Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 135
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Vệ Quốc, Lưu Chiêu Đệ và hai vợ chồng Tạ Vệ Dân vừa trở về từ bên ngoài sau khi làm xong việc, vào cửa đã nghe được câu này, Lưu Chiêu Đệ lập tức đặt công c*̣ xuống.“Học cấp ba đâu có dễ như thế, thi không được vị trí thứ nhất c*̃ng là điều quá bình thường luôn, huống chi Tạ Miêu còn là một đứa con gái.Con nghe em dâu c*̉a con nói rằng lên cấp ba, con gái đều không theo kịp, nếu muốn có thành tích tốt thì đều phải là con trai cơ.”Chẳng có ai trong cả gia đình thích nghe điều này.Tạ Vệ Quốc trừng mắt nhìn bà ta một cái, thậm chí, Vương Quý Chi còn ném thẳng cái lõi ngô mới tách hạt được một nửa trong tay ra: “Mẹ thấy hôm nay con về sớm quá, còn chưa đủ mệt.Đúng lúc còn chưa cho lợn ăn đâu, con đi cho lợn ăn đi, còn có gà nữa……”Bà c*̣ vừa mở miệng đã sắp xếp một đống việc cho Lưu Chiêu Đệ.Lưu Chiêu Đệ hơi khó chịu: “Mẹ, con mới vừa từ ruộng về mà, còn chưa được bao lâu đâu.”“Bảo bà đi thì bà đi đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.” Tạ Vệ Quốc không hề đứng về phía vợ mình một chút nào.Lưu Chiêu Đệ lại nhìn về phía Tạ Kiến Hoa.Tạ Kiến Hao đã đưa cặp sách cho Tạ Kiến Trung, xắn tay áo lên: “Đi thôi mẹ, con giúp mẹ c*̀ng nhau làm.”“Đây là việc c*̉a đàn bà con gái, con là một đứa con trai làm cái gì mà làm!”Lưu Chiêu Đệ lẩm bẩm, miễn cường đi về phía nhà bếp.Bà ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, bà ta đã đi tới cửa rồi còn quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Miêu Miêu, lần này cháu thi đứng thứ mấy? Nếu cháu tụt dốc quá nhiều, trường học sẽ không miễn học phí cho cháu nữa à?“Bác cứ yên tâm, chắc chắn trường học sẽ không dừng việc miễn học phí cho cháu đâu.”Đôi mắt đào hoa c*̉a Tạ Miêu cong lên: “Mặc dù lần này cháu chỉ thi xếp thứ 41 toàn khối nhưng bài thi môn Tiếng Anh c*̉a cháu bị mất, cháu không được tính điểm môn Tiếng Anh.”Không được tính điểm môn Tiếng Anh mà còn có thể thi xếp thứ 41 toàn khối ư?Những người khác trong nhà họ Tạ nghe thấy thế thì nhíu mày lại: “Bài thi Tiếng Anh bị mất, sao lại mất?”Vương Qúy Chi còn nghệt mặt ra: “Bài thi c*̃ng có thể mất được à, trường học c*̃ng bất tài như vậy à? Không được, ngày mai bà phải đi hỏi thầy cô c*̉a con một chút, Miêu Miêu nhà chúng ta học giỏi như vậy, tại sao bọn họ làm mất một tờ bài thi thì đã trở thành thứ 41 toàn khối rồi?”“Bà ơi, trước tiên bà đừng tức giận, thầy giáo đã nói rõ là ngày mai sẽ có kết quả xử lý, nếu các thầy cô xử lý không tốt, bà lại đi.”Dù sao lên huyện c*̃ng hơi xa, Vương Quý Chi đã lớn tuổi rồi, Tạ Miêu nghĩ rằng nhà trường có thể xử lý tốt việc này nên không cần phải làm khổ bà c*̣ phải đi một chuyến.Vương Quý Chi ngẫm lại c*̃ng thấy có lý nên đè nén tức giận xuống.Ngày hôm sau, thầy Trịnh đã tới lớp học từ sáng sớm: “Lát nữa Tào Khiết đến thì bảo bạn ấy tới văn phòng c*̉a thầy một chuyến.”Tào Khiết thấy không tránh được, đành phải chạy tới khóc lóc kể lể với thầy Trịnh, nói rằng không có ai trong nhà cô ta quan tâm đến cô ta, c*̃ng sẽ không tới đâu.Thầy Trịnh kiên nhẫn hỏi địa chỉ nhà cô ta, ông sẽ tự mình tới nhà nói chuyện.Tào Khiết lại úp úp mở mở, khóc lóc cầu tình cho bản thân mình.Cô ta nói rằng nếu người nhà cô ta biết thì chắc chắn sẽ đánh mình, chắc chắn sẽ không cho cô ta đi học nữa, cô ta vẫn muốn được đi học, còn muốn thi đại học, cầu xin thầy giáo hãy cho cô ta một cơ hội.Nếu một học sinh bình thường khóc lóc như thế này, thầy Trịnh nhìn thấy thì có khi còn sẽ hơi mềm lòng.Nhưng cả ngày hôm qua, hình tượng ngoan ngoãn và hiểu chuyện c*̉a Tào Khiết trong lòng ông đã hoàn toàn sụp đổ.“Em không muốn gọi phụ huynh tới, đúng không?” Thầy Trịnh hỏi cô ta.Tào Khiết chỉ khóc và nói rằng sau này cô ta không bao giờ dám nữa, chứ không trả lời.“Được rồi, em về đi.” Thầy Trịnh đột nhiên nói.Tào Khiết còn tưởng rằng cuối c*̀ng ông đã mềm lòng, quyết định tha cho cô ta một lần nên cô ta luôn miệng nói cảm ơn.Khi quay về lớp học, mặc dù hai mắt c*̉a cô ta đỏ bừng nhưng tâm trạng lại rất tốt.Bạn c*̀ng bàn Lý Quốc Khánh lập tức hỏi cô ta xem thầy giáo tìm cô ta làm gì.Tào Khiết làm ra vẻ không thèm để ý: “Hiểu lầm nhỏ mà thôi, tớ đã giải thích rõ ràng rồi.”Lý Quốc Khánh cảm thấy yên tâm: “Tớ đã bảo cậu không phải là kiểu người như vậy mà, mấy người kia còn nói xấu cậu.”Ai ngờ vào giờ ra chơi sau hai tiết học, Ngô chí Cường vừa mới đi ra ngoài không lâu đã lại chạy về từ bên ngoài.“Tào Khiết, cậu còn nói cậu không trộm bài thi à, nhà trường đã đưa ra thông báo phê bình trên bảng tin đen rồi kìa!”.
Tạ Vệ Quốc, Lưu Chiêu Đệ và hai vợ chồng Tạ Vệ Dân vừa trở về từ bên ngoài sau khi làm xong việc, vào cửa đã nghe được câu này, Lưu Chiêu Đệ lập tức đặt công c*̣ xuống.
“Học cấp ba đâu có dễ như thế, thi không được vị trí thứ nhất c*̃ng là điều quá bình thường luôn, huống chi Tạ Miêu còn là một đứa con gái.
Con nghe em dâu c*̉a con nói rằng lên cấp ba, con gái đều không theo kịp, nếu muốn có thành tích tốt thì đều phải là con trai cơ.
”Chẳng có ai trong cả gia đình thích nghe điều này.
Tạ Vệ Quốc trừng mắt nhìn bà ta một cái, thậm chí, Vương Quý Chi còn ném thẳng cái lõi ngô mới tách hạt được một nửa trong tay ra: “Mẹ thấy hôm nay con về sớm quá, còn chưa đủ mệt.
Đúng lúc còn chưa cho lợn ăn đâu, con đi cho lợn ăn đi, còn có gà nữa……”Bà c*̣ vừa mở miệng đã sắp xếp một đống việc cho Lưu Chiêu Đệ.
Lưu Chiêu Đệ hơi khó chịu: “Mẹ, con mới vừa từ ruộng về mà, còn chưa được bao lâu đâu.
”“Bảo bà đi thì bà đi đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.
” Tạ Vệ Quốc không hề đứng về phía vợ mình một chút nào.
Lưu Chiêu Đệ lại nhìn về phía Tạ Kiến Hoa.
Tạ Kiến Hao đã đưa cặp sách cho Tạ Kiến Trung, xắn tay áo lên: “Đi thôi mẹ, con giúp mẹ c*̀ng nhau làm.
”“Đây là việc c*̉a đàn bà con gái, con là một đứa con trai làm cái gì mà làm!”Lưu Chiêu Đệ lẩm bẩm, miễn cường đi về phía nhà bếp.
Bà ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, bà ta đã đi tới cửa rồi còn quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Miêu Miêu, lần này cháu thi đứng thứ mấy? Nếu cháu tụt dốc quá nhiều, trường học sẽ không miễn học phí cho cháu nữa à?“Bác cứ yên tâm, chắc chắn trường học sẽ không dừng việc miễn học phí cho cháu đâu.
”Đôi mắt đào hoa c*̉a Tạ Miêu cong lên: “Mặc dù lần này cháu chỉ thi xếp thứ 41 toàn khối nhưng bài thi môn Tiếng Anh c*̉a cháu bị mất, cháu không được tính điểm môn Tiếng Anh.
”Không được tính điểm môn Tiếng Anh mà còn có thể thi xếp thứ 41 toàn khối ư?Những người khác trong nhà họ Tạ nghe thấy thế thì nhíu mày lại: “Bài thi Tiếng Anh bị mất, sao lại mất?”Vương Qúy Chi còn nghệt mặt ra: “Bài thi c*̃ng có thể mất được à, trường học c*̃ng bất tài như vậy à? Không được, ngày mai bà phải đi hỏi thầy cô c*̉a con một chút, Miêu Miêu nhà chúng ta học giỏi như vậy, tại sao bọn họ làm mất một tờ bài thi thì đã trở thành thứ 41 toàn khối rồi?”“Bà ơi, trước tiên bà đừng tức giận, thầy giáo đã nói rõ là ngày mai sẽ có kết quả xử lý, nếu các thầy cô xử lý không tốt, bà lại đi.
”Dù sao lên huyện c*̃ng hơi xa, Vương Quý Chi đã lớn tuổi rồi, Tạ Miêu nghĩ rằng nhà trường có thể xử lý tốt việc này nên không cần phải làm khổ bà c*̣ phải đi một chuyến.
Vương Quý Chi ngẫm lại c*̃ng thấy có lý nên đè nén tức giận xuống.
Ngày hôm sau, thầy Trịnh đã tới lớp học từ sáng sớm: “Lát nữa Tào Khiết đến thì bảo bạn ấy tới văn phòng c*̉a thầy một chuyến.
”Tào Khiết thấy không tránh được, đành phải chạy tới khóc lóc kể lể với thầy Trịnh, nói rằng không có ai trong nhà cô ta quan tâm đến cô ta, c*̃ng sẽ không tới đâu.
Thầy Trịnh kiên nhẫn hỏi địa chỉ nhà cô ta, ông sẽ tự mình tới nhà nói chuyện.
Tào Khiết lại úp úp mở mở, khóc lóc cầu tình cho bản thân mình.
Cô ta nói rằng nếu người nhà cô ta biết thì chắc chắn sẽ đánh mình, chắc chắn sẽ không cho cô ta đi học nữa, cô ta vẫn muốn được đi học, còn muốn thi đại học, cầu xin thầy giáo hãy cho cô ta một cơ hội.
Nếu một học sinh bình thường khóc lóc như thế này, thầy Trịnh nhìn thấy thì có khi còn sẽ hơi mềm lòng.
Nhưng cả ngày hôm qua, hình tượng ngoan ngoãn và hiểu chuyện c*̉a Tào Khiết trong lòng ông đã hoàn toàn sụp đổ.
“Em không muốn gọi phụ huynh tới, đúng không?” Thầy Trịnh hỏi cô ta.
Tào Khiết chỉ khóc và nói rằng sau này cô ta không bao giờ dám nữa, chứ không trả lời.
“Được rồi, em về đi.
” Thầy Trịnh đột nhiên nói.
Tào Khiết còn tưởng rằng cuối c*̀ng ông đã mềm lòng, quyết định tha cho cô ta một lần nên cô ta luôn miệng nói cảm ơn.
Khi quay về lớp học, mặc dù hai mắt c*̉a cô ta đỏ bừng nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Bạn c*̀ng bàn Lý Quốc Khánh lập tức hỏi cô ta xem thầy giáo tìm cô ta làm gì.
Tào Khiết làm ra vẻ không thèm để ý: “Hiểu lầm nhỏ mà thôi, tớ đã giải thích rõ ràng rồi.
”Lý Quốc Khánh cảm thấy yên tâm: “Tớ đã bảo cậu không phải là kiểu người như vậy mà, mấy người kia còn nói xấu cậu.
”Ai ngờ vào giờ ra chơi sau hai tiết học, Ngô chí Cường vừa mới đi ra ngoài không lâu đã lại chạy về từ bên ngoài.
“Tào Khiết, cậu còn nói cậu không trộm bài thi à, nhà trường đã đưa ra thông báo phê bình trên bảng tin đen rồi kìa!”.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Vệ Quốc, Lưu Chiêu Đệ và hai vợ chồng Tạ Vệ Dân vừa trở về từ bên ngoài sau khi làm xong việc, vào cửa đã nghe được câu này, Lưu Chiêu Đệ lập tức đặt công c*̣ xuống.“Học cấp ba đâu có dễ như thế, thi không được vị trí thứ nhất c*̃ng là điều quá bình thường luôn, huống chi Tạ Miêu còn là một đứa con gái.Con nghe em dâu c*̉a con nói rằng lên cấp ba, con gái đều không theo kịp, nếu muốn có thành tích tốt thì đều phải là con trai cơ.”Chẳng có ai trong cả gia đình thích nghe điều này.Tạ Vệ Quốc trừng mắt nhìn bà ta một cái, thậm chí, Vương Quý Chi còn ném thẳng cái lõi ngô mới tách hạt được một nửa trong tay ra: “Mẹ thấy hôm nay con về sớm quá, còn chưa đủ mệt.Đúng lúc còn chưa cho lợn ăn đâu, con đi cho lợn ăn đi, còn có gà nữa……”Bà c*̣ vừa mở miệng đã sắp xếp một đống việc cho Lưu Chiêu Đệ.Lưu Chiêu Đệ hơi khó chịu: “Mẹ, con mới vừa từ ruộng về mà, còn chưa được bao lâu đâu.”“Bảo bà đi thì bà đi đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.” Tạ Vệ Quốc không hề đứng về phía vợ mình một chút nào.Lưu Chiêu Đệ lại nhìn về phía Tạ Kiến Hoa.Tạ Kiến Hao đã đưa cặp sách cho Tạ Kiến Trung, xắn tay áo lên: “Đi thôi mẹ, con giúp mẹ c*̀ng nhau làm.”“Đây là việc c*̉a đàn bà con gái, con là một đứa con trai làm cái gì mà làm!”Lưu Chiêu Đệ lẩm bẩm, miễn cường đi về phía nhà bếp.Bà ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, bà ta đã đi tới cửa rồi còn quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Miêu Miêu, lần này cháu thi đứng thứ mấy? Nếu cháu tụt dốc quá nhiều, trường học sẽ không miễn học phí cho cháu nữa à?“Bác cứ yên tâm, chắc chắn trường học sẽ không dừng việc miễn học phí cho cháu đâu.”Đôi mắt đào hoa c*̉a Tạ Miêu cong lên: “Mặc dù lần này cháu chỉ thi xếp thứ 41 toàn khối nhưng bài thi môn Tiếng Anh c*̉a cháu bị mất, cháu không được tính điểm môn Tiếng Anh.”Không được tính điểm môn Tiếng Anh mà còn có thể thi xếp thứ 41 toàn khối ư?Những người khác trong nhà họ Tạ nghe thấy thế thì nhíu mày lại: “Bài thi Tiếng Anh bị mất, sao lại mất?”Vương Qúy Chi còn nghệt mặt ra: “Bài thi c*̃ng có thể mất được à, trường học c*̃ng bất tài như vậy à? Không được, ngày mai bà phải đi hỏi thầy cô c*̉a con một chút, Miêu Miêu nhà chúng ta học giỏi như vậy, tại sao bọn họ làm mất một tờ bài thi thì đã trở thành thứ 41 toàn khối rồi?”“Bà ơi, trước tiên bà đừng tức giận, thầy giáo đã nói rõ là ngày mai sẽ có kết quả xử lý, nếu các thầy cô xử lý không tốt, bà lại đi.”Dù sao lên huyện c*̃ng hơi xa, Vương Quý Chi đã lớn tuổi rồi, Tạ Miêu nghĩ rằng nhà trường có thể xử lý tốt việc này nên không cần phải làm khổ bà c*̣ phải đi một chuyến.Vương Quý Chi ngẫm lại c*̃ng thấy có lý nên đè nén tức giận xuống.Ngày hôm sau, thầy Trịnh đã tới lớp học từ sáng sớm: “Lát nữa Tào Khiết đến thì bảo bạn ấy tới văn phòng c*̉a thầy một chuyến.”Tào Khiết thấy không tránh được, đành phải chạy tới khóc lóc kể lể với thầy Trịnh, nói rằng không có ai trong nhà cô ta quan tâm đến cô ta, c*̃ng sẽ không tới đâu.Thầy Trịnh kiên nhẫn hỏi địa chỉ nhà cô ta, ông sẽ tự mình tới nhà nói chuyện.Tào Khiết lại úp úp mở mở, khóc lóc cầu tình cho bản thân mình.Cô ta nói rằng nếu người nhà cô ta biết thì chắc chắn sẽ đánh mình, chắc chắn sẽ không cho cô ta đi học nữa, cô ta vẫn muốn được đi học, còn muốn thi đại học, cầu xin thầy giáo hãy cho cô ta một cơ hội.Nếu một học sinh bình thường khóc lóc như thế này, thầy Trịnh nhìn thấy thì có khi còn sẽ hơi mềm lòng.Nhưng cả ngày hôm qua, hình tượng ngoan ngoãn và hiểu chuyện c*̉a Tào Khiết trong lòng ông đã hoàn toàn sụp đổ.“Em không muốn gọi phụ huynh tới, đúng không?” Thầy Trịnh hỏi cô ta.Tào Khiết chỉ khóc và nói rằng sau này cô ta không bao giờ dám nữa, chứ không trả lời.“Được rồi, em về đi.” Thầy Trịnh đột nhiên nói.Tào Khiết còn tưởng rằng cuối c*̀ng ông đã mềm lòng, quyết định tha cho cô ta một lần nên cô ta luôn miệng nói cảm ơn.Khi quay về lớp học, mặc dù hai mắt c*̉a cô ta đỏ bừng nhưng tâm trạng lại rất tốt.Bạn c*̀ng bàn Lý Quốc Khánh lập tức hỏi cô ta xem thầy giáo tìm cô ta làm gì.Tào Khiết làm ra vẻ không thèm để ý: “Hiểu lầm nhỏ mà thôi, tớ đã giải thích rõ ràng rồi.”Lý Quốc Khánh cảm thấy yên tâm: “Tớ đã bảo cậu không phải là kiểu người như vậy mà, mấy người kia còn nói xấu cậu.”Ai ngờ vào giờ ra chơi sau hai tiết học, Ngô chí Cường vừa mới đi ra ngoài không lâu đã lại chạy về từ bên ngoài.“Tào Khiết, cậu còn nói cậu không trộm bài thi à, nhà trường đã đưa ra thông báo phê bình trên bảng tin đen rồi kìa!”.