Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 126

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Trịnh Chí An không nói nên lời: “Bí quyết để Tạ Miêu thi đứng đầu toàn huyện, bố có muốn xem không?”“Bí quyết để Tạ Miêu thi đứng đầu toàn huyện à.” Thầy Trịnh đặt rìu chẻ c*̉i xuống, đi vào nhà rửa tay một lượt: “Lấy ra đi.”Trịnh Chí An: “! ”Đối xử khác biệt một cách rõ ràng như vậy, con có thể không phải là con đẻ của bố rồi.Thầy Trịnh xem ghi chép của Tạ Miêu trước, sau đó là vở ghi lỗi sai, càng xem vẻ mặt của ông lại càng trở nên nghiêm túc hơn, cuối cùng ông thậm chí còn cau mày suy nghĩ.Ông đã dạy học hơn 20 năm rồi, đương nhiên nhìn vấn đề sâu rộng hơn con trai của mình.Vở ghi chép c*̉a Tạ Miêu kết hợp với vở ghi lỗi sai, đấy rõ ràng là một phương pháp học tập hoàn chỉnh, đặc biệt hiệu quả khi ôn tập.Nếu như có thể phổ biến hơn, dù chỉ học được ba, bốn phần trong đó thì c*̃ng rất hữu ích để nâng cao thành tích cho học sinh.Đặc biệt là ghi chép này được sắp xếp dễ hiểu và phần trọng tâm rõ ràng, liếc mắt một cái là nhìn thấy tất cả các kiến thức mà ông đã từng nói qua.Thầy Trịnh nghiên cứu một lúc lâu, sau đó mới trả hai quyển vở cho con trai mình: “Bố đã bảo con phải học hỏi thật tốt, bây giờ con đã phục chưa?”Trịnh Chí An cười ha ha hai tiếng: “Bố, bố còn xem nữa không? Không xem thì con lấy để về chép lại đây.” Cậu quay người chạy vào phòng.Ngày hôm sau lên lớp, thầy Trịnh nhấn mạnh tới vở ghi lại lỗi sai c*̉a Tạ Miêu.“Phương pháp này cực kì hay, thầy đề nghị các em c*̃ng chuẩn bị một quyển vở, chuyên môn sửa sang lại những câu làm sai.Để tiện cho mọi người hiểu rõ điểm yếu của mình ở đâu, kịp thời kiểm tra bù đắp chỗ thiếu sót, cố gắng không mắc phải những sai lầm tương tự trong tương lai.”Một số học sinh học khá giỏi lập tức nhận ra những lợi ích khi làm điều này, quay đầu lại nhìn Tạ Miêu một cái, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.“Ngoài ra còn có vấn đề ghi chép trên lớp nữa.”Thầy Trịnh lại nói: “Thầy biết c*̃ng có người ghi chép bài trên lớp nhưng vẫn đề nghị các em xem c*̉a Tạ Miêu một chút, học tập phương pháp ghi chép c*̉a bạn ấy.Nếu thật sự không thể học được thì cứ chép một bản c*̃ng được.”Thế là sau giờ học, có người chạy tới mượn xem vở ghi chép và vở ghi lỗi sai c*̉a Tạ Miêu.Lúc ban đầu bọn họ vẫn còn nghi ngờ, sau khi lật vài trang, bọn họ quả quyết mang vở ghi chép về chép lại.Những người khác thấy vậy thì c*̃ng đều cảm thấy tò mò, đi tới bên cạnh nhìn xem.Sau đó không lâu, không chỉ vở ghi chép của Tạ Miêu mà còn có ghi chép mà người nọ chưa kịp chép xong đều đã được đặt trước.Ngô Thục Cầm nghe những người xung quanh thảo luận về vở ghi chép và vở ghi lại lỗi sai của Tạ Miêu, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cũng không có gợn sóng nào.Ha ha, cái này đã là gì, mấy người còn chưa thấy các đề luyện tập trước khi thi mà Tạ Miêu làm đâu.Tỉnh ra đề thi vào cấp 3 khó như vậy, cô cũng có thể tìm trúng rất nhiều dạng câu hỏi, nếu không, sao lớp bọn cô có thể thi tốt như vậy được.Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng buổi tối tan học, cô ấy đi về với Tạ Miêu, cô ấy vẫn xị mặt tỏ vẻ không chào đón Tạ Miêu như c*̃.Ai ngờ, khi đi đến cổng thôn, Cố Hàm Giang đột nhiên lấy từ trong cặp ra một xấp dày khăn tay rồi đưa cho Tạ Miêu.Ngô Thục Cầm nhìn thấy rằng ít nhất phải có một, hai chục cái,hoặc hai mươi, lập tức muốn nhếch khóe miệng.Đây là anh Hàm Giang lên cơn gì thế? Số khăn tay này đủ dùng trong vài năm.“Đây là bà cô bảo anh đưa cho em.” Cố Hàm Giang nói nhảm một cách nghiêm túc: “Bà ấy mua cho Thục Cầm nhiều quá, bảo tôi đưa mấy cái còn lại cho cô, dùng c*̃ rồi thì cứ vứt đi.”Đến lúc đó, cái khăn tay kia hoặc là ném vào thùng rác hoặc là làm giẻ lau, làm thế nào c*̃ng được.Nếu chỉ nhiều một, hai cái thì Tạ Miêu còn tin, nhưng nhiều như vậy ! Cô nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngô Thục Cầm.Ngô Thục Cầm đã được rèn luyện suốt một năm nay rồi, không đợi Cố Hàm Giang ra hiệu cho mình, cô ta đã lập tức hừ lạnh một tiếng.“Cậu nhìn tôi làm gì? Nếu không phải tôi không cần nhiều như vậy, tôi sẽ cho cậu chắc?”Tạ Miêu: “! ”Nhà họ Cố vừa mới sửa lại án xử sai, vậy mà đã giàu có như vậy à?Thời gian bước sang tháng 10, người nhà họ Cố còn chưa tới nhưng thi giữa kỳ đã tới trước..

Trịnh Chí An không nói nên lời: “Bí quyết để Tạ Miêu thi đứng đầu toàn huyện, bố có muốn xem không?”“Bí quyết để Tạ Miêu thi đứng đầu toàn huyện à.

” Thầy Trịnh đặt rìu chẻ c*̉i xuống, đi vào nhà rửa tay một lượt: “Lấy ra đi.

”Trịnh Chí An: “! ”Đối xử khác biệt một cách rõ ràng như vậy, con có thể không phải là con đẻ của bố rồi.

Thầy Trịnh xem ghi chép của Tạ Miêu trước, sau đó là vở ghi lỗi sai, càng xem vẻ mặt của ông lại càng trở nên nghiêm túc hơn, cuối cùng ông thậm chí còn cau mày suy nghĩ.

Ông đã dạy học hơn 20 năm rồi, đương nhiên nhìn vấn đề sâu rộng hơn con trai của mình.

Vở ghi chép c*̉a Tạ Miêu kết hợp với vở ghi lỗi sai, đấy rõ ràng là một phương pháp học tập hoàn chỉnh, đặc biệt hiệu quả khi ôn tập.

Nếu như có thể phổ biến hơn, dù chỉ học được ba, bốn phần trong đó thì c*̃ng rất hữu ích để nâng cao thành tích cho học sinh.

Đặc biệt là ghi chép này được sắp xếp dễ hiểu và phần trọng tâm rõ ràng, liếc mắt một cái là nhìn thấy tất cả các kiến thức mà ông đã từng nói qua.

Thầy Trịnh nghiên cứu một lúc lâu, sau đó mới trả hai quyển vở cho con trai mình: “Bố đã bảo con phải học hỏi thật tốt, bây giờ con đã phục chưa?”Trịnh Chí An cười ha ha hai tiếng: “Bố, bố còn xem nữa không? Không xem thì con lấy để về chép lại đây.

” Cậu quay người chạy vào phòng.

Ngày hôm sau lên lớp, thầy Trịnh nhấn mạnh tới vở ghi lại lỗi sai c*̉a Tạ Miêu.

“Phương pháp này cực kì hay, thầy đề nghị các em c*̃ng chuẩn bị một quyển vở, chuyên môn sửa sang lại những câu làm sai.

Để tiện cho mọi người hiểu rõ điểm yếu của mình ở đâu, kịp thời kiểm tra bù đắp chỗ thiếu sót, cố gắng không mắc phải những sai lầm tương tự trong tương lai.

”Một số học sinh học khá giỏi lập tức nhận ra những lợi ích khi làm điều này, quay đầu lại nhìn Tạ Miêu một cái, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.

“Ngoài ra còn có vấn đề ghi chép trên lớp nữa.

”Thầy Trịnh lại nói: “Thầy biết c*̃ng có người ghi chép bài trên lớp nhưng vẫn đề nghị các em xem c*̉a Tạ Miêu một chút, học tập phương pháp ghi chép c*̉a bạn ấy.

Nếu thật sự không thể học được thì cứ chép một bản c*̃ng được.

”Thế là sau giờ học, có người chạy tới mượn xem vở ghi chép và vở ghi lỗi sai c*̉a Tạ Miêu.

Lúc ban đầu bọn họ vẫn còn nghi ngờ, sau khi lật vài trang, bọn họ quả quyết mang vở ghi chép về chép lại.

Những người khác thấy vậy thì c*̃ng đều cảm thấy tò mò, đi tới bên cạnh nhìn xem.

Sau đó không lâu, không chỉ vở ghi chép của Tạ Miêu mà còn có ghi chép mà người nọ chưa kịp chép xong đều đã được đặt trước.

Ngô Thục Cầm nghe những người xung quanh thảo luận về vở ghi chép và vở ghi lại lỗi sai của Tạ Miêu, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cũng không có gợn sóng nào.

Ha ha, cái này đã là gì, mấy người còn chưa thấy các đề luyện tập trước khi thi mà Tạ Miêu làm đâu.

Tỉnh ra đề thi vào cấp 3 khó như vậy, cô cũng có thể tìm trúng rất nhiều dạng câu hỏi, nếu không, sao lớp bọn cô có thể thi tốt như vậy được.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng buổi tối tan học, cô ấy đi về với Tạ Miêu, cô ấy vẫn xị mặt tỏ vẻ không chào đón Tạ Miêu như c*̃.

Ai ngờ, khi đi đến cổng thôn, Cố Hàm Giang đột nhiên lấy từ trong cặp ra một xấp dày khăn tay rồi đưa cho Tạ Miêu.

Ngô Thục Cầm nhìn thấy rằng ít nhất phải có một, hai chục cái,hoặc hai mươi, lập tức muốn nhếch khóe miệng.

Đây là anh Hàm Giang lên cơn gì thế? Số khăn tay này đủ dùng trong vài năm.

“Đây là bà cô bảo anh đưa cho em.

” Cố Hàm Giang nói nhảm một cách nghiêm túc: “Bà ấy mua cho Thục Cầm nhiều quá, bảo tôi đưa mấy cái còn lại cho cô, dùng c*̃ rồi thì cứ vứt đi.

”Đến lúc đó, cái khăn tay kia hoặc là ném vào thùng rác hoặc là làm giẻ lau, làm thế nào c*̃ng được.

Nếu chỉ nhiều một, hai cái thì Tạ Miêu còn tin, nhưng nhiều như vậy ! Cô nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngô Thục Cầm.

Ngô Thục Cầm đã được rèn luyện suốt một năm nay rồi, không đợi Cố Hàm Giang ra hiệu cho mình, cô ta đã lập tức hừ lạnh một tiếng.

“Cậu nhìn tôi làm gì? Nếu không phải tôi không cần nhiều như vậy, tôi sẽ cho cậu chắc?”Tạ Miêu: “! ”Nhà họ Cố vừa mới sửa lại án xử sai, vậy mà đã giàu có như vậy à?Thời gian bước sang tháng 10, người nhà họ Cố còn chưa tới nhưng thi giữa kỳ đã tới trước.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Trịnh Chí An không nói nên lời: “Bí quyết để Tạ Miêu thi đứng đầu toàn huyện, bố có muốn xem không?”“Bí quyết để Tạ Miêu thi đứng đầu toàn huyện à.” Thầy Trịnh đặt rìu chẻ c*̉i xuống, đi vào nhà rửa tay một lượt: “Lấy ra đi.”Trịnh Chí An: “! ”Đối xử khác biệt một cách rõ ràng như vậy, con có thể không phải là con đẻ của bố rồi.Thầy Trịnh xem ghi chép của Tạ Miêu trước, sau đó là vở ghi lỗi sai, càng xem vẻ mặt của ông lại càng trở nên nghiêm túc hơn, cuối cùng ông thậm chí còn cau mày suy nghĩ.Ông đã dạy học hơn 20 năm rồi, đương nhiên nhìn vấn đề sâu rộng hơn con trai của mình.Vở ghi chép c*̉a Tạ Miêu kết hợp với vở ghi lỗi sai, đấy rõ ràng là một phương pháp học tập hoàn chỉnh, đặc biệt hiệu quả khi ôn tập.Nếu như có thể phổ biến hơn, dù chỉ học được ba, bốn phần trong đó thì c*̃ng rất hữu ích để nâng cao thành tích cho học sinh.Đặc biệt là ghi chép này được sắp xếp dễ hiểu và phần trọng tâm rõ ràng, liếc mắt một cái là nhìn thấy tất cả các kiến thức mà ông đã từng nói qua.Thầy Trịnh nghiên cứu một lúc lâu, sau đó mới trả hai quyển vở cho con trai mình: “Bố đã bảo con phải học hỏi thật tốt, bây giờ con đã phục chưa?”Trịnh Chí An cười ha ha hai tiếng: “Bố, bố còn xem nữa không? Không xem thì con lấy để về chép lại đây.” Cậu quay người chạy vào phòng.Ngày hôm sau lên lớp, thầy Trịnh nhấn mạnh tới vở ghi lại lỗi sai c*̉a Tạ Miêu.“Phương pháp này cực kì hay, thầy đề nghị các em c*̃ng chuẩn bị một quyển vở, chuyên môn sửa sang lại những câu làm sai.Để tiện cho mọi người hiểu rõ điểm yếu của mình ở đâu, kịp thời kiểm tra bù đắp chỗ thiếu sót, cố gắng không mắc phải những sai lầm tương tự trong tương lai.”Một số học sinh học khá giỏi lập tức nhận ra những lợi ích khi làm điều này, quay đầu lại nhìn Tạ Miêu một cái, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.“Ngoài ra còn có vấn đề ghi chép trên lớp nữa.”Thầy Trịnh lại nói: “Thầy biết c*̃ng có người ghi chép bài trên lớp nhưng vẫn đề nghị các em xem c*̉a Tạ Miêu một chút, học tập phương pháp ghi chép c*̉a bạn ấy.Nếu thật sự không thể học được thì cứ chép một bản c*̃ng được.”Thế là sau giờ học, có người chạy tới mượn xem vở ghi chép và vở ghi lỗi sai c*̉a Tạ Miêu.Lúc ban đầu bọn họ vẫn còn nghi ngờ, sau khi lật vài trang, bọn họ quả quyết mang vở ghi chép về chép lại.Những người khác thấy vậy thì c*̃ng đều cảm thấy tò mò, đi tới bên cạnh nhìn xem.Sau đó không lâu, không chỉ vở ghi chép của Tạ Miêu mà còn có ghi chép mà người nọ chưa kịp chép xong đều đã được đặt trước.Ngô Thục Cầm nghe những người xung quanh thảo luận về vở ghi chép và vở ghi lại lỗi sai của Tạ Miêu, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cũng không có gợn sóng nào.Ha ha, cái này đã là gì, mấy người còn chưa thấy các đề luyện tập trước khi thi mà Tạ Miêu làm đâu.Tỉnh ra đề thi vào cấp 3 khó như vậy, cô cũng có thể tìm trúng rất nhiều dạng câu hỏi, nếu không, sao lớp bọn cô có thể thi tốt như vậy được.Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng buổi tối tan học, cô ấy đi về với Tạ Miêu, cô ấy vẫn xị mặt tỏ vẻ không chào đón Tạ Miêu như c*̃.Ai ngờ, khi đi đến cổng thôn, Cố Hàm Giang đột nhiên lấy từ trong cặp ra một xấp dày khăn tay rồi đưa cho Tạ Miêu.Ngô Thục Cầm nhìn thấy rằng ít nhất phải có một, hai chục cái,hoặc hai mươi, lập tức muốn nhếch khóe miệng.Đây là anh Hàm Giang lên cơn gì thế? Số khăn tay này đủ dùng trong vài năm.“Đây là bà cô bảo anh đưa cho em.” Cố Hàm Giang nói nhảm một cách nghiêm túc: “Bà ấy mua cho Thục Cầm nhiều quá, bảo tôi đưa mấy cái còn lại cho cô, dùng c*̃ rồi thì cứ vứt đi.”Đến lúc đó, cái khăn tay kia hoặc là ném vào thùng rác hoặc là làm giẻ lau, làm thế nào c*̃ng được.Nếu chỉ nhiều một, hai cái thì Tạ Miêu còn tin, nhưng nhiều như vậy ! Cô nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngô Thục Cầm.Ngô Thục Cầm đã được rèn luyện suốt một năm nay rồi, không đợi Cố Hàm Giang ra hiệu cho mình, cô ta đã lập tức hừ lạnh một tiếng.“Cậu nhìn tôi làm gì? Nếu không phải tôi không cần nhiều như vậy, tôi sẽ cho cậu chắc?”Tạ Miêu: “! ”Nhà họ Cố vừa mới sửa lại án xử sai, vậy mà đã giàu có như vậy à?Thời gian bước sang tháng 10, người nhà họ Cố còn chưa tới nhưng thi giữa kỳ đã tới trước..

Chương 126