Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 153

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… “Chúng ta không gặp thằng bé mười mấy năm rồi, chúng ta có thể bỏ được sao?”Tống Vân nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu: “Tôi cũng chỉ có hai đứa là Hàm Giang và An An, một đứa đến bây giờ còn không có tin tức, một đứa tìm được rồi thì lại không muốn trở về với tôi.Ông nói xem, có phải Hàm Giang oán giận chúng ta lúc trước đưa thằng bé đi, để nó bị người ta hành hạ không?”“Hàm Giang là một đứa bé hiểu chuyện, bà đừng nghĩ nhiều.” Cố Tùng Niên an ủi bà.“Vậy vì sao nó tình nguyện ở lại làm phiền cô lớn mà không muốn đi cùng chúng ta?”“Chắc vì sang năm phải thi đại học.” Cố Tùng Niên trầm ngâm: “Dù sao chuyện học ở Bắc Kinh cũng không giống ở đây, thằng bé đột nhiên trở về, nói không chừng sẽ không theo kịp tiến độ ở trường, đến lúc đó còn phải ôn lại một năm.”“Thì ôn tập một năm.” Tống Vân nói: “Còn nữa, không phải ông muốn thằng bé tốt nghiệp cấp ba thì sẽ cho nó tham gia quân đội sao? Tham gia quân đội cũng không cần thi đại học.”“Đó là ý tưởng lúc đầu thôi.Tôi đã hỏi rồi, thành tích của Hàm Giang tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi vào trường quân đội sẽ không thành vấn đề.”“Vậy ông đồng ý để thằng bé ở lại học tốt nghiệp cấp ba sao?” Tống Vân ngồi bật dậy.“Nó không muốn đi, bà có thể làm gì nó? Giống lúc nhỏ gây chuyện thì lấy dây lưng đánh sao?”Tống Vân không nói.Con trai trở nên như bây giờ, bà đau lòng còn không kịp, sao có thể đánh anh chứ.Cố Tùng Niên ấn bà vào ổ chăn: “Được rồi, hai ngày này có thời gian, chúng ta tìm nó nói chuyện, nếu không được thì tính sau.”Tống Vân nằm trở về, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nghẹn ngào: “Lão Cố, ông nói xem sao người nhà họ Triệu lại nhẫn tâm như vậy? Lúc trước rõ ràng đồng ý sẽ chăm sóc Hàm Giang cho tốt, cuối cùng lại hành hạ thằng bé như vậy……”Nghĩ đến tính cách mẫn cảm và quái gở bây giờ của con trai, Cố Tùng Niên không khỏi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai vợ: “Nghe cô lớn nói, bây giờ thằng bé đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đón về, đồng chí Tống Vân, chúng ta cần phải kiên nhẫn.”Lúc hai vợ chồng Cố Tùng Niên và Tống Vân nói chuyện, Lưu Chiêu Đệ cũng đang hỏi người đàn ông nhà mình: “Hôm nay bố mẹ Cố Hàm Giang tới nói gì vậy? Sao nói từ hôn thì từ hôn?”Tạ Vệ Quốc làm việc một ngày đã mệt, buổi tối lúc ăn cơm còn uống chút rượu, lúc này đang mơ màng sắp ngủ.Nghe vợ hỏi như vậy, ông mơ màng trả lời: “Có từ hôn hay không thì cũng là chuyện nhà Vệ Dân, bà quan tâm như vậy làm gì?”“Đúng vậy.” Tạ Kiến Hoa mới vừa rửa chân xong chui vào ở chăn rồi ngáp một cái: “Dù sao chị của con cũng không thích Cố Hàm Giang, hủy hôn đúng lúc.”“Người lớn nói chuyện, con đừng xem vào!”Lưu Chiêu Đệ liếc cậu một cái, lại chuyển qua Tạ Vệ Quốc.“Cái gì mà chuyện nhà bọn họ? Đây rõ ràng là chuyện của cả gia đình chúng ta được chưa? Người nhà họ Cố có năng lực, nếu Miêu Miêu có thể gả đi thì ai trong chúng ta không được thơm lây chứ? Ông cũng đừng quên ông còn có con trai.”“Tôi có con trai.” Tạ Vệ Quốc xoay người mở mắt ra: “Nhưng con trai ông đây không có thiểu năng, tương lai phải kiếm cơm bằng chính bản lĩnh của mình.Nếu nó chỉ nghĩ dựa vào quan hệ của chị mà tìm công việc sống qua ngày thì đừng nhận tôi là bố.”Lưu Chiêu Đệ thấy nói ông không được, đành phải đi hỏi con trai nhà mình nhi: “Lúc ấy con cũng ở đó, rốt cuộc người họ Cố nói gì vậy?”“Không nói gì, chỉ nói muốn cho chị của con đến Bắc Kinh học.”Tạ Kiến Hoa có chút không kiên nhẫn: “Có phải mẹ muốn hành hạ con hay không? Con trai của mẹ có tay có chân, không bị tàn phế.”Lưu Chiêu Đệ chỉ nghe câu ở trước, cọ quậy ngồi khỏi ổ chăn.“Bọn họ cho Miêu Miêu lên Bắc Kinh học hành? Có phải Miêu Miêu cũng đồng ý hay không?”Bà vừa tức vừa gấp, hung hăng đấm chăn: “Sao con không nói sớm cho mẹ, cơ hội tốt như vậy, Miêu Miêu không đi thì cho con đi!”“Con đi làm gì? Con cũng có đính hôn như bọn họ đâu.” Tạ Kiến Hoa lầu bầu.Lưu Chiêu Đệ vừa nghe, trong lòng càng tức giận.Không bằng lúc trước cho Kiến Hoa nhà họ đính hôn với con gái nhà họ Cố, ít nhất chắc chắn con bé sẽ không luẩn quẩn muốn từ hôn.“Không được, cuộc hôn nhân này không thể từ bỏ như vậy được, sao cũng phải có ít nhất một chỗ tốt chứ.”Bà đẩy đẩy chồng mình: “Ngày mai ông tìm người họ Cố nói, Miêu Miêu không đi, Kiến Hoa của chúng ta đi.Đến lúc đó chờ Kiến Hoa của tôi tốt nghiệp đại học ở đó rồi tìm công việc, rồi còn vợ là người Bắc Kinh……”Lưu Chiêu Đệ nói nửa ngày, Tạ Vệ Quốc cũng không phản ứng, bà không khỏi đẩy một chút: “Vệ Quốc.”.

“Chúng ta không gặp thằng bé mười mấy năm rồi, chúng ta có thể bỏ được sao?”Tống Vân nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu: “Tôi cũng chỉ có hai đứa là Hàm Giang và An An, một đứa đến bây giờ còn không có tin tức, một đứa tìm được rồi thì lại không muốn trở về với tôi.

Ông nói xem, có phải Hàm Giang oán giận chúng ta lúc trước đưa thằng bé đi, để nó bị người ta hành hạ không?”“Hàm Giang là một đứa bé hiểu chuyện, bà đừng nghĩ nhiều.

” Cố Tùng Niên an ủi bà.

“Vậy vì sao nó tình nguyện ở lại làm phiền cô lớn mà không muốn đi cùng chúng ta?”“Chắc vì sang năm phải thi đại học.

” Cố Tùng Niên trầm ngâm: “Dù sao chuyện học ở Bắc Kinh cũng không giống ở đây, thằng bé đột nhiên trở về, nói không chừng sẽ không theo kịp tiến độ ở trường, đến lúc đó còn phải ôn lại một năm.

”“Thì ôn tập một năm.

” Tống Vân nói: “Còn nữa, không phải ông muốn thằng bé tốt nghiệp cấp ba thì sẽ cho nó tham gia quân đội sao? Tham gia quân đội cũng không cần thi đại học.

”“Đó là ý tưởng lúc đầu thôi.

Tôi đã hỏi rồi, thành tích của Hàm Giang tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi vào trường quân đội sẽ không thành vấn đề.

”“Vậy ông đồng ý để thằng bé ở lại học tốt nghiệp cấp ba sao?” Tống Vân ngồi bật dậy.

“Nó không muốn đi, bà có thể làm gì nó? Giống lúc nhỏ gây chuyện thì lấy dây lưng đánh sao?”Tống Vân không nói.

Con trai trở nên như bây giờ, bà đau lòng còn không kịp, sao có thể đánh anh chứ.

Cố Tùng Niên ấn bà vào ổ chăn: “Được rồi, hai ngày này có thời gian, chúng ta tìm nó nói chuyện, nếu không được thì tính sau.

”Tống Vân nằm trở về, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nghẹn ngào: “Lão Cố, ông nói xem sao người nhà họ Triệu lại nhẫn tâm như vậy? Lúc trước rõ ràng đồng ý sẽ chăm sóc Hàm Giang cho tốt, cuối cùng lại hành hạ thằng bé như vậy……”Nghĩ đến tính cách mẫn cảm và quái gở bây giờ của con trai, Cố Tùng Niên không khỏi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai vợ: “Nghe cô lớn nói, bây giờ thằng bé đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đón về, đồng chí Tống Vân, chúng ta cần phải kiên nhẫn.

”Lúc hai vợ chồng Cố Tùng Niên và Tống Vân nói chuyện, Lưu Chiêu Đệ cũng đang hỏi người đàn ông nhà mình: “Hôm nay bố mẹ Cố Hàm Giang tới nói gì vậy? Sao nói từ hôn thì từ hôn?”Tạ Vệ Quốc làm việc một ngày đã mệt, buổi tối lúc ăn cơm còn uống chút rượu, lúc này đang mơ màng sắp ngủ.

Nghe vợ hỏi như vậy, ông mơ màng trả lời: “Có từ hôn hay không thì cũng là chuyện nhà Vệ Dân, bà quan tâm như vậy làm gì?”“Đúng vậy.

” Tạ Kiến Hoa mới vừa rửa chân xong chui vào ở chăn rồi ngáp một cái: “Dù sao chị của con cũng không thích Cố Hàm Giang, hủy hôn đúng lúc.

”“Người lớn nói chuyện, con đừng xem vào!”Lưu Chiêu Đệ liếc cậu một cái, lại chuyển qua Tạ Vệ Quốc.

“Cái gì mà chuyện nhà bọn họ? Đây rõ ràng là chuyện của cả gia đình chúng ta được chưa? Người nhà họ Cố có năng lực, nếu Miêu Miêu có thể gả đi thì ai trong chúng ta không được thơm lây chứ? Ông cũng đừng quên ông còn có con trai.

”“Tôi có con trai.

” Tạ Vệ Quốc xoay người mở mắt ra: “Nhưng con trai ông đây không có thiểu năng, tương lai phải kiếm cơm bằng chính bản lĩnh của mình.

Nếu nó chỉ nghĩ dựa vào quan hệ của chị mà tìm công việc sống qua ngày thì đừng nhận tôi là bố.

”Lưu Chiêu Đệ thấy nói ông không được, đành phải đi hỏi con trai nhà mình nhi: “Lúc ấy con cũng ở đó, rốt cuộc người họ Cố nói gì vậy?”“Không nói gì, chỉ nói muốn cho chị của con đến Bắc Kinh học.

”Tạ Kiến Hoa có chút không kiên nhẫn: “Có phải mẹ muốn hành hạ con hay không? Con trai của mẹ có tay có chân, không bị tàn phế.

”Lưu Chiêu Đệ chỉ nghe câu ở trước, cọ quậy ngồi khỏi ổ chăn.

“Bọn họ cho Miêu Miêu lên Bắc Kinh học hành? Có phải Miêu Miêu cũng đồng ý hay không?”Bà vừa tức vừa gấp, hung hăng đấm chăn: “Sao con không nói sớm cho mẹ, cơ hội tốt như vậy, Miêu Miêu không đi thì cho con đi!”“Con đi làm gì? Con cũng có đính hôn như bọn họ đâu.

” Tạ Kiến Hoa lầu bầu.

Lưu Chiêu Đệ vừa nghe, trong lòng càng tức giận.

Không bằng lúc trước cho Kiến Hoa nhà họ đính hôn với con gái nhà họ Cố, ít nhất chắc chắn con bé sẽ không luẩn quẩn muốn từ hôn.

“Không được, cuộc hôn nhân này không thể từ bỏ như vậy được, sao cũng phải có ít nhất một chỗ tốt chứ.

”Bà đẩy đẩy chồng mình: “Ngày mai ông tìm người họ Cố nói, Miêu Miêu không đi, Kiến Hoa của chúng ta đi.

Đến lúc đó chờ Kiến Hoa của tôi tốt nghiệp đại học ở đó rồi tìm công việc, rồi còn vợ là người Bắc Kinh……”Lưu Chiêu Đệ nói nửa ngày, Tạ Vệ Quốc cũng không phản ứng, bà không khỏi đẩy một chút: “Vệ Quốc.

”.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… “Chúng ta không gặp thằng bé mười mấy năm rồi, chúng ta có thể bỏ được sao?”Tống Vân nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu: “Tôi cũng chỉ có hai đứa là Hàm Giang và An An, một đứa đến bây giờ còn không có tin tức, một đứa tìm được rồi thì lại không muốn trở về với tôi.Ông nói xem, có phải Hàm Giang oán giận chúng ta lúc trước đưa thằng bé đi, để nó bị người ta hành hạ không?”“Hàm Giang là một đứa bé hiểu chuyện, bà đừng nghĩ nhiều.” Cố Tùng Niên an ủi bà.“Vậy vì sao nó tình nguyện ở lại làm phiền cô lớn mà không muốn đi cùng chúng ta?”“Chắc vì sang năm phải thi đại học.” Cố Tùng Niên trầm ngâm: “Dù sao chuyện học ở Bắc Kinh cũng không giống ở đây, thằng bé đột nhiên trở về, nói không chừng sẽ không theo kịp tiến độ ở trường, đến lúc đó còn phải ôn lại một năm.”“Thì ôn tập một năm.” Tống Vân nói: “Còn nữa, không phải ông muốn thằng bé tốt nghiệp cấp ba thì sẽ cho nó tham gia quân đội sao? Tham gia quân đội cũng không cần thi đại học.”“Đó là ý tưởng lúc đầu thôi.Tôi đã hỏi rồi, thành tích của Hàm Giang tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi vào trường quân đội sẽ không thành vấn đề.”“Vậy ông đồng ý để thằng bé ở lại học tốt nghiệp cấp ba sao?” Tống Vân ngồi bật dậy.“Nó không muốn đi, bà có thể làm gì nó? Giống lúc nhỏ gây chuyện thì lấy dây lưng đánh sao?”Tống Vân không nói.Con trai trở nên như bây giờ, bà đau lòng còn không kịp, sao có thể đánh anh chứ.Cố Tùng Niên ấn bà vào ổ chăn: “Được rồi, hai ngày này có thời gian, chúng ta tìm nó nói chuyện, nếu không được thì tính sau.”Tống Vân nằm trở về, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nghẹn ngào: “Lão Cố, ông nói xem sao người nhà họ Triệu lại nhẫn tâm như vậy? Lúc trước rõ ràng đồng ý sẽ chăm sóc Hàm Giang cho tốt, cuối cùng lại hành hạ thằng bé như vậy……”Nghĩ đến tính cách mẫn cảm và quái gở bây giờ của con trai, Cố Tùng Niên không khỏi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai vợ: “Nghe cô lớn nói, bây giờ thằng bé đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đón về, đồng chí Tống Vân, chúng ta cần phải kiên nhẫn.”Lúc hai vợ chồng Cố Tùng Niên và Tống Vân nói chuyện, Lưu Chiêu Đệ cũng đang hỏi người đàn ông nhà mình: “Hôm nay bố mẹ Cố Hàm Giang tới nói gì vậy? Sao nói từ hôn thì từ hôn?”Tạ Vệ Quốc làm việc một ngày đã mệt, buổi tối lúc ăn cơm còn uống chút rượu, lúc này đang mơ màng sắp ngủ.Nghe vợ hỏi như vậy, ông mơ màng trả lời: “Có từ hôn hay không thì cũng là chuyện nhà Vệ Dân, bà quan tâm như vậy làm gì?”“Đúng vậy.” Tạ Kiến Hoa mới vừa rửa chân xong chui vào ở chăn rồi ngáp một cái: “Dù sao chị của con cũng không thích Cố Hàm Giang, hủy hôn đúng lúc.”“Người lớn nói chuyện, con đừng xem vào!”Lưu Chiêu Đệ liếc cậu một cái, lại chuyển qua Tạ Vệ Quốc.“Cái gì mà chuyện nhà bọn họ? Đây rõ ràng là chuyện của cả gia đình chúng ta được chưa? Người nhà họ Cố có năng lực, nếu Miêu Miêu có thể gả đi thì ai trong chúng ta không được thơm lây chứ? Ông cũng đừng quên ông còn có con trai.”“Tôi có con trai.” Tạ Vệ Quốc xoay người mở mắt ra: “Nhưng con trai ông đây không có thiểu năng, tương lai phải kiếm cơm bằng chính bản lĩnh của mình.Nếu nó chỉ nghĩ dựa vào quan hệ của chị mà tìm công việc sống qua ngày thì đừng nhận tôi là bố.”Lưu Chiêu Đệ thấy nói ông không được, đành phải đi hỏi con trai nhà mình nhi: “Lúc ấy con cũng ở đó, rốt cuộc người họ Cố nói gì vậy?”“Không nói gì, chỉ nói muốn cho chị của con đến Bắc Kinh học.”Tạ Kiến Hoa có chút không kiên nhẫn: “Có phải mẹ muốn hành hạ con hay không? Con trai của mẹ có tay có chân, không bị tàn phế.”Lưu Chiêu Đệ chỉ nghe câu ở trước, cọ quậy ngồi khỏi ổ chăn.“Bọn họ cho Miêu Miêu lên Bắc Kinh học hành? Có phải Miêu Miêu cũng đồng ý hay không?”Bà vừa tức vừa gấp, hung hăng đấm chăn: “Sao con không nói sớm cho mẹ, cơ hội tốt như vậy, Miêu Miêu không đi thì cho con đi!”“Con đi làm gì? Con cũng có đính hôn như bọn họ đâu.” Tạ Kiến Hoa lầu bầu.Lưu Chiêu Đệ vừa nghe, trong lòng càng tức giận.Không bằng lúc trước cho Kiến Hoa nhà họ đính hôn với con gái nhà họ Cố, ít nhất chắc chắn con bé sẽ không luẩn quẩn muốn từ hôn.“Không được, cuộc hôn nhân này không thể từ bỏ như vậy được, sao cũng phải có ít nhất một chỗ tốt chứ.”Bà đẩy đẩy chồng mình: “Ngày mai ông tìm người họ Cố nói, Miêu Miêu không đi, Kiến Hoa của chúng ta đi.Đến lúc đó chờ Kiến Hoa của tôi tốt nghiệp đại học ở đó rồi tìm công việc, rồi còn vợ là người Bắc Kinh……”Lưu Chiêu Đệ nói nửa ngày, Tạ Vệ Quốc cũng không phản ứng, bà không khỏi đẩy một chút: “Vệ Quốc.”.

Chương 153