.Sở dĩ ông anh họ có tính tình trầm lặng này c*̉a cậu sẽ tham gia vào loại hoạt động này, tám phần là không thoát được việc có liên quan tới Tạ Miêu.Thật không ngờ, một tảng đá vừa cứng vừa lạnh như vậy lại có thể bị cô làm cho mềm nhũn, xuân tâm nảy mầm, trâu bò nha!Ngô Chính Phương liếc nhìn Tạ Miêu một cái đầy ngạc nhiên và thán phục, sau đó quay đầu lại, có chút lo lắng: “Anh Hàm Giang, anh làm được không?”Ngoại trừ học tiết thể dục thì Cố Hàm Giang rất ít khi đụng đến những môn thể thao như bóng đá bóng rổ, Ngô Chính Phương thực sự sợ anh bị mất mặt như xe bị tuột xích ngay trước mặt Tạ Miêu.Cố Hàm Giang không trả lời, giơ tay ném bóng bay vào rổ một cách tuyệt đẹp.Ngoài sân lập tức xuất hiện một làn sóng huyên náo“Giỏi quá đi, c*́ ném này thực sự rất đẹp!”“Bình thường c*̃ng không thấy Cố Hàm Giang chơi bóng rổ với ai, không ngờ kĩ thuật c*̉a cậu ấy không tệ nha.”Ngay cả Hứa Văn Lệ đang đứng cạnh Tạ Miêu cũng phải khen ngợi một câu: “Anh họ c*̉a Ngô Thục Cầm ném bóng chuẩn thật đấy.”Hai người đang nói chuyện thì Lâm Hạo ôm bóng rổ tới đây.“Thầy giáo thể dục c*̉a chúng ta đã đồng ý làm trọng tài cho chúng ta rồi, lát nữa thầy ấy tới thì sẽ bắt đầu thi đấy, mọi người khởi động đi.”Cậu xoay bóng rổ trên đầu ngón trỏ của mình hai vòng một cách khéo léo trông cực kì đẹp trai, đưa tay vứt bóng cho người khác, nhếch môi cười hỏi Tạ Miêu: “Cậu cũng đến cổ vũ cho tớ à?”“Tớ đến cổ vũ cho lớp chúng ta.” Tạ Miêu nói.“Đều như nhau.”Lâm Hạo nghiêng đầu, đúi tay phải vào trong túi quần: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”Cậu ta vừa nói vừa hơi liếc mắt sang một bên, quả nhiên đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm như vực sâu ở phía sau, tâm trạng lập tức tốt hơn..

Tạ Miêu không có hứng thú với trận bóng chút nào, đặc biệt khi có sự tham gia của Cố Hàm Giang.

Nhưng Hứa Văn Lệ lại muốn đi xem trò vui này, buổi trưa ăn vội ăn vàng rồi sốt ruột kéo cô ra ngoài, cô cũng chỉ có thể đi theo đến trường.

Không ngờ khi bọn họ đến nơi thì đã có rất nhiều người vây xung quanh sân bóng.

Nhìn từ xa đã thấy một mảnh toàn đầu tóc đen xì, ít nhất cũng phải hơn một trăm người, đông đến nỗi hai người không thể nào vào được.

Hứa Văn Lệ rất kinh ngạc: “Cho dù lớp chúng ta và lớp 11-7 đều tới hết thì cũng không thể có nhiều người như vậy chứ?”Tạ Miêu cũng hơi cạn lời rồi: “Có lẽ mọi người đều tương đối nhàn rỗi.

Hiếm khi có trò vui để xem mà.

”“Không đúng nha.

” Hứa Văn Lệ cau mày: “Cho dù là hiếm khi có trò vui để xem thì hôm nay cũng có quá nhiều bạn nữ tới đây rồi.

”Thế thì Tạ Miêu cũng không biết phải nói gì mới được đây, chẳng lẽ nói thẳng là người ta chưa chắc đã tới xem chơi bóng, khả năng cao là tới xem người à?Tạ Miêu đang do dự không biết có nên chen vào trong hãy không thì Trịnh Chí An đã nhìn thấy bọn họ: “Ủa, bạn cùng bàn, cậu cũng tới hả?”Cậu nhanh chóng kéo dạt bạn nam ở bên cạnh sang một bên: “Mau nhường một chút, Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ tới này.

”Bạn nữ xinh đẹp ở nơi nào cũng đều được hoan nghênh, chưa kể Tạ Miêu còn đảm đương giá trị nhan sắc cho lớp 10-1, là gương mặt đại diện cho lớp bọn họ.

Ở thời điểm như thế này, gương mặt đại điện nên đặt ở nơi dễ thấy nhất, làm vẻ vang cho lớp, sao có thể giấu ở sau người khác được.

Vừa nghe nói cô đã tới, các bạn nam vội vàng chen lấn sang bên cạnh để nhường chỗ cho Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ tiến lên phía trước.

Hứa Văn Lệ thấy vậy, liền kéo Tạ Miêu chen vào phía trong: “Cảm ơn.

”Hồ Thúy Nga bị chen đến mức bất mãn: “Cậu ta không phải là con ngoan trò giỏi à? Sao không quay lại lớp học mà đọc sách, chạy đến đây làm gì?”Không ai chú ý đến cô ta, Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ đã đứng ở hàng đầu tiên.

Tạ Miêu có đáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp, cô vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Các bạn học lớp 11-7 càng là hai mắt sáng ngời.

Đây là tới xem Cố Hàm Giang thi đấu à? Không phải cô luôn không để ý tới Cố Hàm Giang sao?Nhìn thấy Tạ Miêu, Ngô Chính Phương thì thầm vào tai Cố Hàm Giang để nhắc nhở anh: “Tạ Miêu đến rồi.

”Cố Hàm Giang đang vỗ bóng để tìm cảm giác chợt ngừng động tác một lát, đưa mắt nhìn ra bên ngoài sân bóng.

Khi nhìn thấy phản ứng này của anh, Ngô Chính Phương đã khẳng định được suy đoán trong lòng mình.

Sở dĩ ông anh họ có tính tình trầm lặng này c*̉a cậu sẽ tham gia vào loại hoạt động này, tám phần là không thoát được việc có liên quan tới Tạ Miêu.

Thật không ngờ, một tảng đá vừa cứng vừa lạnh như vậy lại có thể bị cô làm cho mềm nhũn, xuân tâm nảy mầm, trâu bò nha!Ngô Chính Phương liếc nhìn Tạ Miêu một cái đầy ngạc nhiên và thán phục, sau đó quay đầu lại, có chút lo lắng: “Anh Hàm Giang, anh làm được không?”Ngoại trừ học tiết thể dục thì Cố Hàm Giang rất ít khi đụng đến những môn thể thao như bóng đá bóng rổ, Ngô Chính Phương thực sự sợ anh bị mất mặt như xe bị tuột xích ngay trước mặt Tạ Miêu.

Cố Hàm Giang không trả lời, giơ tay ném bóng bay vào rổ một cách tuyệt đẹp.

Ngoài sân lập tức xuất hiện một làn sóng huyên náo“Giỏi quá đi, c*́ ném này thực sự rất đẹp!”“Bình thường c*̃ng không thấy Cố Hàm Giang chơi bóng rổ với ai, không ngờ kĩ thuật c*̉a cậu ấy không tệ nha.

”Ngay cả Hứa Văn Lệ đang đứng cạnh Tạ Miêu cũng phải khen ngợi một câu: “Anh họ c*̉a Ngô Thục Cầm ném bóng chuẩn thật đấy.

”Hai người đang nói chuyện thì Lâm Hạo ôm bóng rổ tới đây.

“Thầy giáo thể dục c*̉a chúng ta đã đồng ý làm trọng tài cho chúng ta rồi, lát nữa thầy ấy tới thì sẽ bắt đầu thi đấy, mọi người khởi động đi.

”Cậu xoay bóng rổ trên đầu ngón trỏ của mình hai vòng một cách khéo léo trông cực kì đẹp trai, đưa tay vứt bóng cho người khác, nhếch môi cười hỏi Tạ Miêu: “Cậu cũng đến cổ vũ cho tớ à?”“Tớ đến cổ vũ cho lớp chúng ta.

” Tạ Miêu nói.

“Đều như nhau.

”Lâm Hạo nghiêng đầu, đúi tay phải vào trong túi quần: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.

”Cậu ta vừa nói vừa hơi liếc mắt sang một bên, quả nhiên đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm như vực sâu ở phía sau, tâm trạng lập tức tốt hơn.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu không có hứng thú với trận bóng chút nào, đặc biệt khi có sự tham gia của Cố Hàm Giang.Nhưng Hứa Văn Lệ lại muốn đi xem trò vui này, buổi trưa ăn vội ăn vàng rồi sốt ruột kéo cô ra ngoài, cô cũng chỉ có thể đi theo đến trường.Không ngờ khi bọn họ đến nơi thì đã có rất nhiều người vây xung quanh sân bóng.Nhìn từ xa đã thấy một mảnh toàn đầu tóc đen xì, ít nhất cũng phải hơn một trăm người, đông đến nỗi hai người không thể nào vào được.Hứa Văn Lệ rất kinh ngạc: “Cho dù lớp chúng ta và lớp 11-7 đều tới hết thì cũng không thể có nhiều người như vậy chứ?”Tạ Miêu cũng hơi cạn lời rồi: “Có lẽ mọi người đều tương đối nhàn rỗi.Hiếm khi có trò vui để xem mà.”“Không đúng nha.” Hứa Văn Lệ cau mày: “Cho dù là hiếm khi có trò vui để xem thì hôm nay cũng có quá nhiều bạn nữ tới đây rồi.”Thế thì Tạ Miêu cũng không biết phải nói gì mới được đây, chẳng lẽ nói thẳng là người ta chưa chắc đã tới xem chơi bóng, khả năng cao là tới xem người à?Tạ Miêu đang do dự không biết có nên chen vào trong hãy không thì Trịnh Chí An đã nhìn thấy bọn họ: “Ủa, bạn cùng bàn, cậu cũng tới hả?”Cậu nhanh chóng kéo dạt bạn nam ở bên cạnh sang một bên: “Mau nhường một chút, Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ tới này.”Bạn nữ xinh đẹp ở nơi nào cũng đều được hoan nghênh, chưa kể Tạ Miêu còn đảm đương giá trị nhan sắc cho lớp 10-1, là gương mặt đại diện cho lớp bọn họ.Ở thời điểm như thế này, gương mặt đại điện nên đặt ở nơi dễ thấy nhất, làm vẻ vang cho lớp, sao có thể giấu ở sau người khác được.Vừa nghe nói cô đã tới, các bạn nam vội vàng chen lấn sang bên cạnh để nhường chỗ cho Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ tiến lên phía trước.Hứa Văn Lệ thấy vậy, liền kéo Tạ Miêu chen vào phía trong: “Cảm ơn.”Hồ Thúy Nga bị chen đến mức bất mãn: “Cậu ta không phải là con ngoan trò giỏi à? Sao không quay lại lớp học mà đọc sách, chạy đến đây làm gì?”Không ai chú ý đến cô ta, Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ đã đứng ở hàng đầu tiên.Tạ Miêu có đáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp, cô vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người.Các bạn học lớp 11-7 càng là hai mắt sáng ngời.Đây là tới xem Cố Hàm Giang thi đấu à? Không phải cô luôn không để ý tới Cố Hàm Giang sao?Nhìn thấy Tạ Miêu, Ngô Chính Phương thì thầm vào tai Cố Hàm Giang để nhắc nhở anh: “Tạ Miêu đến rồi.”Cố Hàm Giang đang vỗ bóng để tìm cảm giác chợt ngừng động tác một lát, đưa mắt nhìn ra bên ngoài sân bóng.Khi nhìn thấy phản ứng này của anh, Ngô Chính Phương đã khẳng định được suy đoán trong lòng mình.Sở dĩ ông anh họ có tính tình trầm lặng này c*̉a cậu sẽ tham gia vào loại hoạt động này, tám phần là không thoát được việc có liên quan tới Tạ Miêu.Thật không ngờ, một tảng đá vừa cứng vừa lạnh như vậy lại có thể bị cô làm cho mềm nhũn, xuân tâm nảy mầm, trâu bò nha!Ngô Chính Phương liếc nhìn Tạ Miêu một cái đầy ngạc nhiên và thán phục, sau đó quay đầu lại, có chút lo lắng: “Anh Hàm Giang, anh làm được không?”Ngoại trừ học tiết thể dục thì Cố Hàm Giang rất ít khi đụng đến những môn thể thao như bóng đá bóng rổ, Ngô Chính Phương thực sự sợ anh bị mất mặt như xe bị tuột xích ngay trước mặt Tạ Miêu.Cố Hàm Giang không trả lời, giơ tay ném bóng bay vào rổ một cách tuyệt đẹp.Ngoài sân lập tức xuất hiện một làn sóng huyên náo“Giỏi quá đi, c*́ ném này thực sự rất đẹp!”“Bình thường c*̃ng không thấy Cố Hàm Giang chơi bóng rổ với ai, không ngờ kĩ thuật c*̉a cậu ấy không tệ nha.”Ngay cả Hứa Văn Lệ đang đứng cạnh Tạ Miêu cũng phải khen ngợi một câu: “Anh họ c*̉a Ngô Thục Cầm ném bóng chuẩn thật đấy.”Hai người đang nói chuyện thì Lâm Hạo ôm bóng rổ tới đây.“Thầy giáo thể dục c*̉a chúng ta đã đồng ý làm trọng tài cho chúng ta rồi, lát nữa thầy ấy tới thì sẽ bắt đầu thi đấy, mọi người khởi động đi.”Cậu xoay bóng rổ trên đầu ngón trỏ của mình hai vòng một cách khéo léo trông cực kì đẹp trai, đưa tay vứt bóng cho người khác, nhếch môi cười hỏi Tạ Miêu: “Cậu cũng đến cổ vũ cho tớ à?”“Tớ đến cổ vũ cho lớp chúng ta.” Tạ Miêu nói.“Đều như nhau.”Lâm Hạo nghiêng đầu, đúi tay phải vào trong túi quần: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”Cậu ta vừa nói vừa hơi liếc mắt sang một bên, quả nhiên đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm như vực sâu ở phía sau, tâm trạng lập tức tốt hơn..

Chương 124