Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 188
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Nói đoạn, cô ta xoay người định đi ra ngoài, “Tôi thấy chúng ta cũng không cần khảo sát nữa, căn bản chẳng khảo sát ra được gì.Không được, nhất định phải phản ánh chuyện này với Sở giáo dục thành phố, không thể để bọn họ coi tất cả mọi người thành kẻ ngốc mà lừa được.”“Tiểu Đường.”Vương Chấn Hưng vội gọi cô ta lại, cau mày, “Đến cũng đã đến rồi, hỏi thêm vài người nữa đi, không thể nghe lời nói từ một phía của cô bé kia được.”Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ông luôn cảm thấy hiệu trưởng trường Nhất Cao không phải loại người chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, cũng không nhất thiết phải dựng lên một chuyện giả dối vừa chọc đã thủng như này.Dù sao nếu để người khác biết được, trường của bọn họ sẽ trở thành trò hề lớn nhất cả thành phố.Thấy Vương Chấn Hưng vẫn kiên trì, Đường Quyên cười giễu một tiếng, gật đầu, “Được.”Nếu anh ta đã không thấy quan tài chưa đổ lệ thì cô ta sẽ giúp anh ta một lần, để anh ta tự từ bỏ.Đường Quyên đưa mắt nhìn xung quanh, bước đến chỗ hai học sinh phía không xa, “Mấy bạn đã nghe đến Góc Tiếng Anh bao giờ chưa?”Cố Hàm Giang vừa tan học chẳng bao lâu đã phát hiện Tôn Thúy Bình học cùng lớp cậu đi theo sau cậu.Cậu không đếm xỉa đến nhưng Tôn Thúy Bình lại là người không nhẫn nhịn được trước, ngăn cậu lại hỏi cậu có thể dẫn cô ta đến tham gia Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) không, lại đỏ mặt dò hỏi sau này cậu muốn học ở trường đại học nào trong thành phố, bộ dạng ngượng nghịu.Cố Hàm Giang vừa thấy thế đã nhíu mày, “Tôi học đại học nào thì liên quan gì đến cậu?” Lời của cậu khiến Tôn Thúy Bình cứng họng, hồi lâu không đáp lại được.Đúng lúc này Đường Quyên đến dò hòi hai người về Góc Tiếng Anh, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời ngay.“Cũng chưa nghe bao giờ sao?”Đường Quyên coi là bọn họ không biết Góc Tiếng Anh là gì, bị hỏi mà không trả lời được, quay đầu nói với Vương Chấn Hưng: “Tôi đã bảo hỏi bao nhiêu người cũng giống nhau cả thôi, trường Nhất Cao căn bản chẳng có Góc Tiếng Anh gì kia, thành tích Tiếng Anh của cái cô Tạ Miêu kia chắc chắn là giả.”Vừa nghe cô ta nhắc đến Tạ Miêu, Cố Hàm Giang vốn đang định quay người đi khỏi đó bỗng đột ngột dừng bước, “Cô nói cái gì?”Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn ẩn chứa sự bén nhọn như lưỡi dao, khiến Đường Quyên nghe thấy mà ngây người.Vương Chấn Hưng đã nhíu mày tiến lên hỏi: “Em học sinh này, tôi là một giáo viên Tiếng Anh, họ Vương.Tôi nghe nói trường các em lập ra Góc Tiếng Anh, rất có ích cho việc nâng cao thành tích Tiếng Anh, cho nên muốn hỏi thăm em về tình hình lập ra cụ thể.”“Thầy muốn tìm hiểu tình hình gì ạ?” Cố Hàm Giang bỗng hỏi ông bằng Tiếng Anh.Cậu nam sinh này phản ứng rất nhanh, khẩu ngữ phát âm cũng rất chuẩn.Mắt Vương Chấn Hưng sáng lên, vội trả lời cậu bằng Tiếng Anh: “Thầy muốn tìm hiểu Góc Tiếng Anh của các em thành lập khi nào, còn có thời gian hoạt động lúc bình thường.Nghe nói bạn Tạ Miêu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, em có thể nói cụ thể một chút cho thầy không?”“Được ạ.”Cố Hàm Giang nhìn Đường Quyên một cái, nói: “Góc Tiếng Anh do bạn Tạ Miêu lớp 10 (1) lập ra vào tháng mười năm ngoái...”Từ lúc Cố Hàm Giang nói chuyện với Vương Chấn Hưng bằng Tiếng Anh, sắc mặt Đường Quyên đã không tốt lắm, nhất là sau khi Cố Hàm Giang nhìn cô ta một cái.Nhưng ngay cả những câu hỏi khá chi tiết và lắt léo mà cô ta hỏi, Cố Hàm Giang đều trả lời được, rõ ràng Góc Tiếng Anh là chuyện có thật.Vẻ mặt Đường Quyên hơi bẽ bàng, Tôn Thúy Bình đứng cạnh đó như thể đang nghe tiếng người ngoài hành tinh thì nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy người trước mắt vừa lạ lẫm vừa xa cách.Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Hàm Giang nói nhiều như vậy.Cậu thật sự thích Tiếng Anh như vậy sao?Hỏi Cố Hàm Giang xong, Vương Chấn Hưng lại vào trong trường hỏi mấy học sinh khác.Trong số học sinh này, có người chỉ nghe nói Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) qua lời của giáo viên, có người vừa nhắc đến đã tỏ ra hớn hở.Hỏi được khoảng bốn năm người, Vương Chấn Hưng dừng lại, cười nói với Đường Quyên đã im lặng hồi lâu: “Tiếng Anh của cậu nam sinh ban nãy không tồi nhỉ? Tôi thấy cậu ấy không kém mấy học sinh mũi nhọn trường ta chút nào.”Đường Quyên bị một phen bẽ mặt, sắc mặt vốn không tốt, nhìn thấy nụ cười của Vương Chấn Hưng thì càng cảm thấy đó là lời chế giễu đối với mình.“Tiếng Anh của cậu ta tốt, không có nghĩa Tiếng Anh của Tạ Miêu cũng tốt.”.
Nói đoạn, cô ta xoay người định đi ra ngoài, “Tôi thấy chúng ta cũng không cần khảo sát nữa, căn bản chẳng khảo sát ra được gì.
Không được, nhất định phải phản ánh chuyện này với Sở giáo dục thành phố, không thể để bọn họ coi tất cả mọi người thành kẻ ngốc mà lừa được.”“Tiểu Đường.”Vương Chấn Hưng vội gọi cô ta lại, cau mày, “Đến cũng đã đến rồi, hỏi thêm vài người nữa đi, không thể nghe lời nói từ một phía của cô bé kia được.”Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ông luôn cảm thấy hiệu trưởng trường Nhất Cao không phải loại người chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, cũng không nhất thiết phải dựng lên một chuyện giả dối vừa chọc đã thủng như này.
Dù sao nếu để người khác biết được, trường của bọn họ sẽ trở thành trò hề lớn nhất cả thành phố.Thấy Vương Chấn Hưng vẫn kiên trì, Đường Quyên cười giễu một tiếng, gật đầu, “Được.”Nếu anh ta đã không thấy quan tài chưa đổ lệ thì cô ta sẽ giúp anh ta một lần, để anh ta tự từ bỏ.Đường Quyên đưa mắt nhìn xung quanh, bước đến chỗ hai học sinh phía không xa, “Mấy bạn đã nghe đến Góc Tiếng Anh bao giờ chưa?”Cố Hàm Giang vừa tan học chẳng bao lâu đã phát hiện Tôn Thúy Bình học cùng lớp cậu đi theo sau cậu.Cậu không đếm xỉa đến nhưng Tôn Thúy Bình lại là người không nhẫn nhịn được trước, ngăn cậu lại hỏi cậu có thể dẫn cô ta đến tham gia Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) không, lại đỏ mặt dò hỏi sau này cậu muốn học ở trường đại học nào trong thành phố, bộ dạng ngượng nghịu.Cố Hàm Giang vừa thấy thế đã nhíu mày, “Tôi học đại học nào thì liên quan gì đến cậu?” Lời của cậu khiến Tôn Thúy Bình cứng họng, hồi lâu không đáp lại được.Đúng lúc này Đường Quyên đến dò hòi hai người về Góc Tiếng Anh, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời ngay.“Cũng chưa nghe bao giờ sao?”Đường Quyên coi là bọn họ không biết Góc Tiếng Anh là gì, bị hỏi mà không trả lời được, quay đầu nói với Vương Chấn Hưng: “Tôi đã bảo hỏi bao nhiêu người cũng giống nhau cả thôi, trường Nhất Cao căn bản chẳng có Góc Tiếng Anh gì kia, thành tích Tiếng Anh của cái cô Tạ Miêu kia chắc chắn là giả.”Vừa nghe cô ta nhắc đến Tạ Miêu, Cố Hàm Giang vốn đang định quay người đi khỏi đó bỗng đột ngột dừng bước, “Cô nói cái gì?”Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn ẩn chứa sự bén nhọn như lưỡi dao, khiến Đường Quyên nghe thấy mà ngây người.Vương Chấn Hưng đã nhíu mày tiến lên hỏi: “Em học sinh này, tôi là một giáo viên Tiếng Anh, họ Vương.
Tôi nghe nói trường các em lập ra Góc Tiếng Anh, rất có ích cho việc nâng cao thành tích Tiếng Anh, cho nên muốn hỏi thăm em về tình hình lập ra cụ thể.”“Thầy muốn tìm hiểu tình hình gì ạ?” Cố Hàm Giang bỗng hỏi ông bằng Tiếng Anh.Cậu nam sinh này phản ứng rất nhanh, khẩu ngữ phát âm cũng rất chuẩn.Mắt Vương Chấn Hưng sáng lên, vội trả lời cậu bằng Tiếng Anh: “Thầy muốn tìm hiểu Góc Tiếng Anh của các em thành lập khi nào, còn có thời gian hoạt động lúc bình thường.
Nghe nói bạn Tạ Miêu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, em có thể nói cụ thể một chút cho thầy không?”“Được ạ.”Cố Hàm Giang nhìn Đường Quyên một cái, nói: “Góc Tiếng Anh do bạn Tạ Miêu lớp 10 (1) lập ra vào tháng mười năm ngoái...”Từ lúc Cố Hàm Giang nói chuyện với Vương Chấn Hưng bằng Tiếng Anh, sắc mặt Đường Quyên đã không tốt lắm, nhất là sau khi Cố Hàm Giang nhìn cô ta một cái.Nhưng ngay cả những câu hỏi khá chi tiết và lắt léo mà cô ta hỏi, Cố Hàm Giang đều trả lời được, rõ ràng Góc Tiếng Anh là chuyện có thật.Vẻ mặt Đường Quyên hơi bẽ bàng, Tôn Thúy Bình đứng cạnh đó như thể đang nghe tiếng người ngoài hành tinh thì nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy người trước mắt vừa lạ lẫm vừa xa cách.Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Hàm Giang nói nhiều như vậy.
Cậu thật sự thích Tiếng Anh như vậy sao?Hỏi Cố Hàm Giang xong, Vương Chấn Hưng lại vào trong trường hỏi mấy học sinh khác.Trong số học sinh này, có người chỉ nghe nói Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) qua lời của giáo viên, có người vừa nhắc đến đã tỏ ra hớn hở.Hỏi được khoảng bốn năm người, Vương Chấn Hưng dừng lại, cười nói với Đường Quyên đã im lặng hồi lâu: “Tiếng Anh của cậu nam sinh ban nãy không tồi nhỉ? Tôi thấy cậu ấy không kém mấy học sinh mũi nhọn trường ta chút nào.”Đường Quyên bị một phen bẽ mặt, sắc mặt vốn không tốt, nhìn thấy nụ cười của Vương Chấn Hưng thì càng cảm thấy đó là lời chế giễu đối với mình.“Tiếng Anh của cậu ta tốt, không có nghĩa Tiếng Anh của Tạ Miêu cũng tốt.”.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Nói đoạn, cô ta xoay người định đi ra ngoài, “Tôi thấy chúng ta cũng không cần khảo sát nữa, căn bản chẳng khảo sát ra được gì.Không được, nhất định phải phản ánh chuyện này với Sở giáo dục thành phố, không thể để bọn họ coi tất cả mọi người thành kẻ ngốc mà lừa được.”“Tiểu Đường.”Vương Chấn Hưng vội gọi cô ta lại, cau mày, “Đến cũng đã đến rồi, hỏi thêm vài người nữa đi, không thể nghe lời nói từ một phía của cô bé kia được.”Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ông luôn cảm thấy hiệu trưởng trường Nhất Cao không phải loại người chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, cũng không nhất thiết phải dựng lên một chuyện giả dối vừa chọc đã thủng như này.Dù sao nếu để người khác biết được, trường của bọn họ sẽ trở thành trò hề lớn nhất cả thành phố.Thấy Vương Chấn Hưng vẫn kiên trì, Đường Quyên cười giễu một tiếng, gật đầu, “Được.”Nếu anh ta đã không thấy quan tài chưa đổ lệ thì cô ta sẽ giúp anh ta một lần, để anh ta tự từ bỏ.Đường Quyên đưa mắt nhìn xung quanh, bước đến chỗ hai học sinh phía không xa, “Mấy bạn đã nghe đến Góc Tiếng Anh bao giờ chưa?”Cố Hàm Giang vừa tan học chẳng bao lâu đã phát hiện Tôn Thúy Bình học cùng lớp cậu đi theo sau cậu.Cậu không đếm xỉa đến nhưng Tôn Thúy Bình lại là người không nhẫn nhịn được trước, ngăn cậu lại hỏi cậu có thể dẫn cô ta đến tham gia Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) không, lại đỏ mặt dò hỏi sau này cậu muốn học ở trường đại học nào trong thành phố, bộ dạng ngượng nghịu.Cố Hàm Giang vừa thấy thế đã nhíu mày, “Tôi học đại học nào thì liên quan gì đến cậu?” Lời của cậu khiến Tôn Thúy Bình cứng họng, hồi lâu không đáp lại được.Đúng lúc này Đường Quyên đến dò hòi hai người về Góc Tiếng Anh, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời ngay.“Cũng chưa nghe bao giờ sao?”Đường Quyên coi là bọn họ không biết Góc Tiếng Anh là gì, bị hỏi mà không trả lời được, quay đầu nói với Vương Chấn Hưng: “Tôi đã bảo hỏi bao nhiêu người cũng giống nhau cả thôi, trường Nhất Cao căn bản chẳng có Góc Tiếng Anh gì kia, thành tích Tiếng Anh của cái cô Tạ Miêu kia chắc chắn là giả.”Vừa nghe cô ta nhắc đến Tạ Miêu, Cố Hàm Giang vốn đang định quay người đi khỏi đó bỗng đột ngột dừng bước, “Cô nói cái gì?”Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn ẩn chứa sự bén nhọn như lưỡi dao, khiến Đường Quyên nghe thấy mà ngây người.Vương Chấn Hưng đã nhíu mày tiến lên hỏi: “Em học sinh này, tôi là một giáo viên Tiếng Anh, họ Vương.Tôi nghe nói trường các em lập ra Góc Tiếng Anh, rất có ích cho việc nâng cao thành tích Tiếng Anh, cho nên muốn hỏi thăm em về tình hình lập ra cụ thể.”“Thầy muốn tìm hiểu tình hình gì ạ?” Cố Hàm Giang bỗng hỏi ông bằng Tiếng Anh.Cậu nam sinh này phản ứng rất nhanh, khẩu ngữ phát âm cũng rất chuẩn.Mắt Vương Chấn Hưng sáng lên, vội trả lời cậu bằng Tiếng Anh: “Thầy muốn tìm hiểu Góc Tiếng Anh của các em thành lập khi nào, còn có thời gian hoạt động lúc bình thường.Nghe nói bạn Tạ Miêu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, em có thể nói cụ thể một chút cho thầy không?”“Được ạ.”Cố Hàm Giang nhìn Đường Quyên một cái, nói: “Góc Tiếng Anh do bạn Tạ Miêu lớp 10 (1) lập ra vào tháng mười năm ngoái...”Từ lúc Cố Hàm Giang nói chuyện với Vương Chấn Hưng bằng Tiếng Anh, sắc mặt Đường Quyên đã không tốt lắm, nhất là sau khi Cố Hàm Giang nhìn cô ta một cái.Nhưng ngay cả những câu hỏi khá chi tiết và lắt léo mà cô ta hỏi, Cố Hàm Giang đều trả lời được, rõ ràng Góc Tiếng Anh là chuyện có thật.Vẻ mặt Đường Quyên hơi bẽ bàng, Tôn Thúy Bình đứng cạnh đó như thể đang nghe tiếng người ngoài hành tinh thì nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy người trước mắt vừa lạ lẫm vừa xa cách.Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Hàm Giang nói nhiều như vậy.Cậu thật sự thích Tiếng Anh như vậy sao?Hỏi Cố Hàm Giang xong, Vương Chấn Hưng lại vào trong trường hỏi mấy học sinh khác.Trong số học sinh này, có người chỉ nghe nói Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) qua lời của giáo viên, có người vừa nhắc đến đã tỏ ra hớn hở.Hỏi được khoảng bốn năm người, Vương Chấn Hưng dừng lại, cười nói với Đường Quyên đã im lặng hồi lâu: “Tiếng Anh của cậu nam sinh ban nãy không tồi nhỉ? Tôi thấy cậu ấy không kém mấy học sinh mũi nhọn trường ta chút nào.”Đường Quyên bị một phen bẽ mặt, sắc mặt vốn không tốt, nhìn thấy nụ cười của Vương Chấn Hưng thì càng cảm thấy đó là lời chế giễu đối với mình.“Tiếng Anh của cậu ta tốt, không có nghĩa Tiếng Anh của Tạ Miêu cũng tốt.”.