Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 138

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Khuôn mặt của Hồ Thúy Nga càng thêm căng cứng, tự mình giảo biện: “Ai biết được có phải cô ta tự làm bài hay không? "" Ai không tự mình làm bài?”Cô ta vừa dứt lời, cô giáo Mã vẻ mặt bình tĩnh bước vào lớp.Tạ Miêu vừa thấy, lập tức về chỗ ngồi của mình, lấy cuốn sách tiếng Anh và bút của mình ra.Cô giáo Mã nhìn chằm chằm Hồ Thúy Nga, lại hỏi một lần nữa: “Khi nãy em nói, ai không tự mình làm bài thi?”“Không, không có ai cả.” Hồ Thúy Nga lo lắng lắp bắp.“Nếu không có ai thì đừng nói lung tung.”Cô Mã mặt ủ rũ liếc nhìn phía dưới, không thấy Tào Khiết, sắc mặt càng đen hơn."Chuyện xảy ra trong kỳ thi giữa kỳ chắc các em đều biết, tôi cũng không nói thêm.Hôm nay tôi sẽ bầu lại một cán bộ môn tiếng Anh, Ngô Thục Cầm, sau này cán bộ lớp 1 sẽ do em đảm nhận.”Sau khi thể diện toàn bộ đều mất, tới cả chức cán bộ môn của Tào Khiết, cũng không còn.Mãi cho tới buổi trưa tan học, Tào Khiết cũng không trở lại.Khi Hứa Văn Lệ nhắc đến cô ta, cũng không biết nói tốt chuyện gì, “Trước đây thì tính tình xấu, biết giả vờ, hơi phiền phức, không ngờ gan cô ta lớn thế.Chị nói xem cô ta cả ngày trừng mắt với chị để làm gì, có sức lực đó thì dồn vào thi đại học không phải tốt sao?”Nhưng ở trên thế giới này, không phải tất cả mọi người khi rơi ở phía sau, đều muốn đá bản thân một cước, cổ vũ bản thân tiến lên phía trước.Tạ Miêu không trả lời, hỏi về tiếng Anh của cô ấy: “Chị thấy môn tiếng Anh của em cũng tạm, tại sao phát âm lại không tốt cho lắm?”“Phát âm của em không tốt sao?” Hứa Văn Lệ mông lung.Phản ứng này khiến Tạ Miêu nghẹn lời, “Em không phát hiện phát âm của em không chuẩn à?”“Không phát hiện ra, đây là cách mà giáo viên tiếng Anh cấp 2 của bọn em đã dạy.”Tạ Miêu: “…”Tạ Miêu suy nghĩ một hồi rồi quyết định tạm thời khoan đánh em họ mình."Ở trường cấp hai, chị thường lén viết bài học và từ đơn tiếng Anh vào buổi trưa.Bây giờ giáo viên sẽ kiểm tra cả bài học và từ vựng.Chị muốn đổi thời gian buổi trưa thành luyện đối thoại phát âm.Em có muốn học chung không?”" Được chứ.”Hứa Văn Lệ vô cùng ngưỡng mộ thành tích môn tiếng Anh của Tạ Miêu, sảng khoái đồng ý ngay.Hai người khoác tay nhau vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường, thầy Trịnh đột nhiên từ phía sau chạy xe đạp đuổi theo, “Hứa Văn Lệ, Tào Khiết là chị họ của em đúng không?”“Đúng ạ.” Hứa Văn Lệ gật đầu.Thầy Trịnh liền hỏi cô: "Vậy chắc chắn em biết địa chỉ nhà của em ấy đúng không? Em nói cho thầy biết, thầy qua nhà em ấy một chuyến.”Đợi Tào Khiết ở bên ngoài đói tới lảo đảo, không thể không về nhà ăn cơm, bước vào cửa liền thấy Thầy Trịnh đang nói chuyện với ba mẹ “Sự việc này vô cùng nghiêm trọng, hy vọng người lớn trong nhà phối hợp tốt với nhà trường để sửa sai cho em ấy…”Lúc đó trong đầu cô ta ong lên một tiếng, chỉ còn lại hai chữ ---Tiêu đời.Cả buổi chiều, Tào Khiết không hề tới lớp.Nhiều bạn cùng lớp đang thảo luận, có phải cô bị đăng thông báo phê bình là quá mất mặt, không muốn nghĩ tới nó.Tạ Miêu không để ý lắm, sau khi tan học buổi chiều,cô thu dọn cặp sách và đợi Ngô Thục Cầm ở cửa lớp.Nhìn thấy Cố Hàm Giang, cô không muốn nói nhiều, nhưng khi bước ra khỏi trường, cô ấy quay đầu lại và nghiêm túc cảm ơn họ.“Cố Hàm Giang, Ngô Thục Cầm, chuyện bài thi, cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”Bất kể là trước đó như thế nào, lần này người kia đã giúp đỡ một việc không hề nhỏ, nếu tới câu cảm ơn cũng không nói, có phần không còn gì để nói.Khi Cố Hàm Giang nghe thấy điều này lại nhìn sang Ngô Thục Cầm, ánh mắt hắn ta tối thăm thẳm.Ngô Thục Cầm ngay lập tức giơ tay để thề thốt, "Chuyện này không phải do em nói, em ngoài kể với thầy Trịnh, không hề hé ra với người khác một từ.”Cố Hàm Giang lại nhìn Tạ Miêu, chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”Chạy ra tới bãi rác là chuyện nhỏ sao?Tạ Miêu im lặng.Ngô Thục Cầm không nhịn được mà than thở, "Anh trốn học ba tiết, lại còn tốn công ngồi dán cả nửa ngày, đó là chuyện nhỏ à?"Cố Hàm Giang lại liếc cô một cái, nhấn mạnh với Tạ Miêu, “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”Khi chàng thiếu niên nói câu này, thần sắc rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tạ Miêu có chút cố chấp, có vẻ không khách sáo với cô ấy chút nào.Có thể thấy được hắn thật sự cảm thấy chỉ là nhấc tay chi lao, cũng không cần cảm tạ.Tạ Miêu có chút không hiểu được mạch não của hắn ta, ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy có lẽ hắn ta vẫn còn nhớ chuyện cô cứu hắn hồi năm ngoái.“Được thôi.” Cô không tranh luận với hắn nữa, “Phần ân huệ này tôi sẽ ghi nhớ.”Ngô Thục Cầm đứng một bên quan sát mà gấp gáp, vừa về tới trấn Kiến Thiết, liền lập tức kéo Cố Hàm Giang lại.“Anh tốn bao nhiêu công sức, chỉ vậy là kết thúc?” Cô trầm giọng hỏi hắn, “Anh không muốn nhân cơ hội để nhận chút báo đáp à?”Cố Hàm Giang không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.Ngô Thục Cầm quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trời lạnh rồi, để cô ấy đan cho anh chiếc khăn, hoặc để cô ấy cùng anh đi xem phim, dù sao cũng không thể làm việc một cách vô ích..."Nói được một nửa, cô mới giật mình phát hiện mình đã nói gì, vội vàng im lặng.Nhưng Cố Hàm Giang đã cau mày và rơi vào trầm ngâm, sau đó dứt khoát mặc kệ cô, bước chân nhanh chóng đi tới trước mặt Tạ Miêu."Anh đã đặt mua một bộ sách “Toàn tập toán lý hóa”.Đợi giao đến, em có thể giúp tôi xem trước xem nó dùng có tốt không.".

Khuôn mặt của Hồ Thúy Nga càng thêm căng cứng, tự mình giảo biện: “Ai biết được có phải cô ta tự làm bài hay không? "" Ai không tự mình làm bài?”Cô ta vừa dứt lời, cô giáo Mã vẻ mặt bình tĩnh bước vào lớp.Tạ Miêu vừa thấy, lập tức về chỗ ngồi của mình, lấy cuốn sách tiếng Anh và bút của mình ra.Cô giáo Mã nhìn chằm chằm Hồ Thúy Nga, lại hỏi một lần nữa: “Khi nãy em nói, ai không tự mình làm bài thi?”“Không, không có ai cả.” Hồ Thúy Nga lo lắng lắp bắp.“Nếu không có ai thì đừng nói lung tung.”Cô Mã mặt ủ rũ liếc nhìn phía dưới, không thấy Tào Khiết, sắc mặt càng đen hơn."Chuyện xảy ra trong kỳ thi giữa kỳ chắc các em đều biết, tôi cũng không nói thêm.

Hôm nay tôi sẽ bầu lại một cán bộ môn tiếng Anh, Ngô Thục Cầm, sau này cán bộ lớp 1 sẽ do em đảm nhận.”Sau khi thể diện toàn bộ đều mất, tới cả chức cán bộ môn của Tào Khiết, cũng không còn.Mãi cho tới buổi trưa tan học, Tào Khiết cũng không trở lại.Khi Hứa Văn Lệ nhắc đến cô ta, cũng không biết nói tốt chuyện gì, “Trước đây thì tính tình xấu, biết giả vờ, hơi phiền phức, không ngờ gan cô ta lớn thế.

Chị nói xem cô ta cả ngày trừng mắt với chị để làm gì, có sức lực đó thì dồn vào thi đại học không phải tốt sao?”Nhưng ở trên thế giới này, không phải tất cả mọi người khi rơi ở phía sau, đều muốn đá bản thân một cước, cổ vũ bản thân tiến lên phía trước.Tạ Miêu không trả lời, hỏi về tiếng Anh của cô ấy: “Chị thấy môn tiếng Anh của em cũng tạm, tại sao phát âm lại không tốt cho lắm?”“Phát âm của em không tốt sao?” Hứa Văn Lệ mông lung.Phản ứng này khiến Tạ Miêu nghẹn lời, “Em không phát hiện phát âm của em không chuẩn à?”“Không phát hiện ra, đây là cách mà giáo viên tiếng Anh cấp 2 của bọn em đã dạy.”Tạ Miêu: “…”Tạ Miêu suy nghĩ một hồi rồi quyết định tạm thời khoan đánh em họ mình."Ở trường cấp hai, chị thường lén viết bài học và từ đơn tiếng Anh vào buổi trưa.

Bây giờ giáo viên sẽ kiểm tra cả bài học và từ vựng.

Chị muốn đổi thời gian buổi trưa thành luyện đối thoại phát âm.

Em có muốn học chung không?”" Được chứ.

”Hứa Văn Lệ vô cùng ngưỡng mộ thành tích môn tiếng Anh của Tạ Miêu, sảng khoái đồng ý ngay.Hai người khoác tay nhau vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường, thầy Trịnh đột nhiên từ phía sau chạy xe đạp đuổi theo, “Hứa Văn Lệ, Tào Khiết là chị họ của em đúng không?”“Đúng ạ.” Hứa Văn Lệ gật đầu.Thầy Trịnh liền hỏi cô: "Vậy chắc chắn em biết địa chỉ nhà của em ấy đúng không? Em nói cho thầy biết, thầy qua nhà em ấy một chuyến.”Đợi Tào Khiết ở bên ngoài đói tới lảo đảo, không thể không về nhà ăn cơm, bước vào cửa liền thấy Thầy Trịnh đang nói chuyện với ba mẹ “Sự việc này vô cùng nghiêm trọng, hy vọng người lớn trong nhà phối hợp tốt với nhà trường để sửa sai cho em ấy…”Lúc đó trong đầu cô ta ong lên một tiếng, chỉ còn lại hai chữ ---Tiêu đời.Cả buổi chiều, Tào Khiết không hề tới lớp.Nhiều bạn cùng lớp đang thảo luận, có phải cô bị đăng thông báo phê bình là quá mất mặt, không muốn nghĩ tới nó.Tạ Miêu không để ý lắm, sau khi tan học buổi chiều,cô thu dọn cặp sách và đợi Ngô Thục Cầm ở cửa lớp.Nhìn thấy Cố Hàm Giang, cô không muốn nói nhiều, nhưng khi bước ra khỏi trường, cô ấy quay đầu lại và nghiêm túc cảm ơn họ.“Cố Hàm Giang, Ngô Thục Cầm, chuyện bài thi, cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”Bất kể là trước đó như thế nào, lần này người kia đã giúp đỡ một việc không hề nhỏ, nếu tới câu cảm ơn cũng không nói, có phần không còn gì để nói.Khi Cố Hàm Giang nghe thấy điều này lại nhìn sang Ngô Thục Cầm, ánh mắt hắn ta tối thăm thẳm.Ngô Thục Cầm ngay lập tức giơ tay để thề thốt, "Chuyện này không phải do em nói, em ngoài kể với thầy Trịnh, không hề hé ra với người khác một từ.”Cố Hàm Giang lại nhìn Tạ Miêu, chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”Chạy ra tới bãi rác là chuyện nhỏ sao?Tạ Miêu im lặng.Ngô Thục Cầm không nhịn được mà than thở, "Anh trốn học ba tiết, lại còn tốn công ngồi dán cả nửa ngày, đó là chuyện nhỏ à?"Cố Hàm Giang lại liếc cô một cái, nhấn mạnh với Tạ Miêu, “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”Khi chàng thiếu niên nói câu này, thần sắc rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tạ Miêu có chút cố chấp, có vẻ không khách sáo với cô ấy chút nào.Có thể thấy được hắn thật sự cảm thấy chỉ là nhấc tay chi lao, cũng không cần cảm tạ.Tạ Miêu có chút không hiểu được mạch não của hắn ta, ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy có lẽ hắn ta vẫn còn nhớ chuyện cô cứu hắn hồi năm ngoái.“Được thôi.” Cô không tranh luận với hắn nữa, “Phần ân huệ này tôi sẽ ghi nhớ.”Ngô Thục Cầm đứng một bên quan sát mà gấp gáp, vừa về tới trấn Kiến Thiết, liền lập tức kéo Cố Hàm Giang lại.“Anh tốn bao nhiêu công sức, chỉ vậy là kết thúc?” Cô trầm giọng hỏi hắn, “Anh không muốn nhân cơ hội để nhận chút báo đáp à?”Cố Hàm Giang không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.Ngô Thục Cầm quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trời lạnh rồi, để cô ấy đan cho anh chiếc khăn, hoặc để cô ấy cùng anh đi xem phim, dù sao cũng không thể làm việc một cách vô ích..."Nói được một nửa, cô mới giật mình phát hiện mình đã nói gì, vội vàng im lặng.Nhưng Cố Hàm Giang đã cau mày và rơi vào trầm ngâm, sau đó dứt khoát mặc kệ cô, bước chân nhanh chóng đi tới trước mặt Tạ Miêu."Anh đã đặt mua một bộ sách “Toàn tập toán lý hóa”.

Đợi giao đến, em có thể giúp tôi xem trước xem nó dùng có tốt không.".

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Khuôn mặt của Hồ Thúy Nga càng thêm căng cứng, tự mình giảo biện: “Ai biết được có phải cô ta tự làm bài hay không? "" Ai không tự mình làm bài?”Cô ta vừa dứt lời, cô giáo Mã vẻ mặt bình tĩnh bước vào lớp.Tạ Miêu vừa thấy, lập tức về chỗ ngồi của mình, lấy cuốn sách tiếng Anh và bút của mình ra.Cô giáo Mã nhìn chằm chằm Hồ Thúy Nga, lại hỏi một lần nữa: “Khi nãy em nói, ai không tự mình làm bài thi?”“Không, không có ai cả.” Hồ Thúy Nga lo lắng lắp bắp.“Nếu không có ai thì đừng nói lung tung.”Cô Mã mặt ủ rũ liếc nhìn phía dưới, không thấy Tào Khiết, sắc mặt càng đen hơn."Chuyện xảy ra trong kỳ thi giữa kỳ chắc các em đều biết, tôi cũng không nói thêm.Hôm nay tôi sẽ bầu lại một cán bộ môn tiếng Anh, Ngô Thục Cầm, sau này cán bộ lớp 1 sẽ do em đảm nhận.”Sau khi thể diện toàn bộ đều mất, tới cả chức cán bộ môn của Tào Khiết, cũng không còn.Mãi cho tới buổi trưa tan học, Tào Khiết cũng không trở lại.Khi Hứa Văn Lệ nhắc đến cô ta, cũng không biết nói tốt chuyện gì, “Trước đây thì tính tình xấu, biết giả vờ, hơi phiền phức, không ngờ gan cô ta lớn thế.Chị nói xem cô ta cả ngày trừng mắt với chị để làm gì, có sức lực đó thì dồn vào thi đại học không phải tốt sao?”Nhưng ở trên thế giới này, không phải tất cả mọi người khi rơi ở phía sau, đều muốn đá bản thân một cước, cổ vũ bản thân tiến lên phía trước.Tạ Miêu không trả lời, hỏi về tiếng Anh của cô ấy: “Chị thấy môn tiếng Anh của em cũng tạm, tại sao phát âm lại không tốt cho lắm?”“Phát âm của em không tốt sao?” Hứa Văn Lệ mông lung.Phản ứng này khiến Tạ Miêu nghẹn lời, “Em không phát hiện phát âm của em không chuẩn à?”“Không phát hiện ra, đây là cách mà giáo viên tiếng Anh cấp 2 của bọn em đã dạy.”Tạ Miêu: “…”Tạ Miêu suy nghĩ một hồi rồi quyết định tạm thời khoan đánh em họ mình."Ở trường cấp hai, chị thường lén viết bài học và từ đơn tiếng Anh vào buổi trưa.Bây giờ giáo viên sẽ kiểm tra cả bài học và từ vựng.Chị muốn đổi thời gian buổi trưa thành luyện đối thoại phát âm.Em có muốn học chung không?”" Được chứ.”Hứa Văn Lệ vô cùng ngưỡng mộ thành tích môn tiếng Anh của Tạ Miêu, sảng khoái đồng ý ngay.Hai người khoác tay nhau vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường, thầy Trịnh đột nhiên từ phía sau chạy xe đạp đuổi theo, “Hứa Văn Lệ, Tào Khiết là chị họ của em đúng không?”“Đúng ạ.” Hứa Văn Lệ gật đầu.Thầy Trịnh liền hỏi cô: "Vậy chắc chắn em biết địa chỉ nhà của em ấy đúng không? Em nói cho thầy biết, thầy qua nhà em ấy một chuyến.”Đợi Tào Khiết ở bên ngoài đói tới lảo đảo, không thể không về nhà ăn cơm, bước vào cửa liền thấy Thầy Trịnh đang nói chuyện với ba mẹ “Sự việc này vô cùng nghiêm trọng, hy vọng người lớn trong nhà phối hợp tốt với nhà trường để sửa sai cho em ấy…”Lúc đó trong đầu cô ta ong lên một tiếng, chỉ còn lại hai chữ ---Tiêu đời.Cả buổi chiều, Tào Khiết không hề tới lớp.Nhiều bạn cùng lớp đang thảo luận, có phải cô bị đăng thông báo phê bình là quá mất mặt, không muốn nghĩ tới nó.Tạ Miêu không để ý lắm, sau khi tan học buổi chiều,cô thu dọn cặp sách và đợi Ngô Thục Cầm ở cửa lớp.Nhìn thấy Cố Hàm Giang, cô không muốn nói nhiều, nhưng khi bước ra khỏi trường, cô ấy quay đầu lại và nghiêm túc cảm ơn họ.“Cố Hàm Giang, Ngô Thục Cầm, chuyện bài thi, cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”Bất kể là trước đó như thế nào, lần này người kia đã giúp đỡ một việc không hề nhỏ, nếu tới câu cảm ơn cũng không nói, có phần không còn gì để nói.Khi Cố Hàm Giang nghe thấy điều này lại nhìn sang Ngô Thục Cầm, ánh mắt hắn ta tối thăm thẳm.Ngô Thục Cầm ngay lập tức giơ tay để thề thốt, "Chuyện này không phải do em nói, em ngoài kể với thầy Trịnh, không hề hé ra với người khác một từ.”Cố Hàm Giang lại nhìn Tạ Miêu, chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”Chạy ra tới bãi rác là chuyện nhỏ sao?Tạ Miêu im lặng.Ngô Thục Cầm không nhịn được mà than thở, "Anh trốn học ba tiết, lại còn tốn công ngồi dán cả nửa ngày, đó là chuyện nhỏ à?"Cố Hàm Giang lại liếc cô một cái, nhấn mạnh với Tạ Miêu, “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”Khi chàng thiếu niên nói câu này, thần sắc rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tạ Miêu có chút cố chấp, có vẻ không khách sáo với cô ấy chút nào.Có thể thấy được hắn thật sự cảm thấy chỉ là nhấc tay chi lao, cũng không cần cảm tạ.Tạ Miêu có chút không hiểu được mạch não của hắn ta, ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy có lẽ hắn ta vẫn còn nhớ chuyện cô cứu hắn hồi năm ngoái.“Được thôi.” Cô không tranh luận với hắn nữa, “Phần ân huệ này tôi sẽ ghi nhớ.”Ngô Thục Cầm đứng một bên quan sát mà gấp gáp, vừa về tới trấn Kiến Thiết, liền lập tức kéo Cố Hàm Giang lại.“Anh tốn bao nhiêu công sức, chỉ vậy là kết thúc?” Cô trầm giọng hỏi hắn, “Anh không muốn nhân cơ hội để nhận chút báo đáp à?”Cố Hàm Giang không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.Ngô Thục Cầm quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trời lạnh rồi, để cô ấy đan cho anh chiếc khăn, hoặc để cô ấy cùng anh đi xem phim, dù sao cũng không thể làm việc một cách vô ích..."Nói được một nửa, cô mới giật mình phát hiện mình đã nói gì, vội vàng im lặng.Nhưng Cố Hàm Giang đã cau mày và rơi vào trầm ngâm, sau đó dứt khoát mặc kệ cô, bước chân nhanh chóng đi tới trước mặt Tạ Miêu."Anh đã đặt mua một bộ sách “Toàn tập toán lý hóa”.Đợi giao đến, em có thể giúp tôi xem trước xem nó dùng có tốt không.".

Chương 138